Mẹ quyết giữ con lại dù ba đã rời xa
Con gái ạ! Liệu sau này lớn lên con có trách mẹ đã không thể cho con một mái ấm gia đình bình yên và trọn vẹn như bao bạn bè không? Bây giờ con còn quá bé để hiểu mọi chuyện đang xảy ra nhưng chắc chắn sẽ có lúc con mẹ tủi thân lắm vì thiếu vắng người cha bên cạnh.
Ngày mẹ quen ba con là khi mẹ vẫn còn là cô sinh viên năm 3 đại học. Lúc đó mẹ thật xinh tươi và tràn đầy nhiệt huyết sống, mẹ luôn tin tưởng tình yêu của mẹ và ba con sẽ vẹn tròn, viên mãn như bao người vì ba con đã cho mẹ những tháng ngày tươi đẹp, hạnh phúc. Mẹ có thể khẳng định với con một điều rằng, cho đến giờ phút này mẹ không giận dữ cuộc đời và giận dỗi người cha của con, cho dù người đó đã rời xa mẹ con mình trong giờ phút khốn khó nhất. Mẹ cũng mong con gái sau này trưởng thành sẽ bản lĩnh, cứng rắn thông mình hơn mẹ và dù có như thế nào đừng bao giờ giận ba con nhé!
Ba của con vốn là một chàng trai rất hài hước và dễ thương. Ba có làn da rám nắng của người miền biển và giọng nói trầm ấm vô cùng đặc biệt. Ông bà nội của con đã mất từ lâu nên một mình ba tự lập từ bé, ba con rất có ý chí và luôn chăm chỉ làm nụng kiếm tiền, điều đó khiến mẹ nể phục ba con vô cùng. Tuy vậy, người đàn ông của mẹ còn nghèo nên tình yêu của ba mẹ cũng chỉ quanh quẩn với những bữa trà đá, những buổi tối đi dạo công viên rồi nắm chặt tay nhau.
Vào năm cuối đại học, mẹ đã rất buồn khi ba con quyết định bỏ dở trường đại học để đi xuất khẩu lao động sang Nga vì họ hàng của ba đã lo hết mọi thứ. Một tháng trước ngày ba con đi, mẹ đã không ngần ngại trao điều quý giá nhất của đời người con gái cho người đàn ông mình yêu. Ba hẹn mẹ chỉ đi 2 năm, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ quay về lo cưới xin mẹ đàng hoàng.
Nhưng con có biết không, khi chiếc máy bay cất cánh được ít lâu thì mẹ đã ngất xỉu, người ta đưa mẹ vào phòng bệnh và thông báo mẹ đã có bầu. Lòng mẹ xót xa và hoảng hốt không biết sẽ phải một thân một mình đương đầu làm sao với sóng gió cuộc đời khi người đàn ông nói sẽ che chở cho mẹ đã rời xa khỏi đất nước này.
Mãi 10 ngày sau mẹ mới có thể liên lạc được với ba con và thông báo về sự xuất hiện của con, ba con động viên mẹ phải cố gắng hoàn thành các môn thi của năm cuối và giữ sức khỏe để chăm sóc cho con. Con ạ! Có lẽ điều an ủi mẹ lớn nhất trong những ngày mang thai con là những lời động viên từ nơi xa ấy của ba dành cho hai mẹ con ta. Mẹ và ba con vẫn chần chừ chưa dám công khai với hai bên gia đình. Dù gì thì mẹ vẫn là cô sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, chưa có công ăn việc làm và hiện giờ ba con ở xa đâu có ở nhà. Mẹ thì rất sợ ngoại của con vì có lẽ bà sẽ rất buồn khi biết mẹ đã “ăn cơm trước kẻng”, làm trái với gia phong của gia đình.
Một mình nuôi con khôn lớn khi ba đã không còn trên cõi đời là quyết định khó khăn của mẹ (ảnh minh hoạ)
Ba con sau khi sang đó cũng gặp nhiều khó khăn, trở ngại do bất đồng ngôn ngữ và điều kiện thời tiết. Mẹ thì một mình ở thành phố đối mặt với những cơn nghén sớm trong khi bài vở cuối năm chất chồng. Mọi thứ đều mù mịt, tối tắm cho cả ba và mẹ, đã có lúc mẹ có suy nghĩ độc ác rằng: ” Hay thôi, từ bỏ con đi vậy”. Ba còn cũng có đôi lần ám chỉ về chuyện này vì nghĩ đến quãng thời gian và tương lai phía trước cho mẹ trong khi còn một thời gian dài nữa ba mới về. Nhưng mẹ không thể cam tâm mà làm được việc đó, con là giọt máu, là kết tinh tình yêu của ba mẹ cơ mà. Giữ lại con đồng nghĩa với việc mẹ sẽ phải đương đầu với rất nhiều sóng gió và chắc chắn cuộc đời mẹ sẽ rẽ sang một hướng khác.
Video đang HOT
Nhưng có lẽ sẽ có nhiều bao nhiêu đau đớn trong cuộc sống này không thể nào bằng những ngày mẹ biệt tăm thông tin của ba con, mẹ ra ngóng vào trông chờ đợi email, tin nhắn từ ba con nhưng tất cả đều im lìm, trống trơn. Mẹ sợ hãi không biết có chuyện xấu gì đã xảy ra với ba con, rồi có lúc mẹ nghĩ hay ba con cố tính lảng tránh mẹ vì có niềm vui mới. 3 tuần lễ sau mẹ nhận được tin ba con bị tai nạn lao động và đã mất tại bệnh viện bên đó. Trời ơi! Đất dưới chân mẹ sụp xuống hoàn toàn, tại sao ông trời lại cướp đi tương lai của hai mẹ con ta? Ba con không người thân thích thì liệu rằng ai sẽ làm thủ tục đưa xác của ba con về Việt Nam.
Khi mẹ về quê vì điều kiện cách trở nên không thể biết thêm thông tin gì khác của ba con. Mẹ chỉ chờ ngày con chào đời rồi sẽ tự mình tìm về quê nội của con để kiểm chứng mọi thông tin và trả lại quê quán, nguồn gốc cho con.Những ngày sau đó sức khỏe của mẹ yếu dần, hai cô bạn cùng phòng mẹ phải gọi điện về cho ngoại con để ngoại đưa mẹ về quê. Con ạ! mẹ đã gục đầu khóc trong lòng ngoại cho thỏa bao nỗi buồn bấy lâu nay. Ngoại không trách mẹ mà chỉ thương mẹ con mình nhiều hơn. Khi ấy con gái mẹ đã được hơn 7 tháng.
***
Con của mẹ chào đời sớm hơn hẳn các bạn khác 1 tháng 10 ngày cơ đấy nhưng trộm vía con không bệnh tật, ốm đau như nhiều trẻ sinh non khác. Do có nhiều nguyên nhân nên đến khi con được 6 tháng tuổi mẹ mới tìm về đến quê nội của con….Vậy là ba con đã nằm lại nơi đất khách quê hương, nơi mà quanh năm chỉ có tuyết trắng bao phủ. Chắc chắn ba con lạnh lẽo lắm nhưng ba con có thể yên lòng rằng, từ nay về sau mẹ đã có con ở bên cạnh để sưởi ấm trái tim lẻ loi của mẹ. Họ hàng của ba con đã nắm chặt lấy tay mẹ và chào mừng hai mẹ con ta. Điều ấy khiến mẹ xúc động vô cùng con gái ạ. Họ đều là những người nông dân chất phác thật thà nên khi nghe mẹ kể đầu đuôi câu chuyện tình yêu giữa mẹ và ba con, rồi con đang lớn dần lên từng này mọi người đều rất yêu thương.
***
Một mùa xuân nữa lại về, vậy là 3 năm qua mẹ đã trở thành bà mẹ đơn thân, từ một cô sinh viên non nớt mẹ đã vững chãi đối mặt với nhiều khó khăn, thách thức trong cuộc sống. Con gái mẹ vẫn luôn hỏi mẹ về ba, hỏi xem ba đi làm xa ở đâu mãi chưa về để nghe con gái hát bài “Cả nhà thương nhau”.
Mẹ vẫn chưa thể nói sự thật với con vì con vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn. Và dù có như thế nào thì con hãy luôn tự hào về mình có một người cha thực sự tuyệt vời đó con gái bé bỏng ạ!
Theo VNE
Ly hôn xong, vợ chồng tôi mới yêu quý và tôn trọng nhau
Ngày nay, chuyện ly hôn đã không còn là điều gì quá xa vời, không còn là điều cấm kị trong hôn nhân. Có nhiều khi ly hôn lại là một thần dược giúp cứu chữa, hàn gắn những tình cảm đã sứt mẻ, hàn gắn tình cảm gia đình tưởng chừng như đã tan vỡ.
Giờ đây khi đã trải qua một cuộc ly hôn, tôi mới thấm thía được điều này.
Chúng tôi kết hôn từ rất sớm, ngay sau khi tốt nghiệp ra trường. Hồi ấy, suy nghĩ của chúng tôi còn rất ngây thơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu, chỉ cần được ở bên nhau thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua. Hai bên gia đình đều khuyên đợi thêm một thời gian, khi công việc của 2 đứa ổn định rồi cưới cũng chưa muộn. Nhưng lúc đó chúng tôi bị tình yêu làm mờ mắt, tưởng như có thể chết nếu không được ở bên người kia. Vì thế, để được kết hôn với nhau, tôi và anh quyết định "vượt rào". Đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau khi cái bụng tôi đã lùm lùm được 5 tháng.
Càng ngày chúng tôi lại càng cãi nhau, xỉ vả nhau nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Mọi người thường nói: hôn nhân là "mồ chôn" của tình yêu. Những lúc đó, tôi thường cười và tự tin vào bản thân sẽ không để cuộc hôn nhân của mình rơi vào tình trạng như thế. Tuy nhiên, thực tế khắc nghiệt đã đánh tan, làm sụp đổ ảo tưởng của tôi. Và tôi nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống hôn nhân thực sự không phải toàn màu hồng như lúc yêu nhau.
Những khó khăn của đời sống thường nhật cứ bủa vây, xiết chặt lấy cuộc hôn nhân của tôi và anh. Do vừa ra trường, chưa có kinh nghiệm gì, lại mang thai nên tôi đành ở nhà, một mình anh bươn trải bên ngoài để kiếm tiền lo cho cuộc sống của cả gia đình. Thời gian anh ở bên tôi ngày càng ít đi. Những quan tâm của anh dành cho tôi cũng theo những dự án, những kế hoạch của anh bay đi mất. Anh đi cả ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, về nhà lúc nào cũng trong tình trạng say khướt. Tôi cằn nhằn, anh lại bảo thời buổi bây giờ muốn làm ăn được bắt buộc phải bên bàn nhậu, không uống không được.
Nhiều lúc tủi thân, tôi ngồi khóc một mình mà anh đâu có biết, vẫn say sưa giấc nồng với những bản dự án, với những cuộc nhậu vô cùng tận bên ngoài. Tôi vẫn tự chấn an bản thân rồi thời gian khó khăn này sẽ nhanh chóng qua đi, khi kinh tế của gia đình đã ổn định thì chúng tôi lại "nồng ấm" như xưa.
Tôi vẫn tin như thế khi một thân một mình bắt taxi đến bệnh viện để sinh con. Tôi vẫn tin như thế khi đứa con bé bỏng mới 5 tháng tuổi bị ốm, sốt lên cơn co giật giữa đêm khuya và một mình tôi lại phải bế con vào bệnh viện cấp cứu, và trong lúc đó anh còn mải mê với những chuyến công tác dài ngày. Tôi cố gắng hết sức, làm mọi cách để cứu vãn cuộc sống gia đình, để kéo anh quay về bên tôi, bên con. Nhưng anh vẫn thế, vẫn không chịu thay đổi.
Áp lực, stress từ việc trông con nhỏ, từ việc suốt ngày ở nhà, tôi bắt đầu trở thành một người đàn bà lắm điều và hay cau có. Không hiểu sao cứ nhìn thấy anh là tôi lại thấy khó chịu, lại cằn nhằn, chì chiết. Càng ngày chúng tôi lại càng cãi nhau, xỉ vả nhau nhiều hơn. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi ngày càng giống địa ngục.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tôi lên đến đỉnh điểm khi tôi bắt gặp anh đang tay trong tay, thân mật, ôm ấp một người đàn bà khác. Tôi không còn nhớ là mình đã la hét, đã chửi mắng, thậm chí còn động chân động tay với anh và người đàn bà đó bao nhiêu lần. Tôi đau đớn, xót xa, tuyệt vọng. Niềm tin của tôi về một cuộc sống hôn nhân, gia đình hạnh phúc đã sụp đổ hoàn toàn.
Rồi tôi quyết định phải giải thoát anh và cho chính mình. Tôi viết đơn ly hôn. Anh cầu xin tôi nghĩ lại và hứa sẽ thay đổi, nhưng niềm tin trong tôi đã mất. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Biết không thể thay đổi quyết định của tôi, anh chấp nhận.
Chúng tôi ly hôn trong sự lặng lẽ, không giằng co, không tranh cãi. Tôi nuôi con và anh có trách nhiệm chu cấp cho mẹ con tôi. Tôi bắt đầu ra ngoài làm việc. Cuộc sống bên ngoài giúp tôi nhận ra nhiều điều, làm tôi trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, điềm đạm hơn rất nhiều.
Đứa con trai bé bỏng là sợi dây kết nối chúng tôi lại với nhau (Ảnh minh họa)
Hàng tuần anh vẫn đến thăm con và đưa con đi chơi. Chúng tôi không còn cãi nhau, không còn mâu thuẫn, đối xử với nhau như những người bạn. Bởi cho dù tôi và anh đã chia tay, nhưng giữa chúng tôi vẫn còn một sự liên kết, đó là đứa con. Đứa con trai bé bỏng là sợi dây kết nối chúng tôi lại với nhau. Mọi chuyện liên quan đến con trai, tôi và anh đều ngồi lại bàn bạc, cùng nhau đưa ra cách giải quyết. Trải qua nhiều sóng gió, thăng trầm trong cuộc sống, cả tôi và anh đều trở nên trầm tĩnh hơn, biết quý trọng nhau hơn.
Tôi không biết, liệu sau này chúng tôi có trở lại với nhau không, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nếu có thì tình yêu của chúng tôi sẽ không còn bồng bột, nông nổi như trước. Một cuộc sống hôn nhân muốn bền vững, hạnh phúc không chỉ cần có tình yêu đơn thuần. Cuộc ly hôn này đã giúp tôi nhận ra điều đó.
Theo VNE
Mấy lần tôi muốn đâm vào xe tải khi vợ thú nhận ngoại tình Nghĩ đến những hình ảnh vợ tôi và Hoàng quan hệ với nhau trong nhà nghỉ, tôi như phát điên. Có mấy lần tôi muốn đâm đầu vào xe tải nhưng tôi không đủ can đảm để làm thế. Tôi năm nay 35 tuổi, vợ tôi 32 tuổi. Chúng tôi cưới nhau đã được 12 năm. Vợ chồng tôi yêu và đến với...