Mẹ vợ hối hận vì quá tin tưởng rể quý
Bà cũng là đàn bà, bà hiểu được hết thảy những nỗi đau mà con gái phải chịu đựng. Thay vì khuyên con cố nhẫn nhịn, bà thẳng thắn đề nghị cả hai chia tay để chị đi tìm hạnh phúc khác. Tội gì cứ mãi hy sinh vì một người không xứng đáng.
Điện thoại cho con gái nhiều lần không được, bà Nhung quyết định bỏ hết công việc ở quê lên thành phố để xem sự tình thế nào. Bấm chuông một lúc lâu, con rể – Nhân mới ra mở cửa. Anh hơi ngạc nhiên vì bà lên không báo trước. Vừa thấy con rể, bà Nhung liền gặng hỏi:
- Con Hiền đâu rồi con? Sao mấy hôm nay mẹ không gọi được cho nó. Làm mẹ sốt ruột quá.
Anh chưa kịp trả lời thì chị trong nhà bước ra. Thấy con gái đi khập khiễng, chân tay đều có vết trầy bà liền hỏi.
- Con bị làm sao vậy?
Chị cười gượng, ấp a ấp úng một hồi rồi mới nói:
- Hôm qua đi làm về trời mưa, đường trơn trượt nên con bị té xe. Mà không sao đâu mẹ, vết thương nhẹ thôi à.
Anh đứng bên cạnh liền lên tiếng:
- Mẹ vào nhà chơi với vợ con. Giờ con xin phép đi làm, hôm nay con có cuộc họp sớm.
Anh luôn tỏ vẻ mình là người hiền lành trước mặt mẹ vợ – Ảnh: Internet
Nói xong anh phóng xe rời đi. Từ những ngày đầu chị đưa anh về ra mắt gia đình, bà Nhung vô cùng hài lòng và quý mến đứa con rể này. Anh vừa giỏi giang lại vừa biết nắm bắt tâm lý của người khác. Mỗi lần về quê thăm bà, anh tay xách nách mang biết bao nhiêu là quà cáp, nhân sâm tẩm bổ cho ba mẹ vợ. Cũng chính vì vậy mà bà Nhung thương anh nhất trong hội con rể của mình.
Ở nhà con gái chơi một thời gian, thấy tình cảm giữa con gái mà con rể có phần khá lạnh nhạt. Bà liền lên tiếng khuyên bảo chị:
- Vợ chồng con cứ đi làm suốt như vậy. Sao có thời gian hâm nóng tình cảm, rồi thời gian đâu lo cho bé Hân nữa?
- Không sao đâu mẹ. Con vẫn cố gắng lo cho con bé. Mẹ yên tâm đi.
Bà Nhung thở dài:
- Con cưới được thằng Nhân là phúc đức ba đời đó. Nó hiền lành, lại chịu khó làm ăn, yêu thương vợ con. Cố gắng mà giữ kẻo có người khác cướp mất rồi có hối hận cũng không kịp đó.
Chị gượng cười rồi lẩm bẩm:
- Đúng rồi… Anh ấy tốt lắm…
Bà bỗng giận dỗi khi thấy thái độ bất cần của chị:
- Mẹ nói mà mày không nghe, sau này đừng có trách mẹ.
Bà Nhung hối hận khi quá tin tưởng vào chàng rể quý hóa – Ảnh: Internet
Nói xong bà bỏ ra phòng khách, chị cố nén nỗi đau không thể khóc trước mặt mẹ. Bà Nhung ở chơi hai ngày, Nhân vẫn tỏ ra là một người chồng, người cha tốt, đối xử với mẹ vợ lại rất ân cần, chu đáo. Bà Nhung thầm cảm tạ trời đất đã ban cho mình một người rể hoàn hảo như thế này.
Một hôm, bé Hân vô tình làm bể chai rượu vang đỏ mà đồng nghiệp tặng cho Nhân. Con bé sợ hãi ngồi co ro trong góc tường. Bà Nhung hoảng hồn chạy lại hỏi con bé:
- Con sao vậy? Sao con lại ngồi đây?
Bé Hân chỉ vào chai rượu vương vãi trên đất, miệng lắp bắp không nói gì. Bà Nhung tiếp tục hỏi:
Video đang HOT
- Con làm bể chai rượu hả?
Con bé gật đầu vẫn không dám nói. Bà ôm nó vào lòng rồi an ủi:
- Không sao đâu con. Bể rồi ba mua chai mới.
Bà dắt con bé lên phòng khách. Dỗ dành mãi một lúc sau, bé Hân mới chịu mở lời:
- Con sợ ba đ.ánh c.on. Ba thường đ.ánh khi con và mẹ làm điều gì không vừa ý ba.
Bà vô cùng ngạc nhiên:
- Không có đâu. Ba con sẽ không đ.ánh c.on đâu.
- Ba không thương con và mẹ. Mỗi lần đ.ánh m.ẹ, ba thường c.hửi mẹ không biết đẻ con trai. Ba không muốn nhìn mặt con. Ba còn nói con là con gái không làm được gì.
Bà Nhung tức giận tát Nhân một cái như trời giáng rồi đưa con gái về quê – Ảnh: Internet
Bây giờ bà mới nhận ra rằng những vết thương trên người chị là kết quả của những trận b.ạo h.ành do con rể quý hóa của bà gây ra. Tim bà như thắt lại, nghẹn ngào không nói nên lời. Bà đã từng vui mừng khi có con rể quý nào ngờ anh ta chỉ là một tay vũ phu chuyên đ.ánh đ.ập vợ con.
Chiều hôm đó, bà tạm lánh mặt, Nhân trở về thấy mất một chai rượu quý liền lôi bé Hân ra đ.ánh rồi đ.ánh luôn vợ. Bà tức tối lao ra tát vào mặt anh một cái như trời giáng. Anh cũng hốt hoảng, xấu hổ và cúi gằm mặt không nói được lời nào. Bà Nhung lên tiếng:
- Từ nay tao đưa vợ con mày về quê để tránh xa thứ đàn ông vũ phu như mày. Đừng nghĩ mình có chút địa vị ở ngoài rồi về đ.ánh đ.ập vợ con.
Anh cũng tức giận nói hết những ấm ức trong lòng:
- Đàn bà như cô ta không đẻ được con trai thì xứng đáng được đối đãi như vậy. Tôi chưa ly hôn là may mắn lắm rồi đó.
Bà Nhung c.hết lặng. Chị ôm con ngồi gục xuống đất. Có lẽ sự việc này đã quá quen thuộc rồi nên chị cũng không buồn rơi giọt nước mắt nào. Chỉ có bé Hân là khóc nức nở. Con bé còn quá nhỏ để phải chịu đựng nỗi đau này.
Không nói nhiều với đứa con rể tệ bạc, bà Nhung gom đồ đạc và đưa mẹ con chị về quê sống. Bà không cho phép người đàn ông khác đối xử với con gái mình như vậy. Bà cũng là đàn bà, bà hiểu được hết thảy những nỗi đau mà con gái phải chịu đựng. Thay vì khuyên con cố nhẫn nhịn, bà thẳng thắn đề nghị cả hai chia tay để chị đi tìm hạnh phúc khác. Tội gì cứ mãi hy sinh vì một người không xứng đáng.
Theo T.L / Phụ nữ & sức khỏe
Cái thai không đúng hẹn (Phần 13)
Nghĩa nắm c.hặt t.ay vào vô lăng. Anh không biết rằng mình đã lún sâu như thế này. Đây đúng là quả báo cho anh, anh đã không lường trước được tính chất nghiêm trọng của nó. Đàn bà nào cũng là mật ngọt, loại mật chỉ cần nếm thử cũng sẽ khiến người ta gục ngã vì mê say và đau khổ.
Xuân bị kéo về phía Nghĩa, sự hung bạo của anh khiến cánh tay cô đau râm ran. Cô nhăn mày nhìn anh, mệt mỏi không nói thành lời. Giờ đây cô chẳng muốn nói gì với anh nữa cả.
Kì nhếch môi cười, vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt anh:
- Anh có vẻ yêu vợ quá nhỉ!
Đây rõ ràng là một lời khích bác, Nghĩa nghiến răng nhưng anh biết mình không đ.ánh lại được người đàn ông này. Một cú vật khi ở bệnh viện cũng đã mình chứng cho tất cả. Nghĩa kéo tay Xuân vào trong xe, cô vùng ra đầy quyết liệt:
- Đừng có bắt ép tôi làm điều anh muốn nữa.
Nghĩa ngẩn người ra nhìn vợ mình. Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ tỏ ra dữ dội đến vậy, cô ấy luôn là một người dịu dàng mà.
- Em...
- Anh đừng nói chuyện với tôi nữa, những lời anh nói khiến tôi buồn nôn. Bất kể là điều gì.
Rồi Xuân tự mình bắt một chiếc xe ôm và rời đi. Cô không cần một người đàn ông nào ở bên cạnh vào lúc này, bởi đám đàn ông đều khiến cô chán ngấy. Ngày trước, khi lấy chồng, một người đồng nghiệp đã bảo cô rằng 99% đàn ông đến một lúc nào đó sẽ ngoại tình. Dù phũ phàng nhưng chúng ta đều sẽ phải chấp nhận.
Hồi đó Xuân không tin, cô tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Nghĩa. Cô không cho rằng bản thân mình nhường này lại khiến anh ham muốn một người phụ nữ khác.
Cái ngu dại của đàn bà khi yêu là không chừa lại một đường lui nào cho mình.
Chiếc xe đang chạy trên đường thì bị chiếc Vespa của Kì vượt lên và chặn đầu. Người đàn ông đang chở Xuân giật mình phanh gấp. Ông ta trợn mắt lên quát:
- Đi đứng cái kiểu gì thế hả?
Kì lấy từ trong túi ra một tờ hai trăm dúi vào tay ông ta, sau đó đi vòng ra sau kéo Xuân xuống, anh nói với người đàn ông đó rằng:
- Cô ấy là bạn tôi. Ông hết nhiệm vụ rồi.
Cô không cho rằng bản thân mình nhường này lại khiến anh ham muốn một người phụ nữ khác. (Ảnh minh hoạ)
Xuân còn chưa hiểu cái gì thì đã bị Kì kéo lên xe. Cô giãy giụa nhưng cánh tay anh quá chắc khoẻ, dù có giãy thế nào cũng không thể thoát được. Cô chắp tay cầu xin anh:
- Để tôi xuống, người khác thấy không hay đâu.
- Không hay cái gì? Tôi có làm gì cô đâu? Tôi chỉ lo giờ cô đang xúc động như thế này không biết sẽ gây ra chuyện gì.
- Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn về nhà mẹ một chút thôi. Anh lo lắng cho tôi làm gì?
Kì không biết phải trả lời như thế nào nữa, chính anh cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho Xuân. Từ khi biết chồng cô ta ngoại tình, anh đã tìm rất nhiều dịp thích hợp để nói cho cô biết. Nhưng cô gái này mong manh hơn anh tưởng, anh rất sợ nước mắt đàn bà, anh không muốn nhìn thấy họ khóc. Chuyện cứ kéo dài ra như vậy cho đến khi anh tức giận mà buột miệng nói ra tất cả. Cô không khóc, không làm bù lu bù loa mọi chuyện, cô vẫn một mực nói tin tưởng chồng mình trước mặt người ngoài như anh. Anh biết cô đang đau khổ, cô đang tan vỡ, nhưng vẻ kiên cường của cô khiến anh thấy mình có lỗi. Lẽ ra anh không nên nói ra điều đó. Vì chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả. Anh không nói thì anh cũng đâu mất mát gì. Vậy mà...
- Để tôi đưa cô đi.
- Không cần, tôi tự đi được.
- Sao cô cứng đầu thế?
Xuân thực sự làm Kì nổi nóng, anh chỉ muốn giúp cô chứ đâu có làm gì hại đến thanh danh của cô? Tất cả cô giáo dạy văn đều như thế này hay sao?
Xuân dịu xuống, cô cúi đầu mân mê các ngón tay của mình:
- Tôi muốn tự mình giải quyết vấn đề của mình.
- Thế để tôi chở Xuân về nhà mẹ, rồi Xuân muốn giải thích mọi chuyện ra sao cũng được.
Cuối cùng Xuân đành phải đồng ý để Kì chở mình về. Lúc đi qua một tiệm kem, họ không biết mọi chuyện đã lọt vào mắt cô học sinh nọ. Cô ta vội vàng lấy điện thoại chụp lại, bụm miệng cười hí hứng.
- Thầy c.hết chắc với em rồi.
...
Nghĩa không tài nào tập trung lái xe được khi hình ảnh của Xuân và người đàn ông đó lởn vởn trong đầu. Anh luôn tin rằng tên đó có ý với vợ anh, nhưng ngay lúc này đây, anh không có cớ, không có quyền để bắt bớ, để nói với Xuân những điều đó.
Anh đã phạm phải một tội lớn, chỉ là anh có lý do riêng của mình. Anh chỉ muốn cho cô được một cuộc sống sung túc. Và người đàn bà đó thích anh, người đàn bà đó hứa sẽ cho anh mọi thứ mà anh muốn. Người đàn bà đó là vợ của sếp anh nữa. Thử hỏi nếu anh bị sa thải, thì anh sẽ đi đâu để làm việc? Anh không có bằng cấp, càng không có quan hệ rộng rãi. Trước khi cưới Xuân, anh từng phải vay ngân hàng để lo lễ cưới thật long trọng để họ nhà gái không nghĩ rằng anh là một thằng bần cùng, không môn đăng hộ đối với Xuân. Trách nhiệm của một người đàn ông làm phải đảm bảo một cuộc sống đủ đầy cho người phụ nữ họ yêu. Tình cảm của anh vẫn dành cho Xuân, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu ai khác ngoài cô. Anh đã sai ở đâu kia chứ?
Nghĩa gục đầu lên vô lăng, cánh cửa đằng sau mở ra. Người phụ nữ ấy bước vào - đó là Hiền, chị ta hơn anh một t.uổi, vừa mới từ một Spa hạng sang ra. Người chị đầy mùi mỹ phẩm, dầu dưỡng, chị dướn người về phía trước, hôn lên má của Nghĩa một cái rồi nói bằng giọng nũng nịu:
- Em đói quá rồi, cho em đi ăn cái gì đi.
Nghĩa im lặng, không nhúc nhích. Hiền liếc anh:
- Sao thế? Đi ăn thôi.
- Tôi... tôi có chuyện cần nói.
- Chuyện gì? - Giọng điệu nũng nịu vừa rồi biến mất, thay vào đó là một sự thăm dò.
- Vợ tôi đã biết chuyện này, chúng ta...
- Tôi tưởng cô ta biết rồi? Cái hôm tôi bắt cô ta quỳ, không phải cô ta đến vì tôi đó sao?
Nghĩa lắc đầu:
- Không, cô ấy chỉ đến vì học sinh. Cô ấy chưa biết gì cả.
Tình cảm của anh vẫn dành cho Xuân, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu ai khác ngoài cô. Anh đã sai ở đâu kia chứ? (Ảnh minh hoạ)
Hiền hừm nhẹ, cô khoanh tay vào, tựa người ra sau:
- Rõ là phiền nhiễu. Biết thì sao chứ? Cô ta vẫn tiêu t.iền mà tôi đưa cho anh đều đều. Hay hôm nay anh lại thiếu t.iền mới lôi chuyện này ra để bắt bẻ tôi?
- Tôi không cần t.iền nữa. Tôi chỉ muốn chấm dứt.
Hiền trợn mắt lên, lao người về phía trước:
- Này, chấm dứt thì nôn ra hết t.iền mà tôi cho ra. Cả con xe này nữa. Chồng tôi mà biết cậu ve vãn tôi, anh ta sẽ thuê người cắt gân cậu.
Nghĩa nắm c.hặt t.ay vào vô lăng. Anh không biết rằng mình đã lún sâu như thế này. Đây đúng là một quả báo cho anh, anh đã không lường trước được tính chất nghiêm trọng của nó. Đàn bà nào cũng là mật ngọt, loại mật chỉ cần nếm thử cũng sẽ khiến người ta gục ngã vì mê say và đau khổ.
- Sao? Sao không nói gì?
Nói với người đàn bà này ư? Mọi thứ anh đều đã nói hết rồi.
- Tại sao chị lại cần tôi? Tôi đâu có gì cho chị?
Hiền mỉm cười, những ngón tay chị vuốt ve bắp tay rắn chắc của Nghĩa, cặp môi đỏ của cô ghé sát vào tai Nghĩa thì thầm:
- Vì cậu cho tôi khoái cảm mà chồng tôi không cho tôi được.
Nghĩa rùng mình. Anh thấy ghê tởm người đàn bà này và ghê tởm cả chính bản thân mình nữa. Từ bao giờ anh lại giống như một tên trai bao, dùng thân xác để đổi lấy t.iền? Nhưng giờ hối hận đâu còn kịp nữa.
Ngay trong lúc ấy, mí mắt trái của Xuân giật liên hồi. Cô đưa tay giữ nó lại, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Phía trước là tấm lưng rộng lớn của Kì. Cô bắt đầu so sánh anh với Nghĩa một cách vô thức.
Theo Eva
Nhờ bố mẹ thuyết phục vợ ly hôn Vài ngày trước, anh ấy nhắn tin cho em, nói rằng anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân này. Anh nói vì hoàn cảnh gia đình lúc đó rất cần bàn tay người phụ nữ chăm sóc, vả lại em xinh xắn, dễ thương nên đồng ý cưới khi chưa hiểu, chưa yêu em. Giờ anh hối hận. ảnh...