Mẹ tôi đã mang tiếng cướp chồng…
Tôi được biết bố tôi đã có một người vợ và có được hai người con trai.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nông ở Bắc Bộ, tuổi thơ tôi gắn liền với nhiều nỗi buồn hơn là nhiều niềm vui, và quả thực cho đến bây giờ nỗi buồn đó vẫn đang hiện hữu và theo tôi từng ngày, từng giờ. Có thể nói rằng tôi là một người với quá khứ thật đáng thương, từ khi còn nhỏ đã thiếu đi một nửa tình thương yêu nơi cha mang lại.
Tôi được mẹ kể lại rằng ngày tôi được một tuổi, mẹ bồng tôi vào trong nam để lập nghiệp, và cuộc đời tôi đã bắt đầu từ khi đó. Một cuộc đời thiếu đi tình thương yêu của người cha. Tôi được biết bố tôi đã có một người vợ và có được hai người con trai. Bố tôi là người lái xe cho công trường xây dựng, còn mẹ tôi là công nhân tại công trường đó.
Tại đây bố mẹ tôi đã gặp nhau, trải qua những tháng năm thì sinh ra tôi. Tôi được sự chở che, thương yêu từ nơi cha mẹ được khoảng một năm thì theo mẹ vào nam vì mẹ phải theo công trường. Sau một năm kể từ khi tôi được sinh ra, tôi được mẹ nuôi nấng với thật nhiều tình thương yêu.
Tôi nhớ rằng tôi đã phải cùng mẹ phiêu bạt ở rất nhiều nơi tại các tỉnh thành phía nam. Mẹ tôi là công nhân nề bê tông, và công trình mẹ tôi theo là công trường thủy lợi. Công việc của mẹ tôi thật nặng nhọc bởi luôn ẩn chứa nhiều nguy hiểm và sự độc hại cho sức khỏe từ việc khoan đá, nổ mìn đến việc bốc vác xi măng, cát đá…
Cuộc sống nay đây mai đó của hai mẹ con tôi vẫn cứ tiếp diễn. Tôi vẫn còn nhớ như in rằng thuở nhỏ, vì mẹ tôi phải đi làm mà tôi phải ở nhà một mình cũng có khi thì mẹ tôi gửi tôi ở các nhà hàng xóm. Hằng ngày cứ mỗi buổi sáng, mẹ tôi thường thức dậy sớm, đi chợ, nấu cơm và để phần cơm cho tôi. Mẹ tôi thường bỏ cơm và thức ăn vào trong cái cặp lồng rồi ủ vào trong chăn cho tôi, bởi vào sáng sớm thì tôi chưa ngủ dậy, rồi đến trưa tôi mở cơm và thức ăn ra để ăn. Mẹ tôi thường làm từ sáng đến tận tối mịt mới về nhà, nhiều khi phải đổ bê tông hay nổ mìn thì đến tận khuya khi tôi đã đi ngủ mẹ tôi mới về.
Mẹ tôi thật chịu thương chịu khó, nhìn mẹ tôi lam lũ, quần quật cả ngày để cho tôi có cơm ăn, có áo mặc, để có thể sống và bước đi mà tôi lại càng thương mẹ nhiều. Mẹ tôi đã phải hy sinh cho tôi rất nhiều, mẹ đã phải đánh đổi cả thanh xuân, cả hạnh phúc của mình để dành cho tôi.
Video đang HOT
Tôi biết rằng mẹ tôi không phải là người sống dựa dẫm, mẹ luôn đứng dậy và bước tiếp bằng chính nghị lực phi thường của mình. Đã bao lần mẹ tôi phải nhịn ăn, nhịn mặc để dành lấy miếng cơm, manh áo cho tôi, chăm sóc cho tôi thật chu đáo từ miếng ăn đến giấc ngủ. Ngày lại ngày cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, tôi nhớ là hồi còn nhỏ tôi đã phải chuyển trường học rất nhiều lần, có khi học ở trường này được một năm thì lại phải chuyển trường khác, và cũng từng đó lần mẹ tôi phải chạy đôn, chạy đáo để lo trường học cho tôi, từ các tỉnh Tây Ninh, Ninh Thuận, Bình Thuận, Lâm Đồng…
Mẹ luôn nói với tôi rằng đời của mẹ đã khổ nhiều rồi, đời mẹ đã không được đi học nên cuộc sống vất vả, khổ cực vì thế mà đời con phải được đi học, phải học để cho cuộc sống sau này đỡ vất vả. Cuộc sống sau này được sung sướng hơn đời của mẹ. Từng câu, từng chữ của mẹ vẫn hằn in trong tâm trí tôi, và tôi cũng vẫn phải học, học cho thành đạt để không phụ lòng mong mỏi từ nơi mẹ. Nhiều khi thấy mẹ thức khuya, thấy mẹ trằn trọc suy nghĩ về số phận, về cuộc đời tôi thấy mẹ thật đáng thương.
Cuộc sống tại công trường của hai mẹ con tôi vẫn tiếp diễn mặc cho vòng xoáy xô bồ của của cuộc sống. Hằng ngày mẹ tôi vẫn đi làm, còn tôi thì còn nhỏ chỉ biết cắp sách đến trường và quả thực mẹ tôi là một người mà công trường luôn ngưỡng mộ. Bởi
mẹ tôi chịu thương chịu khó, một mình mẹ tôi nuôi nấng cho tôi, vừa phải đi làm vừa phải quán xuyến mọi công việc gia đình mà không cò người chồng bên cạnh.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi đã lớn lên trong sự đùm bọc chở che từ phía người mẹ thương yêu, đến một ngày nọ thì bố tôi vào trong này và bảo mẹ con chúng tôi về ngoài Bắc để sống. Lúc đó tôi cũng hơi giật mình, tự nhủ tại sao ngày trước thì bố tôi không đón mẹ con tôi về nhà mà mãi đến tận lúc tôi đã lớn thì bố tôi mới nói. Bố tôi không nói ra tuy nhiên tôi có thể đoán được vì người vợ cả của bố tôi do bị bệnh nặng đã qua đời. Bố mong muốn mẹ con tôi về ngoài Bắc để đoàn tụ cùng gia đình.
Lúc đó trong lòng mẹ con tôi vui buồn lẫn lộn. Thứ nhất vì cả hai bố mẹ tôi cũng đều đã có tuổi, bản thân mẹ tôi thì là vợ bé của bố tôi, bây giờ mà cả gia đình tôi về ngoài Bắc thì sẽ không tránh khỏi những lời dị nghị từ mọi người ngoài đó. Thứ hai là sau bao năm xa cách giờ me con tôi mới gặp lại bố tôi, có thể nói là điều mà trước đây tôi không thể nghĩ đến, không biết là sau này như thế nào, cuộc sống sẽ ra sao, có được niềm vui và hạnh phúc hay không.
Mẹ tôi thì vẫn quan niệm rằng nếu mai này khi mình có tuổi thì sẽ về quê ngoại để sống chứ không về bên nội. Mẹ tôi thương tôi, mẹ muốn tôi có bố để sau này có chỗ để lui tới, có bố để bố thương yêu chăm sóc. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng đưa ra quyết định là chấp nhận về bên nội để sống với bố tôi, còn tôi thì lúc đó tôi đang học cao đẳng nên không thể chuyển trường về ngoài bắc học được. Và thế là chỉ mình mẹ tôi theo bố tôi về ngoài đó, còn tôi vẫn ở lại trong này học hành.
Rồi mẹ tôi về ngoài Bắc sống với bố tôi, và điều không mong muốn cũng đã xảy ra. Mặc dù bố tôi vẫn hết lòng thương yêu mẹ tôi thế nhưng đối với một số người trong gia đình thì không. Dường như mẹ tôi luôn phải sống trong búa rìu dư luận rằng đã cướp chồng của người khác, mẹ tôi đã phá vỡ hạnh phúc trong gia đình. Thế nhưng mọi người đâu biết rằng mẹ tôi đã phải vất vả, đã phải chịu nhiều thiệt thòi biết dường nào, thân phận của người vợ lẽ với đứa con thơ.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục sống, vẫn phải chịu đựng, vẫn phải nhẫn nhịn hết tất cả vì tôi, mặc cho các dì, các cậu và mọi người bên ngoại vẫn kêu gọi mẹ con tôi về quê ngoại để sống cho bớt khổ. Mẹ tôi vẫn mong tôi có được bố, được mẹ quan tâm, lo lắng, nếu như về quê ngoại để sống bây giờ thì tối lửa tắt đèn thì cũng chỉ có hai mẹ con mà thôi.
Mẹ tôi vẫn là như vậy luôn nhận lấy vào thân mình những nỗi buồn, những áp lực từ cuộc sống này mang lại để cho tôi được sống với một cuộc sống được trọn vẹn niềm thương yêu. Có lẽ điều làm cho mẹ tôi vui nhất là khi tôi lập gia đình, chứng kiến cảnh con mình thành gia lập thất thì mẹ tôi bớt đi được nỗi lo lúc nào cũng đau đáu bên mình là không biết con mình rồi đây sẽ ra sao, có ai thương yêu con mình bằng mình hay không.
Và vợ tôi chính là đáp án cho những trăn trở đó. Vợ tôi là người đã giúp mẹ tôi thương yêu, chăm sóc cho tôi từng bữa cơm, từng giấc ngủ, luôn sẽ chia vui buồn tâm sự cùng tôi. Nhưng niềm vui ngự trị chỉ khoảng một thời gian ngắn, chẳng lâu sau khi tôi lập gia đình, người mẹ thương yêu của tôi đã mãi rời xa tôi. Mẹ tôi qua đời vì căn bệnh ung thư phổi, mặc dù đã nhận được sự cố gắng tận tình cứu chữa của các bác sĩ. Tôi không hiểu tại sao cuộc đời lại quá bất công cho mẹ tôi. Mẹ tôi chưa tận hưởng được niềm vui, chưa được sống một cuộc sống yên lành, hạnh phúc thì đã rời khỏi cuộc đời này để về với tổ tiên.
Điều làm tôi trăn trở và luôn áy náy là bản thân tôi chưa báo đáp chữ hiếu dành cho mẹ, chưa đền đáp công ơn nuôi dưỡng cho mẹ vậy mà mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Có lẽ suốt cuộc đời này tôi không thể nào nguôi ngoai được những lời mẹ tôi dặn, khi căn bệnh của mẹ tôi đã đến giai đoạn cuối. Mẹ tôi vẫn luôn mong mỏi ở tôi phải ráng học hành cho thành đạt, phải cố gắng đứng dậy bằng chính nghị lực của bản thân mình. Mẹ tôi không nghĩ đến bệnh tật đang hành hạ mẹ từng phút, đang gây đau đớn tột cùng đến bản thân mà chỉ nghĩ đến tôi, mẹ luôn lo lắng cho tôi mà thôi.
Niềm đau vô bờ khi tôi chứng kiến mẹ nằm đó mặc cho mọi người kêu khóc, tiếc thương. Tôi đã mất đi mẹ, một người mẹ vô cùng quan trọng trong cuộc sống của tôi, một người luôn hy sinh tất cả vì đứa con mình. Càng xót xa hơn khi mẹ tôi ra đi khi chưa thấy mặt cháu nội của mình.
Giờ đây mẹ đã không còn nữa, nỗi đau vẫn là nỗi đau, song với tôi, với gia đình mẹ vẫn luôn sống mãi, hình ảnh người mẹ luôn cặm cụi từng ngày từng giờ tần tảo nuôi con không lúc nào có thể vơi đi trong tâm trí. Cháu nội của mẹ đã chào đời, đã và đang sống trong tình thương yêu của hai vợ chồng tôi.
Vợ chồng tôi luôn tự nhủ với nhau rằng hãy yên lòng mẹ ơi, chúng con sẽ cố gắng sống tốt theo di nguyện của mẹ. Chúng con sẽ còn gặp lại mẹ ở thế giới bên kia để kiếp sau chúng con vẫn là con của mẹ, được chăm sóc cho mẹ, được báo đền công ơn dưỡng dục của mẹ bấy lâu.
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng
Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt.
Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có con và mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Suốt thời gian đó, tôi bị stress nặng vì nguyên nhân của chuyện này, chính là do tôi. Thời gian đầu, khi biết mình không thể sinh con, tôi đã đau khổ rất nhiều. Tôi cố gắng tự động viên mình phải tin vào bản thân, phải cố gắng kiên trì vì biết đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ có hi vọng.
Nhưng thời gian đã 3 năm, tôi đã che đậy chuyện này với cả gia đình, bạn bè quá lâu. Và vợ tôi luôn phải chịu trận, chịu điều tiếng và mọi lời xì xào từ mọi người xung quanh. Ai cũng thắc mắc nguyên nhân vì sao, chắc lại do vợ tôi này kia. Nhiều khi muốn bảo vệ vợ mà tôi không đành lòng.
Nhưng tôi nghĩ rất nhiều, mình không thể sống ích kỉ như vậy được, phải cho cả nhà biết chuyện này, để mọi người hiểu và thông cảm cho vợ tôi. Khi tôi công khai chuyện mình vô sinh, cả nhà tôi choáng váng, ai cũng ngạc nhiên vì không thể tin nổi vào tai mình. Trước giờ, dù chưa tìm hiểu nhưng mọi người vẫn cho đó là lỗi của vợ tôi, nên cô ấy đã chịu nhiều ấm ức.
Sau thời gian đó, tôi quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân này, từ bỏ người vợ hiền mà tôi yêu thương. Dù cô ấy đã cam chịu, hi sinh vì tôi nhưng tôi không còn cách nào khác, giữ cô ấy ở bên mình thật là ích kỉ, tôi không tài nào làm như thế nữa.
Vợ tôi đi lấy chồng, sẽ là vợ của người đàn ông khác. Chắc hẳn cô ấy hạnh phúc lắm, còn tôi đau đớn nghẹn ngào. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi chia tay trong nước mắt, dù vậy, cô ấy cũng phải tìm cho mình con đường riêng. Là phụ nữ, ai chẳng muốn sinh con, chẳng muốn có được người gọi mình là mẹ. Vợ tôi cũng vậy, cô ấy cần một mái ấm, một người đàn ông cho cô ấy được làm mẹ của các con. Ngày đó, cả hai chúng tôi đều khóc rất nhiều nhưng cuộc sống là vậy, dù có bao dung thế nào cũng không thể nào chấp nhận người chồng vô sinh như tôi được, nhất là khi cô ấy còn quá trẻ.
Ngày mai, cô ấy lên xe hoa về nhà chồng mà lòng tôi đau như cắt. Đã hơn 1 năm chúng tôi chia tay nhau, cô ấy cũng đã quên tôi và tìm vui bên tình mới. Nghe nói, cô ấy đã có bầu. Thật là hạnh phúc biết bao, giá như tôi cũng có cảm giác khi biết tin vợ mình có bầu. Có lẽ, cả đời này cũng không thể được.
Vợ tôi đi lấy chồng, sẽ là vợ của người đàn ông khác. Chắc hẳn cô ấy hạnh phúc lắm, còn tôi đau đớn nghẹn ngào. Còn cách nào khác đâu, chúng tôi không thuộc về nhau, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc. Cầu chúc cho vợ tôi được vui vẻ, sống thoải mái bên người chồng mà cô ấy đã chọn cùng với những đứa con yêu...
Theo VNE
Đàn bà khôn không giữ ví chồng Đàn bà muốn quản được chồng, đừng chỉ chăm chăm vào cái ví tiền... Đàn bà muốn quản được chồng không phải là quản kinh tế, quản tiền nong, quản giờ giấc và các mối quan hệ của chồng. Những điều ấy tuyệt đối cấm kị đối với hạnh phúc gia đình, bởi người đàn ông sẽ chỉ càng cảm thấy bị kìm...