Mẹ tôi mắc bệnh nặng, cậu cả giúp 100 triệu, cậu hai không cho 1 đồng, khi cậu cả về…
Tôi năm nay 20 tuổi, đang học đại học, điều kiện gia đình bình thường nếu không nói là có khó khăn. 5 năm trước cha tôi qua đời, tất cả thu nhập của gia đình đều dựa vào mẹ.
ảnh minh họa
Bà ngoại có 4 người con mẹ tôi là chị cả trong nhà, dưới mẹ còn hai cậu và 1 dì nữa. Học đại học xa nhà nên tôi rất ít khi về quê, một hôm nhận được điện thoại của dì tôi, nói: “Mẹ cháu mắc bệnh nặng, đang nằm viện”, làm tôi vô cùng lo lắng.
Ngay lập tức trở về nhà, đến bệnh viện thì dì mới nói cho tôi biết mẹ bị ung thư, mà còn là giai đoạn cuối nữa. Lòng tôi chứa đầy những nỗi ngổn ngang, đây là căn bệnh có thể cướp đi mạng sống của bất cứ ai, sao mẹ tôi lại mắc phải bệnh này… Nước mắt tôi trào ra, cảm thấy như trời đất quay cuồng, trước mắt tôi tối 1 mảng, tôi sụp xuống rồi không biết gì nữa.
Dì động viên tôi đừng quá đau buồn, vận mệnh của mẹ đã như thế, thì phải mạnh mẽ để mẹ tôi kiên cường chống chọi với bệnh tật, còn nhắc nhở tôi trước mặt mẹ hãy vẫn tươi cười như bình thường, đừng để mẹ đau lòng. Lúc tôi gặp mẹ, bà vẫn rất bình tĩnh nhìn thấy tôi liền cười rất tươi hỏi chuyện ở trường học. Tôi nhịn không được mà vùi đầu vào lòng mẹ, ôm chặt bà, người phụ nữ đã vất vả sinh dưỡng tôi suốt hơn 20 năm quá. Tôi không muốn mất đi mẹ, mẹ mới 40 tuổi, mẹ còn rất trẻ…
Nhưng tôi thì có thể làm được gì? Tôi chỉ là một con bé trói gà không chặt, tiền không có sức không có, cả đêm tôi mất ngủ lo lắng rất nhiều điều. Nhìn mẹ, người phụ nữ ấy đã mất đi cả thanh xuân để lo cho chúng tôi. Cha qua đời, gánh nặng cuộc sống gia đình đè nặng lên đôi vai mẹ… Rốt cuộc chuyện gì đang đến với gia đình tôi vậy.
Để trị bệnh cho mẹ, dì tôi nói tôi đi vay tiền các cậu, cậu cả ra ngoài làm ăn nên cũng có chút tiền, nên cũng giúp đỡ được gia đình tôi phần nào tiền chữa bệnh cho mẹ. Cậu hai thì dì để tôi đi vay nhưng vì 2 tháng trước cậu hai vừa trả tiền mua nhà, mợ lại mới sinh em nên cậu không thể cho chúng tôi vay dù chỉ là một đồng. Tôi và cậu cả không mấy thân thiết, nhưng việc liên quan đến mạng người nên tôi đành phải lấy hết can đảm gọi điện cho cậu.
Khi nghe điện thoại cậu tôi rất bình tĩnh nói là có thời gian sẽ chuyển khoản cho tôi. Tôi cảm giác khá ngạc nhiên, cuộc điện thoại diễn ra hơn 1 phút, nhưng cậu không hề hỏi tình trạng hiện nay của mẹ tôi, cậu có phải làm em ruột của mẹ không vậy? Ngày hôm sau tôi nhận được hơn 1 trăm triệu, nhìn tin nhắn điện thoại lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Thật là một con người lạnh lùng, đến chút tình cảm thậm chí cũng không có.
Cậu hai mặc dù không giúp được đồng nào nhưng mỗi ngày đều vào viện chăm mẹ, nói chuyện động viên mẹ. Những chuyện này tôi đều để trong tim, có lần tôi còn nhìn thấy cậu hai lén lau nước mắt. Dì tôi thường ngày tốt nhất với mẹ, dì cũng giúp gần 70 triệu để mẹ chữa bệnh, nói rằng dì chỉ có chút tiền như vậy thôi. Tôi biết lúc này chỉ có người thân mới có thể giúp được mẹ con tôi. Tôi rất cảm động trước tấm lòng của các dì các cậu, cảm ơn họ trong lúc khó khăn đã không từ bỏ người thân.
Tình trạng mẹ tôi vẫn chưa có chuyển biến tốt nhưng bà nhất định đòi ra viện, nói cứ ở viện lâu ngày như thế này không làm ra tiền mà còn tốn tiền viện phí. Mẹ tôi kiên quyết đòi ra viện và làm các thủ tục xuất viện. Lúc về đến nhà sợ lúc mẹ nhắm mắt xuôi tay, ra đi mà không có mặt, nên tôi xin nghỉ dài ở trường để về nhà chăm sóc mẹ.
Video đang HOT
Nhưng, một ngày, đúng lúc tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, khi trở về mẹ đã bỏ tôi mà đi… Nhìn mẹ tôi nằm trên giường, tôi không thể khống chế được bản thân mà gào khóc, gọi mẹ, mẹ ơi mẹ làm như thế này để giảm bớt gánh nặng và sự đau đớn của bản thân phải không? Tôi quỳ xuống bên giường mẹ, khóc đến lả đi.
Mẹ tôi ra đi, bà ngoại rất buồn, người đầu bạc tiễn người tóc xanh, nỗi đau đó làm sao có thể nguôi ngoai. Trong tang lễ của mẹ, cậu hai và dì tôi khóc hết nước mắt, họ dường như sụp đổ vì quá đau buồn, cả nhà từ già đến trẻ, nhuộm màu tang thương. Gia đình tôi không thể chấp nhận sự thật nghiệt ngã rằng mẹ tôi đã ra đi.
Cậu hai gọi điện cho cậu cả báo tin buồn, nói cậu về nhìn mặt chị cả lần cuối nhưng đến khi hạ táng mẹ được 2 giờ cậu cả mới vội vã về đến nhà. Cậu vừa bước vào nhà đã bị cậu hai mắng chửi, sau đó còn đánh cậu cả nữa. Tôi biết cậu hai ấm ức với cậu cả, mẹ tôi ốm nặng như vậy nhưng chưa từng thấy cậu hỏi han chứ đừng nói là về quê chăm sóc. Cho đến hôm nay mẹ tôi qua đời rồi cậu cũng không có biểu cảm đau thương, đến tận lúc hạ huyệt, an táng xong cậu mới về nhà với thái độ dửng dưng. Tôi thật sự hoài nghi không biết mẹ tôi có phải là chị ruột của cậu không nữa?
Cuối cùng bà ngoại tôi lau nước mắt rồi dùng nạng đánh mạnh vào chân cậu cả, nói: “Sao tôi lại sinh ra người có trái tim sắt đá như anh?”
Theo Blogtin
"Bố em bị ung thư rồi, cho em vay tạm 100 triệu với ạ?"
Linh - 22 tuôi, đang hoc ơ môt trương đai hoc kinh tê, cô co ve ngoai kha xinh, va dê thương. Chinh vi vây, xung quanh Linh co rât nhiêu vê tinh theo đuôi nhưng vi tinh cam chưa ro rêt nên cô cung chăng nhân lơi yêu ai. Trong sô nhưng chang trai noi lơi yêu Linh, co 2 ngươi đê lai trong cô ân tương ro rang nhât la Tuân va Quang. Ho đêu la đan anh khoa trên cua cô, quen nhau trong buôi hop tân sinh viên.
Tuân co ve ngoai đep trai, lang tư cua chang công tư Ha thanh. Anh rât tâm ly va quan tâm đên cô, du la ngay thương hay nhưng ngay lê, anh đêu co nhưng mon qua nho nho danh tăng cho cô. Cô va anh noi chuyên cung rât hơp, ơ bên anh, Linh luc nao cung cam thây vui ve.
Con đê noi vê Quang, anh không đep trai băng Tuân nhưng cung co thê goi la ưa nhin. Không giông Tuân, anh lai la ngươi kha lanh lung va it noi, anh chăng hay tăng cô thư gi cung không biêt noi nhưng lơi ngot ngao khiên cô vui. Chi la, anh luôn xuât hiên vao đung luc cô găp chuyên buôn, ơ bên cô, cho cô cam giac an long.
Nêu như đê so sanh thi cô co cam tinh vơi Tuân hơn Quang. Nhưng không hiêu sao, Linh vân cư dung dăng mai không thê quyêt đinh đươc. Thây cô suôt ngay than ngăn thơ dai, Trang - ban thân cô ben hiên cho cô môt cach:
- May nghe câu "Lưa thư vang, gian nan thư sưc ma tinh yêu thi phai thư long" chưa?? Muôn xem xem ai la ngươi thât long vơi minh chi co thư long la tôt nhât.
- Thư long?? La thư cai gi?? Đưng bao lai gia vơ bao em co thai đây nhe. Vô vi.
- Con điên, cân gi bao em co thai, thiêu gi cach đê thư. May co thê noi may bi bênh tim săp chêt, hoăc noi may bi vô sinh hoăc kêu nha may pha gian gi đo.
- A, hoăc may noi la bô bi bênh, cân tiên gâp rôi vay tiên xem?? Đan ông y ma, đung đên khoan tiên nong la loi đuôi hêt. Tin tao đi. Cung lăm tê nhât la ca hai anh cua may đêu sơ hai ma bo trôn thôi, nhưng biêt đâu đây, may lai tim đươc ngươi yêu may thât sư thi sao. Đanh cươc thư xem.
Nghe Trang noi cung co li, tôi hôm đo, hai đưa chum đâu lai ban kê hoach "thư long". Tư hôm đo, sau khi tan hoc, Linh trôn luôn vê ki tuc không lo măt ra đương, điên thoai cung tăt, facebook cung cô tinh đăng mây dong trang thai tâm trang. Qua nhiên, 3 hôm sau, ca Tuân va Quang đêu nhăn tin hen cô ra ngoai găp, biêt ca đa căn câu, Linh cô tinh đê bô dang minh trông thât đau khô đê ho không nghi ngơ.
- Anh ơi!! Bô em bi ung thư rôi, nhưng ma nha em bây giơ đang ket tiên, cân gâp 100 triêu đê chưa bênh cho bô. Anh cho em vay đươc không??
- Ha, 100 triêu a, anh đao đâu ra ngân ây tiên ma cho em vaychư. Em đưng buôn nưa. Rôi moi chuyên se ôn ca thôi.
- Anh co chut viêc, anh đi trươc đây.
Ảnh minh họa
Nhin thây Tuân chay vôi sau khi nghe cô hoi vay tiên không hiêu sao Linh lai cam thây chan nan. Hoa ra, cam giac thư long ngươi yêu rôi phat hiên bi lưa lai đau đơn như thê nay đây. Nen lai cam xuc cua minh, đâm lao rôi thi phai theo đên cung thôi, cô chay vôi đên chô hen vơi Quang.
Du sao cung bi phu môt lân rôi, phu thêm lân nưa đâu co sao. Vưa nhin thây cô bươc đên, Quang đa chay vôi đên, cô chưa kip noi gi anh đa hoi:
- Sao em trông gây thê!! Em ôm a, xanh xao qua. Sao em không biêt tư chăm soc minh gi thê.
- Ơ... A, không, em không sao, chi la nha co chut chuyên thôi.
- Chuyên gi thê?? Noi anh nghe em.
- Thưc ra, bô em bi ung thư rôi, nha em lai không co tiên, bac si noi cân 100 triêu mơi cưu đươc bô. Anh ơi, anh cho em vay đươc không??
- Cai gi, 100 triêu a. Anh... anh lam gi co sô tiên lơn như vây chư.
"Qua nhiên" Linh nghi, đơi anh noi nôt câu co viêc gâp cân phai đi giông như Tuân thi ngơ đâu, Quang lai ôm Linh vao long, an ui
- Hoa ra, dao nay em mât tich suôt la vi bô bi bênh năng sao?? Anh xin lôi, anh thât sư không biêt chuyên gi hêt. Cung không thê nao giup em san se ganh năng nay.
- Đơi anh vê vay ban be xem co giup đươc em phân nao không?? Nêu không đu, anh se lên hôi sinh viên va đoan trương kêu goi sư giup đơ cua moi ngươi. Em yên tâm, nhât đinh anh se giup em, bô em se ôn thôi. Đưng buôn nưa. Anh tưng noi rôi, anh chi muôn thây em vui ve thôi.
- Mai đưa anh đi thăm bac nhe, co đươc không??
Tư giây phut anh ôm cô, Linh đa cam thây bât ngơ, nghe nhưng lơi quan tâm đây chân thanh va thât long cua anh. Linh nghen ngao. Bao nôi tui thân, âm ưc tư luc găp Tuân bông chôc trao ra, cô khoc như môt đưa tre trươc măt Quang. Nghi chăc Linh nhơ tơi bô nên mơi vây, Quang không biêt phai noi gi, chân tay luông cuông chi biêt ôm chăt lây Linh vô vê, an ui cô. Linh năm gon trong vong tay anh, nga đâu vao ngưc anh ma khoc "Cam ơn anh, cuôi cung em cung nhân ra ngươi yêu em la ai rôi!!".
Theo Iblog
Cô bạn thân đột nhiên vác bụng bầu đến nhà ném cho vợ 100 triệu ép ly hôn Chịu đựng được khoảng 3 tháng thì cuối cùng mọi việc cùng vượt quá giới hạn. Tối hôm đó, Mai đến nhà Hoài với cái bụng đã ễnh lên. Cô đến trước mặt Hoài rồi vứt 1 cọc tiền xuống bàn. ảnh minh họa Từ nhỏ Mai và Hoài đã là bạn thân vì nhà gần nhau lại học cùng lớp. Nhưng khi...