Mẹ tốt thế, sao bố vẫn còn ngoại tình?
Là một đứa con gái được mẹ nuông chiều, được bố cưng nựng, con cảm thấy tự hào lắm lắm. Người ta giàu có thế nào, người ta sang trọng thế nào, con không cần biết.
ảnh minh họa
Bởi với con, gia đình mình đã là kho báu và bố mẹ chính là viên ngọc quý, tỏa sáng, để con luôn kính yêu và trân trọng.Ngày con lớn, con đi học, con chỉ biết thần tượng chính bố mẹ của mình. Ai nói con thích cô diễn viên nào, người mẫu nào, anh chàng Hàn Quốc nào, con chỉ cười. Vì trong lòng con, họ chỉ là nghệ sĩ, họ đang làm công việc của mình, đáng ngưỡng mộ và ca ngợi nhưng không thần tượng. Người con thần tượng chính là bố mẹ của con. Con yêu bố mẹ nhất trên đời này…
Bố là người đàn ông mẫu mực, là người chồng chu đáo và có trách nhiệm với gia đình. Lúc nào bố cũng lo lắng cho 3 chị em con. Chỉ là, bố là con trưởng mà nhà mình không có con trai, đôi lúc bố có chút buồn nếu ai nói tới chuyện nối dõi. Đó là chuyện ngày xưa, nhưng bố thuộc thế hệ trước nên với bố, đó là chuyện quan trọng. Còn với con, đi học bao nhiêu năm xa nhà, lại gặp nhiều người, cũng trải đời, con cho đó là chuyện chẳng có gì để băn khoăn.
Thế mà dường như mẹ luôn cảm thấy có lỗi với bố khi sinh cho bố 3 cô con gái, không có một cậu con trai nào để sau này gánh vác trách nhiệm gia đình. Hiểu được tấm lòng của bố, ngay từ khi trưởng thành, con đã đặt cho mình mục tiêu, con phải cố gắng giống như một đứa con trai, chăm lo và có trách nhiệm với gia đình, bố mẹ mình.
Mẹ cảm thông với hoàn cảnh của gia đình mình, mẹ thương bố, vì vậy, lúc nào mẹ cũng cặm cụi chăm sóc chồng con, đảm đương mọi việc. Nhìn mẹ tất bật với công việc nội trợ, con thật ngưỡng mộ. Đáng ngưỡng mộ hơn là mẹ chu toàn việc công sở, về nhà lại chu đáo việc nhà, không một lời ca thán suốt bao nhiêu năm mẹ phục vụ các con, phục vụ chồng.
Trách nhiệm của người phụ nữ là vậy nhưng con thấy mẹ còn làm hơn thế. Mẹ có lẽ vì luôn nghĩ chuyện mình không thể sinh cho bố một người con trai, nên lúc nào mẹ cũng chăm sóc 3 chị em chúng con thật tốt. Mẹ hi vọng sau này chúng con thành danh cả, và có trách nhiệm với gia đình giống như trách nhiệm của một người con trai.
Con cảm thấy ngưỡng mộ tấm lòng của mẹ. Những ngày bố ốm đau, mẹ không quản ngại chăm sóc bố cả đêm ngày. Việc đó là việc của một người vợ nên làm nhưng nhìn sự ân cần, chu đáo của mẹ, con tưởng tượng mẹ giống như người phụ nữ thời xưa, dịu dàng và đằm thắm. Chưa bao giờ mẹ quát tháo chúng con một lời nào. Có điều gì không hay không phải, mẹ gọi chúng con vào cùng nói chuyện, để 3 chị em con cùng rút kinh nghiệm, Mẹ dặn dò chúng con phải hiếu thảo với bố mẹ, phải nghe lời người lớn và ra ngoài, phải kiêm tốn thật thà…
Gia đình mình đúng là một gia đình hạnh phúc, chỉ thiếu một người em trai của con nữa mà thôi. Điều đó với bố có thể là thiếu sót nên con hiểu và chị em con cũng bảo ban nhau phải cố gắng để bố mẹ được tự hào.
Gia đình mình đúng là một gia đình hạnh phúc, chỉ thiếu một người em trai của con nữa mà thôi.
Bao nhiêu năm tần tảo vì chị em con, cả ba đứa đều được đi học, có công việc ổn định, cũng có thu nhập khá. Hàng tuần, chúng con về với bố mẹ, quây quần bên gia đình, thật sự ấm cúng. Mẹ hay dặn chúng con, có lấy chồng thì chọn đồng hương mà lấy, sau này về thăm nhà dễ hơn. Con cũng chỉ biết cười, yêu ai thì lấy nhưng lúc nào con cũng nghĩ, phải lấy một người chồng tốt bụng, có trách nhiệm với cả gia đình mình….
Video đang HOT
Trong mắt con, gia đình mình là số một, bố là người trầm ấm, tốt bụng, lúc nào cũng yêu thương mẹ con con. Còn mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất, là người mà con muốn được như thế nhất khi con có gia đình…
Thế mà, hôm nay, mẹ gọi cho con khóc lóc. Con còn tưởng bố có chuyện gì khi mẹ nhắc tới bố. Con lo lắng vô cùng… Nhưng sự thật không phải vậy, mẹ nói, bố lăng nhăng với người đàn bà khác.
Con hốt hoảng:
- Sao lại có chuyện đó hả mẹ? Mẹ đã tìm hiểu kĩ chưa? Mẹ đừng có đa nghi mà nghĩ oan cho bố
- Đa nghi gì, mẹ đã nghi từ lâu lắm rồi, và hôm nay, chính mẹ bắt quả tang
- Con không tin, bố là người như thế nào mẹ cũng thừa biết, sao lại có thể như thế được
- Thì đến giờ mẹ còn không tin đây con
- Mẹ hỏi bố xem, thực hư thế nào
- Bố thừa nhận rồi con ạ
Mẹ khóc nức nở trong điện thoại, không nói thành lời. Ngoài 50 tuổi đầu, sao bố lại ngoại tình? Đã già rồi, con cái đề huề rồi, vậy mà bố vẫn muốn ngoại tình sao? Mẹ tốt như vậy, với bố còn chưa đủ, bố còn muốn như thế nào nữa. Gia đình đang hạnh phúc, bố lại đang tâm phá vỡ nó. Tôi thật sự thất vọng về bố mẹ.
Người chồng còn trẻ ngoại tình, trách thì trách đó nhưng mà đó là khi họ còn trẻ.
Tôi gặng hỏi mẹ nguyên nhân vì sao. Mẹ vừa khóc vừa nói:
- Tại mẹ con ạ, tất cả là tại mẹ không thể sinh cho bố một đứa con trai
- Mẹ ơi, chuyện đó đâu phải tại mẹ, con trai hay con gái là do bố chứ
- Nhưng mà, bố con đâu có hiểu, tất cả là do mẹ. Bố muốn kiếm một thằng cu khi đã xế chiều
- Mẹ đừng buồn, con sẽ có cách khiến bố chấm dứt chuyện này
Tôi biết, những điều mẹ nói là sự thật và tôi tin đó là sự thật. Cảm giác của người đàn ông không có con trai nhất là khi mình mang trọng trách con trưởng, phải có người nối dõi tông đường thật khó tả. Chỉ là, bố đã quá nhiều tuổi, đã có con cái khôn lớn, trưởng thành, đã có một người vợ tốt như vậy, bố không nên làm thế…
Người chồng còn trẻ ngoại tình, trách thì trách đó nhưng mà đó là khi họ còn trẻ. Còn với bố, chuyện đó có đáng không? Nếu bố có con trai khi đã xế chiều, liệu em có có khổ không?
Mẹ tốt vậy sao bố ngoại tình? Ngoại tình để được cái gì đây bố? Thật sự tôi không hiểu nổi bố mình, hay là người đàn bà nào đó đã dụ dỗ bố? Thật đau lòng cho mẹ. Tôi nhất định không cho chuyện này tiếp tục, tôi phải ngăn chặn, quyết tâm không thể để bố phá hủy hạnh phúc gia đình mà bao năm mẹ dày công gây dựng. Chỉ mong bố nói một lời xin lỗi chân thành của mình từ đáy lòng gửi tới mẹ. Như vậy, mái ấm này mới thực sự là mái ấm như xưa…
Theo VNE
Đàn ông lúc nào cũng giống một đứa trẻ hư!
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: "Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người".
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về...
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
Vậy mà cuối cùng Minh cũng bỏ tôi để theo một cô gái khác. Lý do anh đưa ra nghe cứ như đùa: "Ở bên em, anh luôn tự ti, mặc cảm mình nhỏ bé. Anh cứ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành". Anh xin lỗi, căn dặn tôi một số điều rồi xin chuyển công tác "để không làm em khó xử".
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: "Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về...". Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: "Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện...".
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: "Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay".
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: "Anh yêu em vì cái gì?".
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ... Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do...
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương...
Theo VNE
Đến lượt tôi tự hỏi mình: "Bây giờ tôi phải tính sao?" Trong một thời gian dài, mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì hình ảnh Linh và gã đàn ông ấy quấn lấy nhau trong văn phòng của cô lại hiện lên rõ mồn một. Chính vì vậy mà tôi không dám ngủ. Tôi cứ mở chong mắt từng đêm, từng đêm... Kết quả là tôi ngã quỵ. Tôi nghe người ta đồn đại...