Mẹ vợ – con rể
Không ít những tình huống mâu thuẫn, trớ trêu xuất phát từ mẹ vợ – con rể.
Chỉ tại cái tính tự ái
Hoàng và Liên mặc dù yêu nhau đã lâu nhưng trục trặc mãi mới đi đến hôn nhân chỉ vì vợ anh là con gái độc nhất. Ba Liên đã mất từ khi cô còn bé nên nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Gia đình Liên có ý muốn Hoàng về ở cùng để có thể nhờ cậy lúc ốm đau hay trái gió trở trời. Anh thì chúa ghét cái cảnh ở rể nhưng nhìn Liên khóc lóc, năn nỉ, và tình cảm có với nhau cũng ngót nghét gần 5 năm nên Hoàng đành nhắm mắt đưa chân. Cưới nhau xong, cái cảm giác ở rể vẫn đeo bám anh vào tận trong giấc ngủ.
Lần ấy, ông bạn cũ của mẹ vợ anh đến chơi, do không có mẹ ở nhà nên anh lịch sự ra ngồi tiếp. Đang trò chuyện khá rôm rả và vui vẻ, vợ anh từ bếp bưng nước ra mời khách thì thấy anh sa sầm mặt xin phép lên phòng. Không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng linh tính mách bảo có chuyện không lành, chị cũng nén lòng tiếp khách cho đến khi họ ra về rồi vội lên phòng tìm chồng.
Hóa ra, ông bạn cũ vô tình đụng đến “vết thương” đang âm ỉ trong anh bấy lâu. Trong lúc trà dư tửu hậu, ông bạn mẹ vợ anh kể về chuyện vợ chồng con gái ông cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà ông với ý ch.ê ba.i anh con rể mình. Rằng “anh là sướng nhất rồi, chuột sa chĩnh nếp, làm rể giám đốc Hương là quá sướng. Cơ ngơi có sẵn chỉ lo làm ăn chứ lương nhà nước ba cọc ba đồng thì đến đời nào mới mua được nhà”. Nghe khách nói, mặt anh nóng ran mà cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Video đang HOT
Thực ra lời ông khách nói chỉ như cơn gió làm thổi bùng ngọn lửa bấy lâu nay luôn cháy âm ỉ trong lòng. Anh ầm ĩ với vợ: “Không biết mẹ em nói gì với người ta không mà ông ta lại nói như thế với tôi. Tôi giống như một con chó bấy lâu nay luồn cúi trong nhà cô. Còn bây giờ thì tôi không chịu được nữa…”. Rồi Hoàng một mực đòi thuê nhà dọn ra ở riêng. Mặc dù vợ năn nỉ hết lời và mẹ vợ giải thích Hoàng mới chịu ở lại nhưng lòng tự ái không biết khi nào mới hết.
Từ chuyện nhỏ thành chuyện lớn
Khác với chuyện của Hoàng, câu chuyện nhà Trang cũng vì tính tự ái mà ra. Nhưng lần này lòng tự ái không phải xuất phát từ chồng mà là từ mẹ của Trang. Chồng Trang vốn là con một lại là “độc đinh” ba đời trong họ nên được cưng chiều từ nhỏ. Lại thêm tính thật thà lại không khéo ăn nói nên rất dễ mất lòng người khác. Lúc mới lấy nhau, gia đình hai bên đều ở tỉnh nên vợ chồng Trang thuê nhà tại thành phố. Khi Trang có thai, mọi việc lớn nhỏ trong nhà do chồng phụ, từ nấu ăn, đến rửa chén. Đến kỳ sinh con, mẹ cô ở quê lên phụ giúp chăm nuôi cháu trong những ngày Trang ở cữ.
Từ khi mẹ vợ lên, chồng Trang đâ.m ra lười biếng và ỷ lại. Tất cả mọi việc đều giao phó cho mẹ vợ mà lại không khéo ăn nói, làm bà tự ái. Đỉnh điểm của sự việc khi con Trang được hơn 4 tháng. Lần ấy, bé đã biết lật khá cứng, mọi hôm bé tự lật không sao, nhưng hôm đó lại xảy ra việc mà đến giờ đã gần nửa năm mà mẹ vợ vẫn không quên mỗi khi nhắc lại. Bữa đó Trang đang trong nhà vệ sinh, bà ngoại đang lui cui ở bếp, bé lật nhưng không may lại nằm sát mép tấm nệm nên bị té xuống nền gạch. May mắn bé không bị thương tích gì nặng nhưng lại bị sưng ở đầu. Chồng Trang về nghe chuyện xót con, bụng chẳng nghĩ – vô tình thốt ra câu nói trong vô thức: “Ở nhà chăm con mà cũng không xong”. Mẹ vợ vốn tính tự ái cao cứ nghĩ là nói bà nên bà tự ái nói: “Con nghỉ ở nhà một ngày vừa trông con vừa làm việc nhà thử xem như thế nào”, rồi đùng đùng giận dỗi đòi về quê. Hối hận vì lỡ miệng, vợ chồng năn nỉ mấy ngày mẹ vợ mới hết giận và chịu ở lại.
Thiết nghĩ dù là mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu hay mẹ vợ – con rể thì cũng là những mối quan hệ trong nội bộ gia đình. Sẽ đẹp hơn nếu mỗi người biết hạn chế cái tôi, lòng tự ái cá nhân để cho tình cảm gia đình ngày thêm gắn bó.
Theo VNE
Bao giờ chồng mới thay đổi?
Bạn cũ của vợ ghé chơi, chồng thò đầu ra chào rồi rút lui, bạn thắc mắc: "Vợ chồng cậu vẫn ổn đấy chứ? Trước đây cứ như đôi sam, giờ sao rời rạc vậy?". Vợ gượng cười với bạn mà lòng ngổn ngang.
Lần cuối cùng vợ chồng tiếp khách cùng nhau, chở nhau đi chơi, xem phim... dường như đã xa lắc. Lúc con còn nhỏ, bận rộn lo con ốm con đau, bù đầu sinh kế, những lúc thảnh thơi hiếm hoi, vợ vẫn tựa vai chồng cùng xem ti vi, đọc báo, dắt nhau ra quán cóc đầu hẻm ăn khuya... Bao khó khăn trước mắt vẫn thấy nhẹ tênh. Giờ con lớn, công việc rảnh rang, tối đến thì vợ một nơi, chồng một góc, có khi vô tình ngồi gần nhau lại thấy gượng gạo.
Ngày xưa, mỗi lần công việc trắc trở, chồng về nhà trút nỗi niềm, vợ lắng nghe, cùng chia sẻ nhưng giờ thì khác, buồn bực gì thì chồng hú bạn ra lai rai xả stress, vì "có nói em cũng không hiểu đâu"; khiến vợ thấy mình trở nên xa lạ với chồng.
Rảnh rỗi, vợ rủ chồng học thêm chuyên môn, vừa nâng cao kiến thức, vừa để nâng cao thu nhập. Chồng miễn cưỡng theo vợ tới lớp. Cả lớp im phăng phắc, bỗng có tiếng ngáy như kéo gỗ, nhìn lại hóa ra là chồng mình. Vợ khều, chồng quê quá nên ôm tập chui xuống cuối lớp... ngủ tiếp. Tan học, vợ gọi chồng về. Chồng dụi mắt: "Công nhận vô đây ngủ ngon thiệt". Nhớ thời sinh viên, hai đứa vẫn thường vô nhà sách đọc ké. Tới trường, thấy khóa học nào hay là nhảy vào học chui. Giờ có điều kiện, chồng lại chẳng màng tới chuyện nâng cấp bản thân, khiến vợ thấy nản.
Cách ăn mặc của chồng cũng xuề xòa. Quần áo mới vợ mua, chồng để hoài trong tủ, cứ thích mặc áo cũ đi làm "cho nó bình dân, ăn diện quá thấy lạc lõng giữa bạn bè, "xa rời quần chúng". Thậm chí răng của chồng bị mẻ, ám khói thuố.c, vợ giục mấy lần vẫn không chịu tới nha sĩ. Nhiều bạn cũ gặp lại, trách vợ "xài chồng hơi bị hao" khiến vợ quê muốn chết!
Vợ dành dụm được ít tiề.n, bạn bè rủ hùn nhau mua miếng đất ở ngoại thành kiếm lời. Vợ bàn với chồng, chồng cười hô hô "có mấy đồng lẻ mà cũng đòi kinh doanh bất động sản". Chỉ mới mấy năm, người bạn ấy đã mua được hai cái nhà để cho thuê, còn vợ chồng mình không biết đến khi nào mới đủ tiề.n cải tạo căn nhà đã xuống cấp... Cũng vì tính e dè, buông xuôi mà chồng bỏ qua nhiều cơ hội kiế.m tiề.n lẫn thăng tiến. Con cái càng lớn, nhu cầu càng nhiều, vợ rối bời bởi những cân đong đo đếm tiề.n nong nhưng chồng cứ bình chân như vại, "trời sinh voi sinh cỏ mà em".
Mới đây, vợ vừa đi làm về, hớn hở thông báo với chồng sắp được đề bạt lên chức trưởng phòng. Chồng cười toe toét, "Vậy hả em?" rồi móc điện thoại gọi bạn bè, "nè, ra làm vài ve, mừng vợ tớ sắp được thăng chức". Chồng xách xe vù ra cửa, tới cổng còn ngoái lại nháy mắt với vợ, "khuya anh về sẽ mua cho em hộp gà rán nhé!". Vợ ngồi bệt xuống sàn nhà, dở khóc dở mếu vì thằng con chưa ai đưa tới lớp học thêm, cơm chưa nấu, nhà chưa dọn...
Vợ không dám đứng núi này trông núi nọ, so sánh chồng mình với chồng người, nhưng nhìn những người đàn ông thành đạt xung quanh, vợ không khỏi ganh tỵ với vợ của họ. Vợ không đòi hỏi những gì quá sức của chồng, nhưng ít ra chồng cũng đừng buông xuôi, mặc cho nước chảy bèo trôi như thế!
Theo VNE
Chưa bao giờ anh hết yêu em Những khi em yếu đuối, mệt mỏi, anh luôn xuất hiện đúng lúc. Vậy mà em vẫn không thể quay lại, không thể yêu anh nhiều hơn một ít. Ngày mình yêu nhau, em có thói quen bắt nạt anh. Cãi nhau với bạn bè cũng đến tìm anh trút giận, công việc đau đầu cũng đến tìm anh khóc lóc, các mối...