Mẹ vợ đòi 8 triệu/tháng tiền trông cháu khiến tôi khó chịu suốt 3 năm, nào ngờ ngày bà về tôi lại vô cùng hối hận
Mẹ tôi già yếu nên tôi đành phải nhờ mẹ vợ lên trông con giúp để hai vợ chồng yên tâm đi làm.
Nhà tôi ở thành phố, bố làm viên chức, mẹ làm nội trợ, còn bố mẹ vợ thì đều làm nông. Hồi mới yêu nhau, vợ tôi khá tự ti vì xuất thân nông thôn nhưng tôi luôn động viên cô ấy không phải nghĩ ngợi nhiều. Bố vợ tôi mất lâu rồi, nhà chỉ có 2 cô con gái nên vợ tôi rất lo lắng cho mẹ đẻ.
Trong khi đó bố mẹ tôi rất thoải mái, chưa bao giờ chê bai hoàn cảnh gia đình cô ấy. Lần nào chúng tôi về quê ngoại, bố mẹ tôi cũng gửi đồ biếu bà thông gia.
Sau cưới 2 năm, khi kinh tế ổn định, chúng tôi mua được căn chung cư ở riêng thì vợ tôi mang bầu.
Lúc vợ tôi sinh con, dù mẹ tôi ở gần nhưng bà già yếu nên không thể sang trông cháu được. Vì thế cực chẳng đã tôi đành phải nhờ mẹ vợ lên trông cháu giúp để hai vợ chồng yên tâm đi làm.
Mẹ vợ tôi là người có kinh nghiệm trông trẻ, bà đã chăm 2 đứa con nhà chị gái vợ nên việc tắm rửa, cho ăn, thay bỉm… đều rất thuần thục.
Bà ngoại lên ở cùng chúng tôi nên thi thoảng tôi cũng nhắc vợ mua sắm cho bà thứ nọ, thứ kia, rồi bà về quê cũng biếu 1-2 triệu. Thế nhưng, bà chỉ nhận quà còn tiền thì tôi chưa bao giờ thấy mẹ vợ nhận.
Khi con tôi được 3 tháng thì mẹ vợ nói rằng bà có thể ở đây chăm sóc cháu đến khi cứng cáp, đi lớp. Tôi đang vô cùng vui mừng trước tin ấy thì câu nói sau của bà mới khiến tôi ngã ngửa. Bà bảo rằng bà lên đây chăm cháu thì phải nghỉ việc đồng áng, không có thu nhập gì nên trách nhiệm của chúng tôi mỗi tháng là đưa bà 8 triệu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi không nghĩ là mẹ vợ lại đòi hỏi nhiều thế. Đúng là lương vợ chồng tôi cũng cao thật nhưng bà yêu cầu 8 triệu thì hơn cả tiền tôi thuê giúp việc rồi.
Dù khó chịu với yêu cầu của mẹ vợ nhưng vì không tìm được người trông con giúp nên tôi đành đồng ý với bà. Tôi cũng không dám bày tỏ thẳng thắn suy nghĩ của mình với vợ vì dù sao cũng là mẹ ruột cô ấy. Nỗi ấm ức trong lòng khiến mỗi ngày đi làm về, tôi chỉ ước được nghe vợ thông báo là bà đã về quê rồi.
Đến khi con tôi được 3 tuổi, tôi bàn với vợ cho con đi học. Thú thực, dịch bệnh ập đến khiến lương thưởng của tôi bị ảnh hưởng, mỗi tháng còn phải đưa 8 triệu cho mẹ vợ khiến tôi xót lắm.
Cũng may vợ đồng ý cho con đi lớp, mỗi tháng tôi chỉ mất 4 triệu tiền chi phí cho con đi học, còn mẹ vợ sẽ về quê.
Hôm ấy, tôi đưa bà ra bến xe vì vợ tôi phải đi từ sáng sớm. Trước khi rời đi, bà gọi tôi ngồi xuống và đưa cho tôi một bọc tiền hơn 200 triệu. Bà nói đây là số tiền mà mỗi tháng chúng tôi đưa bà, bà đòi chúng tôi 8 triệu cũng là để chúng tôi tiết kiệm chi tiêu hơn, đến nay bà đưa lại cho chúng tôi để thêm vào mua chiếc xe đi lại cho đỡ vất vả. Bà bảo bà không có con trai nên bà chưa từng coi “con rể như khách”.
Hành động ấy đủ cho thấy bà thật lòng quan tâm và yêu thương chúng tôi, thế mà lâu nay tôi lại nghĩ oan cho bà.
Nghe những lời ấy của mẹ vợ, tôi đưa tay ôm mặt, mắt cay xè suýt khóc. Lúc ấy trong tôi chỉ còn lại sự hối hận và hổ thẹn. Tôi tự hứa với lòng sẽ coi bà như mẹ ruột mà đối đãi và cư xử.
Muốn ly hôn vì mẹ vợ bắt biếu 7 triệu/tháng, bà qua đời tôi bật khóc nhìn một thứ
Chu cấp cho mẹ vợ 7 triệu/tháng, số tiền còn lại chi tiêu đã là khó khăn chứ đừng nói đến tiết kiệm. Sinh thêm một đứa con thì chắc chắn là không bao giờ đủ được.
Ngay sau đám cưới của tôi và vợ, mẹ vợ gọi hai đứa đến nói chuyện. Bà tuyên bố bây giờ bà già rồi, không kiếm ra tiền, cả cuộc đời đã vất vả nuôi nấng con gái trưởng thành. (Bố vợ mất rồi, ông bà chỉ sinh được vợ tôi). Từ giờ bà muốn con gái phải chu cấp cho mẹ 7 triệu/tháng để bà chi tiêu, ăn uống.
Lúc đó lương của tôi được 13 triệu, lương của vợ 9 triệu. Chúng tôi phải trả tiền thuê nhà, chi tiêu sinh hoạt của hai vợ chồng, ngoài ra còn đủ khoản tiền phát sinh. Chu cấp cho mẹ vợ 7 triệu/tháng, vậy thì chúng tôi chỉ còn 15 triệu. Từng đó tiền chi tiêu đã là khó khăn chứ đừng nói đến tiết kiệm. Sinh thêm một đứa con thì chắc chắn là không bao giờ đủ được.
Lúc đó lương của tôi được 13 triệu, lương của vợ 9 triệu. (Ảnh minh họa)
Tôi bảo vợ nói với mẹ cô ấy mỗi tháng chúng tôi gửi khoảng 2 triệu biếu bà, 7 triệu thì quá sức. Bà còn sức khỏe, chịu khó làm thêm việc gì đỡ đần con gái. Tôi thấy như vậy là hợp lý, đến bố mẹ tôi còn chẳng cần chu cấp đấy thôi.
Nhưng mẹ vợ không chịu, bà khăng khăng 7 triệu mới đủ cho bà ăn uống sinh hoạt. Vợ tôi thì thương mẹ, là người con gái có hiếu, cô ấy bảo sẽ trích lương của mình đưa cho bà, tôi không cần bận tâm. Khổ nỗi lương vợ 9 triệu, chu cấp cho mẹ 7 triệu thì cô ấy còn chẳng đủ ăn, nói gì tới đóng góp cho gia đình. Thế khác gì đặt mọi gánh nặng còn lại lên vai tôi.
Nhưng mẹ vợ không chịu, cuối cùng tôi đành phải nhượng bộ. Chung quy cũng chỉ vì yêu vợ, không muốn cô ấy buồn, lại càng không muốn vợ chồng cãi vã ly hôn. Để có đủ tiền trang trải mọi khoản, tôi phải nỗ lực phấn đấu nhiều hơn trong công việc. Sau một năm tôi đã được thăng chức tăng lương, thu nhập đến 17 triệu. Lúc đó chúng tôi mới quyết định sinh con. Thú thật trong một năm ấy, có mấy lần tôi nghĩ đến quyết định ly hôn vì áp lực quá. Nhưng may mắn là tôi vẫn vượt qua, vợ chồng vẫn còn ở bên nhau.
5 năm đã qua rồi, lương của tôi bây giờ đã 30 triệu, lương vợ 15 - 17 triệu, cuộc sống hai vợ chồng có thể nói là không phải thiếu thốn. Chúng tôi sinh được hai đứa con, chăm lo cho các con đầy đủ, mỗi tháng vẫn đều đặn gửi cho mẹ vợ 7 triệu. Những năm qua vợ tôi luôn chu toàn việc nhà, con cái, cũng rất quan tâm đến bố mẹ chồng, vì vậy tôi thấy khoản tiền báo hiếu mẹ vợ mỗi tháng kia cũng hoàn toàn xứng đáng.
Cách đây nửa năm, mẹ vợ tôi ốm nặng, sau nửa năm điều trị thì bà không qua khỏi. Sau tang lễ của mẹ vợ, chúng tôi cùng nhau thu dọn những kỷ vật bà để lại. Đến khi mở ngăn kéo chiếc tủ trong phòng ngủ của mẹ vợ, chúng tôi bần thần khi nhìn thấy một thứ, đó là cuốn sổ đỏ một mảnh đất có vị trí rất đẹp mà giá thị trường hiện nay chắc phải tới 4, 5 tỷ đồng. Sổ đỏ mảnh đất ấy mang tên mẹ vợ nhưng đi kèm với đó là một lá thư và tờ di chúc bà đã lập sẵn.
Tôi ôm vợ, hai vợ chồng cùng khóc vì cảm kích và vì thương mẹ vợ. (Ảnh minh họa)
Đọc xong lá thư mẹ vợ viết gửi cho các con, tôi cũng không kìm được nước mắt. Lúc đó chúng tôi mới biết 7 triệu mỗi tháng gửi cho bà, mẹ vợ không hề tiêu đến xu nào. Bà vẫn làm thêm kiếm thu nhập, tự chi tiêu. Tiền chúng tôi gửi, bà dành dụm rồi mua trả góp một mảnh đất từ mấy năm trước. Mục đích của bà sau cùng chỉ là muốn con cái biết tiết kiệm tiền, biết nỗ lực hơn trong cuộc sống, sợ chúng tôi tuổi trẻ có được đồng nào tiêu hết bấy nhiêu, không biết dành dụm cho tương lai.
Nghĩ lại nếu mẹ vợ không đặt ra áp lực đó thì có lẽ tôi cũng không có được ngày hôm nay. Tôi sẽ không cố gắng nỗ lực nhiều đến thế trong công việc để có được thành công như hiện tại. Và chắc chắn là chúng tôi cũng không thể dành dụm được một mảnh đất trị giá lớn đến thế này. Tất cả là nhờ có mẹ vợ. Bà không chỉ giữ tiền cho các con mà còn biết đầu tư sinh lời.
Tôi ôm vợ, hai vợ chồng cùng khóc vì cảm kích và vì thương mẹ vợ. Bà đã dành hết những gì mình có cho con cái, chấp nhận mang tiếng xấu khi đòi hỏi con cái chu cấp mỗi tháng. Thật may mắn vì tôi đã không bất mãn mà ly hôn, kiên trì cho đến bây giờ, cũng là lúc hiểu ra mọi chuyện, hái được trái ngọt.
Tiện đường qua nhà bố mẹ vợ, nhìn mâm cơm bà bưng vội đi mà mắt tôi cay xè Tháng nào mẹ vợ cũng gửi đồ lên cho chúng tôi, nào rau sạch, nào thịt gà, thịt lợn, thịt bò... nhưng hôm rồi tiện đường đi công tác ghé thăm bà mà tôi ứa nước mắt. Tôi mới cưới vợ được 3 năm nay. Vợ tôi là dân tỉnh lẻ, cô ấy kém tôi 3 tuổi nhưng suy nghĩ rất chín chắn,...