‘Mẹ tổ chức lễ giỗ cho tôi năm 12 tuổi’
Có một bữa, năm tôi 12 tuổi, cả gia đình làm tiệc lớn linh đình… không giấu được sự tò mò, tôi hỏi mẹ: “Đám giỗ ai mà lớn vậy mẹ?”. Bà trả lời: “Thì đám giỗ con chứ ai”
Cuốn Hồi ký Thương Tín – Một cuộc đời giông bão ra mắt bạn đọc cả nước vào ngày 9/12. Sách được nam diễn viên kỳ cựu và nhà báo, nhà thơ Đinh Thu Hiền thực hiện trong gần hai năm. Thương Tín kể chuyện và Đinh Thu Hiền giúp anh viết lại chuyện đời. Thời gian của cả hai đều rất eo hẹp. Nam diễn viên thường xuyên đi theo các đoàn phim, hoặc nếu rảnh thì tranh thủ về Phan Rang để chăm con gái nhỏ, còn Đinh Thu Hiền phải vừa đi làm trong tòa soạn báo, vừa sắp xếp việc gia đình. Tuy vậy, cả hai đã cố gắng hết sức để cuốn sách kịp ra mắt.
Diễn viên Thương Tín (trái) và nhà báo Đinh Thu Hiền.
“Tôi xin cám ơn tất cả mọi người đang cầm trên tay cuốn sách này. Và xin tri ân cả những biến cố trong cuộc đời đã mang đến cho tôi những sắc màu vô cùng phong phú. Nhờ vậy mới có một nghệ sĩ Thương Tín mà các bạn đã nghe, đã thấy, đã xem và đã biết”, diễn viên Thương Tín tâm sự.
Trích đăng một số chương trong cuốn sách.
Chương I: Tuổi thơ nhiều biến động
Ba tôi, những năm trước Giải phóng, làm thanh tra y tế vùng nên cứ vài năm lại đưa cả gia đình di chuyển đi các tỉnh sinh sống theo công việc của ông. Từ Quy Nhơn, gia đình tôi ra Huế, rồi lại lên Buôn Mê Thuột, và cuối cùng xuống Phan Rang. Sự kiện 1975 diễn ra, gia đình chúng tôi đang sống tại Phan Rang nên nhiều người lầm tưởng đây là quê của tôi, nhưng thực ra gốc gác của tôi lại ở tận Phú Yên.
Tôi sinh ra đã khó nuôi. Người ta nói con đầu, cháu sớm được cưng chiều lắm. Là anh đầu của tám người em, tôi đã được cưng chiều như trứng mỏng. Bởi vậy, khi thầy bói nói cần đưa tôi vô chùa thì mới hy vọng sống qua tuổi 12, thì ngay lập tức, hàng tuần ba mẹ đưa tôi tới chùa và đeo bùa ở cổ. Mỗi tuần, gia đình đều bắt tôi chui đầu vào chiếc chuông chùa bằng đồng rất bự ở trong chùa và gõ ở bên ngoài. Tiếng chuông rền lên, đập vào tai của tôi thanh âm lớn đến mức tôi cảm giác như tiếng chuông xuyên qua màng nhĩ từ tai trái sang tai phải. Những tiếng u u ong ong vang mãi không ngớt, dù cho tôi đã đi ra hẳn bên ngoài. Phải nói là cực kỳ khó chịu, như bị tra tấn. Tôi nhớ mãi điều này bởi nó ám ảnh tôi suốt đời. Để xua đi tà khí, ma quái mà tôi phải gồng người lên chịu đựng. Được một thời gian, mọi người chắc cũng đã chán, chẳng bắt chui vào chuông để gõ nữa, tôi vui mừng đến mức không cách nào tả nổi.
Bìa sách “Một đời giông bão”.
Sau bao nhiêu lần di chuyển cuộc sống cùng với cả nhà, trong tôi đã hình thành ước muốn phiêu lưu, dù cho hầu hết các thành viên của gia đình thì đều theo nghề y dược. Ba tôi ngày ấy, và các em tôi hiện nay, đều hành nghề y dược, chỉ riêng tôi là dấn thân vào cuộc đời sương gió.
Những ngày còn nhỏ, thời gian sống ở Huế, tôi thường lên chùa Từ Đàm, Nam Giao chơi. Tôi nhớ mãi có một ngày thấy xe tăng chạy đầy đường. Ba tôi ở nhà trùm mền kín mít để nghe radio. Đó là năm 1963, diễn ra sự kiện đảo chính Ngô Đình Diệm và đàn áp Phật giáo. Nhưng tôi vẫn ngày ngày lên chùa chơi. Ở ngay dốc Nam Giao là căn nhà của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Ngôi nhà đó rất nhỏ, tôi biết rõ đến từng đường viền rêu ở ngoài bờ tường, nằm mang dáng vẻ khá cô đơn. Sau này ở Sài Gòn tôi mới gặp được anh Sơn, khi anh đã nằm trên giường bệnh. Hai anh em tôi mạn đàm rất nhiều chuyện, từ kim sang cổ, từ Đông sang Tây và các thông tin xưa kia gắn kết với nhau. Tôi nghiệm ra được điều này, vạn sự trên đời đều có cái duyên định trước. Vì sao trong hàng ngàn hàng vạn người trên cõi đời này, ta lại gặp người này mà không phải là người kia; vì sao phải là sự vật này mới gắn được vào đúng người đó, chứ không phải là sự vật khác hoặc ai khác?!
Có một bữa, năm tôi 12 tuổi, cả gia đình làm tiệc lớn linh đình, cúng heo quay và chuẩn bị rất nhiều đồ cúng khác. Người thân người quen ra vào tấp nập. Tôi lăng xăng chạy tới chạy lui, cứ từ nhà xuống bếp rồi từ bếp ra sân. Cuối cùng không giấu được sự tò mò, tôi hỏi mẹ: “Đám giỗ ai mà lớn vậy mẹ?”. Bà trả lời: “Thì đám giỗ con chứ ai!”. Cách bà nói trịnh trọng khiến tôi đứng tim vì sợ. Nhưng tôi cứ nghe vậy thôi mà không hiểu lắm. Chắc thấy vẻ mặt ngơ ngác của con trai, mẹ giải thích: ngày trước thầy bói nói nếu gia đình nuôi tôi qua được 12 tuổi thì cần làm đám giỗ để tạ ơn Trời Đất. Bởi tôi là đứa trẻ có số phận đặc biệt. Việc sống việc chết, việc vinh việc nhục cứ như trò chơi nhẹ nhàng hoán đổi, chẳng biết đâu mà lần.
Video đang HOT
Nghe thầy bói phán vậy, mẹ tôi phát sốt phát rét. Suốt bao nhiêu năm nuôi thằng con trai là tôi, dù đã rất ngay ngắn và chỉn chu đưa vô chùa làm phép đều đặn, nhưng mẹ tôi vẫn hồi hộp đến khó thở. Bà nói đã đếm từng ngày, từng ngày trôi qua, chờ mong tôi 12 tuổi để làm đám giỗ lớn, tiễn đi những điều xui xẻo. Và bữa nay thì nhất định phải cúng heo quay chứ không thể nào khác được.
Sau khi qua được vận hạn của tôi, gia đình tôi chuyển lên Buôn Ma Thuột theo công việc của ba. Mẹ tôi vui mừng vô cùng. Bà tin tưởng chắc chắn rằng, từ giờ trở đi tôi sẽ có một cuộc sống yên ổn và sức khỏe viên mãn.
Sự nghiệp học hành của tôi rất oái oăm. Tôi vào dạng học tài thi phận. Trong trường, tôi học giỏi tất cả các môn, giỏi toàn diện cả Văn lẫn Toán, luôn là người đứng đầu lớp. Ba mẹ tôi đều vô cùng hãnh diện về con trai mình. Và trong con mắt họ, tôi là một cậu bé mang về nhiều vinh dự cho gia đình.
Lần đó tôi đi thi để quyết định vô trường công được hay không. Nếu đậu, thì học không tốn tiền, nếu không thì phải vô trường tư hoặc bán công. Bình thường tôi học giỏi lắm, ấy thế mà trong kỳ thi ấy, chẳng hiểu sao tôi lại không làm đúng bài thi Toán. Đáp số ra trớt quớt.
Vì những tréo ngoe ấy, mà cả những tháng năm sau này, đời tôi chưa từng sở hữu bằng cấp nào cho ra hồn. Đến mức khi thi đậu vào Trường Quốc gia âm nhạc và kịch nghệ Sài Gòn, khoa Thoại kịch năm 1971 – 1975, đáng lẽ tôi sắp tốt nghiệp rồi thì Sài Gòn giải phóng. Bao nhiêu biến động diễn ra. Chúng tôi tạm thời ngưng mọi chuyện học hành lại. Tới khi một chế độ khác được thiết lập, tưởng chỉ cần tiếp tục học thêm chút ít nữa là xong, nhưng ai dè các thầy trong trường nói phải học lại từ đầu. Vậy là tháng 7/1975, tôi đành lót tót cắp cặp đi học tiếp, khoa Kịch nói của Trường Nghệ thuật sân khấu TP HCM. Và sau này, vì chuyện tình cảm cá nhân, tôi lại ra khỏi trường khi chưa cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay.
Còn tiếp…
Theo VNE
Thương Tín: 'Khó khăn đến mấy cũng không xin tiền khán giả'
Nuôi con nhỏ ở tuổi ngoài 60, nam diễn viên chịu nhiều áp lực về kinh tế. Anh làm việc cật lực để kiếm tiền, không nề hà bất cứ vai diễn nào.
- Sau thời gian dài vắng bóng, thời gian gần đây, anh lại tất bật với phim ảnh cùng dự án xuất bản hồi ký về cuộc đời mình. Động lực nào khiến anh trở lại làm việc hăng say như vậy?
- Thời gian vắng bóng đó tôi về nhà ở Phan Rang cùng ba mẹ, khi đó ba tôi ốm nặng. Ông mất được hơn một năm, sau đó mẹ tôi khá suy sụp. Vì là con trai cả, lại không vướng bận gia đình, tôi dành phần lớn thời gian ở bên mẹ. Cuộc sống độc thân không nhiều vướng bận cho đến khi tôi biết tin mình có thêm con gái ở tuổi không còn trẻ. Vậy là tôi phải làm việc để kiếm tiền lo cuộc sống hằng ngày cho hai má con nó, lo thêm cả khoản tiền tiết kiệm sau này cho con nếu chẳng may tôi ra đi sớm.
Ngoài nghề diễn, tôi không biết làm gì để kiếm tiền. Dù lúc đó, cảm hứng với vai diễn đã gần như nguội lạnh, nhưng tôi cố vực mình dậy, lấy con gái làm động lực để làm việc. Thật may là sau một vài phim, tôi thấy lại được trong mình sự yêu nghề, có cảm xúc với nhân vật.
Diễn viên Thương Tín (vai Sáu Tâm) trong phim Biệt động Sài Gòn.
- Trước kia anh được đánh giá là một diễn viên khá độc lập, khá kén vai. Sau thời gian đỉnh cao, anh quay trở lại điện ảnh với tâm thế như thế nào?
- Ngày trước, tôi là người xung phong đứng ra để sửa đổi một kiểu diễn mà tôi cho là khuôn cứng. Những vai sĩ quan cộng hòa được biên kịch, đạo diễn tạo hình... ác như quỷ sứ, với đủ thói hư tật xấu như ăn trộm, hiếp dâm. Tôi cho rằng có thể họ sai về lý tưởng nhưng hành động họ không đến mức như vậy. Tôi nói: "Mấy ông đưa nghệ thuật lên cao, đẩy họ xuống thấp, lấy đâu ra chiến thắng vinh quang. Mình chỉ làm sao cho khán giả xem để thấy, hoàn cảnh đẩy họ vào như thế, chứ bản chất họ không phải ai cũng xấu. Con người ai cũng muốn hướng thiện". Tôi nói sửa kiểu này tôi mới đóng, nếu không anh mời người khác.
Giờ thì tôi chạy nhiều phim cùng lúc, từ vai lớn đến vai nhỏ mà không nề hà, cự cãi nữa. Ở tuổi này, hăng say làm việc kiếm tiền vì tương lai của một đứa nhỏ do mình tạo ra, tôi thấy khá thú vị.Tôi chẳng quan tâm đến danh hiệu ngôi sao điện ảnh trong quá khứ. Giờ tôi đùa bạn bè, mình là "ngôi sao điện lạnh".
- Anh đón nhận tin vui làm cha thế nào ở tuổi gần 60?
- Nói thật là cả hai đứa con tôi có đều nằm ngoài dự định của tôi, khiến tôi bất ngờ lâm vào tình thế đã rồi. Có thể tôi nói ra điều này khiến con tôi sau này lớn lên sẽ buồn và oán hận ba, nhưng tôi là người không thể che giấu cảm xúc.
Việc vợ có thai là ngoài ý muốn của tôi. Tôi đã khuyên mẹ con bé không nên giữ cái thai lại bởi cô ấy sẽ thiệt thòi nhiều. Tôi giờ đây đã lớn tuổi, không còn danh phận, tiền bạc hay hào quang như thủa trước. Cô ấy miệng nói đồng ý nhưng vẫn giữ đứa bé lại và một lần nữa tôi lại đón nhận trách nhiệm làm cha ở tuổi không còn trẻ. Tuy nhiên, lần làm cha này lạ lắm. Đi diễn, tôi nhớ con da diết. Một cảm giác rất lạ, rất ngộ. Không phải nhớ vợ, nhớ người tình mà là nỗi nhớ với một đứa con nít, vì nó mà mình làm tất cả, quên cả tuổi tác, sức khỏe.
Mỗi khi về Phan Rang thăm con, tôi khó mà rời đi bởi sự quấn quít và ánh mắt con bé mỗi khi tôi chào tạm biệt. Lâu dần, sợ không có thời gian về thăm con, tôi đã đưa cả hai mẹ con lên TP HCM ở cùng mình.
Thương Tín của hiện tại.
- Tại sao đến giờ anh mới đưa vợ con lên sống cùng?
- Một phần vì vợ tôi phải ở quê chăm sóc bà ngoại của cô ấy. Vợ tôi sớm mồ côi, được bà ngoại nuôi nấng từ nhỏ. Ở quê còn nhà cửa, đất cát, bà ngoại cũng đang mắc nhiều bệnh tuổi già, cần sự trông nom của người thân. Điều đó làm tôi lấn cấn nhiều trong việc đưa mẹ con cô ấy từ quê lên TP HCM sống cùng.
Trước khi đưa hai mẹ con lên, tôi sống một mình trong một căn phòng trọ nhìn khá tồi tàn. Tôi sống chung cùng công nhân và những người lao động nghèo, do đi diễn suốt nên tôi chỉ về phòng trọ để ngủ. Đến mức nhiều người nhìn thấy còn không nghĩ tôi là diễn viên Thương Tín. Điều kiện đó khiến tôi không thể đón hai mẹ con lên ngay được. Tôi phải dành dụm tiền sắm thêm một số đồ đạc phục vụ cho cuộc sống gia đình như máy lạnh, máy giặt, tủ lạnh, bát đĩa, bếp núc, nồi niêu xoong chảo để đón hai mẹ con lên ở cùng.
- Cuộc sống có thêm thành viên mới của anh thay đổi thế nào trong căn phòng trọ chật hẹp?
- Cũng không có nhiều thay đổi lắm ngoại trừ việc tôi chăm chỉ về nhà hơn để chơi với con, ăn cơm cùng vợ con. Tôi sống chỉn chu hơn và ý thức mình là trụ cột của gia đình để làm chỗ dựa cho hai mẹ con cô ấy.
- Người thân chia sẻ thế nào với niềm vui này của anh?
- Con trai tôi luôn tôn trọng mọi quyết định của bố, nên ít can thiệp vào cuộc sống của tôi. Về phía gia đình, ban đầu mẹ tôi phản đối kịch liệt. Tôi phải ra sức thuyết phục rằng bà cũng là phụ nữ nên thấu hiểu và thông cảm cho người đã sinh cháu cho mình.
Hơn nữa, gia đình tôi cũng hiếm muộn nên việc tôi thuyết phục bà nhận dâu, nhận cháu cũng dễ dàng hơn. Khi mẹ tôi đã xuôi lòng một chút thì bà lại để ý chuyện lời ăn, nết ở của con dâu. Tôi lại phải giải thích rằng cô ấy còn trẻ, chưa va vấp, làm sao bắt cô ấy phải thế này, thế kia để vừa lòng mọi người. Tôi rất thương mẹ tôi bởi thời điểm đó ba tôi mới mất, mẹ tôi gần như mất đi một điểm tựa tinh thần. Đó là thời điểm tôi thấy căng thẳng nhất khi đứng giữa vợ và các thành viên trong gia đình. Bây giờ thì quan hệ mẹ chồng - con dâu đã tốt đẹp lên nhiều.
Thương Tín đưa vợ con đến ra mắt dự án phim mới của đạo diễn Đức Thịnh.
- Khi nào anh mới tổ chức đám cưới với mẹ của con gái mình?
- Chắc sẽ không có một đám cưới nào dù tôi có đưa vợ đi đẻ, lên ủy ban làm khai sinh cho con. Cuộc đời tôi có nhiều nghịch lý, trên phim tôi làm đám cưới đến 5 lần nhưng ngoài đời, tôi chưa hề có đám cưới nào chính thức. Lý do vì một phần tôi tin vào tâm linh, không muốn chống lại sự sắp đặt của số phận. Dù tôi từng có nhiều mối tình với phụ nữ nhưng tôi quan niệm hôn nhân phải trải qua một quá trình tìm hiểu kỹ càng, nghĩa là kết hôn trong một tâm trạng, điều kiện thật thoải mái. Sự ra đời của cô con gái là điều nằm ngoài dự tính của tôi, sự đã rồi, tôi phải có trách nhiệm với giọt máu của mình và người phụ nữ đã sinh con cho tôi. Vợ tôi thấu hiểu suy nghĩ đó nên tôi không quá bị áp lực chuyện đám cưới.
- Có thể thấy anh khá vất vả khi cáng đáng thêm hai thành viên mới trong gia đình. Anh nghĩ sao về sự chia sẻ của khán giả với khó khăn của nghệ sĩ như trường hợp diễn viên Chánh Tín
- Nếu con tôi bị bệnh hiểm nghèo, khánh kiệt, cần tiền chữa trị, để cứu mạng sống của con mình, tôi sẵn sàng nhờ sự trợ giúp của khán giả. Còn những lý do khác thì không. Khổ thì mình làm mình tự chịu chứ, sao lại phải đi tìm sự thương hại của dư luận, của những khán giả từng yêu mến mình.
- Nói rằng sự có mặt hai con đều nằm ngoài ý muốn của mình rồi chuyện không làm đám cưới với vợ trẻ, anh có sợ làm tổn thương những người thân của mình?
- Tính cách tôi là vậy, có sao nói vậy. Tôi không thể sống dối lòng mình.Thà trắng phớ ra hơn là dành cho nhau những lời tốt đẹp rồi sau đó, họ phát hiện ra sự thật, họ còn đau lòng hơn. Ngày trước, ai cũng nghĩ tôi là ngôi sao điện ảnh, cát-xê cao lắm. Nhưng so với mức chi tiêu của tôi thời đó, thù lao đóng phim không đủ. Tôi sống khỏe, có xe chạy, sinh hoạt như công tử là nhờ lòng tốt của những người phụ nữ yêu tôi. Trong đời tôi, tôi nhớ nhất một người, nay cô ấy đã mất. Tôi nói thẳng với cô ấy là tôi không yêu cô ấy, nhưng người phụ nữ này rất mạnh mẽ. Cô ấy khẳng định, chỉ cần anh để cho em yêu anh là đủ và cô ấy thể hiện tình yêu bằng cách chăm lo cho tôi về vật chất. Đó là một trong nhiều người phụ nữ đi qua cuộc đời mà tôi sẽ trần tình hết trong cuốn hồi ký sắp phát hành. Mọi sự thật đều được nói trắng phớ trong đó về cuộc đời tôi.
- Anh kỳ vọng gì ở cuốn hồi ký của mình?
- Tôi là người không bao giờ "ăn mày dĩ vãng" nên quyển sách không phải là cách để tôi sống lại những ngày vinh quang của mình. Tôi chỉ hy vọng khán giả hiểu hơn những góc khuất của một nghệ sĩ, khát khao làm nghệ thuật của tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Từ chuyện tôi bị bán vào chùa khi nhỏ ra sao, đến chuyện tôi bỏ nhà theo một gánh hát cải lương khi vừa mới lớn...
Ở tuổi này rồi, tôi luôn chuẩn bị cho mình một tấm vé cho chuyến bay cuối cùng của đời mình. Vì vậy, trước khi rời xa trần thế, tôi muốn được một lần tri ân với khán giả, với chính mình qua cuốn hồi ký này.
Theo Minh Châu/ Cảnh Sát Toàn Cầu
Nghệ sĩ Việt đốt tiền bạc, danh tiếng trên chiếu bạc Những nghệ sĩ như Thương Tín, Hồng Sơn, Hồng Tơ, Siu Black... tự đốt cháy sự nghiệp, danh tiếng, tiền bạc và hạnh phúc gia đình trên chiếu bạc. Là nghệ sĩ hài nổi tiếng, Hồng Tơ còn mát tay trong việc kinh doanh bất động sản. Anh có cuộc sống khá dư giả và mua được căn biệt thự có giá lên...