Mẹ ơi, dâu nào mà chẳng là con
Mẹ vẫn thường nói chuyện với mấy người bạn: Dâu nào mà chẳng là con… Nhưng câu sau lại là: Con dâu út nhà tôi, nó còn hơn cả con…
Mẹ ơi! Nếu đã coi con dâu là con thì con nghĩ: Dâu nào chẳng là con hả mẹ? Cớ sao mẹ lại phân biệt dâu cả với dâu thứ? Dâu giàu với dâu nghèo? Nhiều khi con ngẫm mà con lại thấy buồn. Người ta ra ngoài xã hội mới phân biệt giàu nghèo, người dưng nước lã mới đôi người quý trọng nhau chỉ vì đồng tiền bát gạo thôi chứ mẹ? Mà sao cùng là gà một mẹ đẻ ra, cùng là dâu con trong nhà mà mẹ lại lấy đồng tiền ra để tính đo sự hiếu thảo của các con và sự phân phát tình yêu của mẹ??
Có lẽ, khi mẹ đẻ chồng con và chú út mẹ chẳng thể nào nghĩ một ngày nào đó mẹ quý út hơn trưởng, một ngày nào đó mẹ suốt ngày tâm niệm câu: giàu con út khó con út… Chỉ vì chú út nhiều tiền hơn anh trai mình? Với mẹ con út tài giỏi, con út thông minh, con út hiếu thảo và chỉ có anh trưởng là chẳng biết gì, suốt ngày quanh quẩn ở nhà với công việc công chức quèn ở xã luwowgn ba cọc ba đồng và dâu cả chỉ là một cô giáo nuoi dạy trẻ lương không đủ nuôi thân. Và cũng vì con út như thế nên dâu út cảu mẹ cũng ngoan cũng thẻo hơn ai…
Mỗi lần vợ chồng chú út về là mẹ chạy đôn chạy đáo sai vợ chồng cả mua gà mua vịt, mau hoa mua quả để làm cơm, để chú út mang đi, vì dâu út rất thích đồ ăn ở quê, để dâu út được thoải mái… Mẹ có nhìn thấy ánh mặt buồn của con trai cả của mẹ, có nhìn thấy khuôn mặt cam chịu lặng lẽ của con dâu trưởng và mẹ có thấy thái độ ngược chiều của chú út, cảu dâu út với anh trai chị dâu mình không mẹ? Mỗi lần chú út về chơi là mỗi lần đêm đêm chồng con thức đêm hút thuốc và con nén khóc thầm. Sao chỉ trong một nhà mà lại có chuyện trên dưới bất phân chỉ vì tiền bạc. Thế mới nói xã hội thấp cao khác nhau chỉ cần lấy tiền ra mà đo. Người nào có tiền là khắc cao hơn người ít tiền mà thôi! Công bằng nào cho những người nghèo hả mẹ? Khi mà chính mẹ đẻ ra còn phân biệt con mình!
Có lẽ, khi mẹ đẻ chồng con và chú út mẹ chẳng thể nào nghĩ một ngày nào đó mẹ quý út hơn trưởng, một ngày nào đó mẹ suốt ngày tâm niệm câu: giàu con út khó con út… (ảnh minh họa)
Mẹ có biết ngày chồng con thôi không đi học đại học mà chọn đi bộ đội để nhường cho em trai được học hành đầy đủ, vì nhà hai anh em đi học thì lấy đâu ra tiền? Mẹ không nhớ là con trai cả của mẹ đã từng chắt chiu từng đồng lương còm cõi của mình để cho em trai ăn học sao? Mẹ đã quên vì sao con trai cả của mẹ mãi mà không cưới vợ? Chỉ vì chú út chưa ổn định, chỉ vì ngày đó mẹ yếu đau nhiều, bao nhiêu tiền làm ra chồng con chỉ để lo cho mẹ và chú út… Và rối sau này, ngay cả khi chú út đã thành đạt, ở xa mẹ vẫn quên những đêm mẹ ốm con trai cả đã cõng mẹ chạy vào viện như thế nào sao? Mẹ không nhớ con trai cả của mẹ và con dâu đã bón cho mẹ từng thìa cháo, nấu cho mẹ từng bát canh và thức canh mẹ từng đêm dài?… Để khi mẹ mở mắt ra mẹ chỉ nắm tay chú út! Và thều thào: May quá con đã về! Còn can trai cả của mẹ đứng chững hửng bên giường rồi lầm lũi bước ra ngoài??
Vì chú út về có tiền nên mọi người từ y tá tới bác sỹ ai cũng tới thăm nom mẹ ân cần hơn trước, mẹ được ở phòng yêu cầu tốt hơn: không còn chuyện ồn ào người vào người ra, có ti vi xem cho đỡ buồn, có đệm êm sạch sẽ để nằm, mọi thứ đều tốt hơn… Mẹ không còn thấy hai vợ chồng con cả đứng bên lề giường với đôi mắt trũng sâu, đỏ ngầu vì thiếu ngủ và lo lắng cho mẹ nữa. Và mẹ cũng chẳng biết đứa cháu ba tuổi của mẹ đang ăn cơm trực ở nhà hàng xóm, ngủ ở đó suốt từ hôm qua. Mẹ chỉ hỏi con chú út đi ô tô có mệt không? Có muốn ăn gì không? Có quấy khóc không? … Những khi ấy con chỉ biết nắm tay chồng thật chặt mà thôi! Mà cớ sao chú út cũng thế không nhận ra điều gì? Có lẽ chú ấy nghĩ anh trai mình thấp kém quá chăng? Chị dâu mình quê mùa quá chăng?
Chẳng phải chỉ riêng chuyện chú út với chồng con mà cả chuyện của con dâu cả với con dâu út mẹ cũng nghiêng như tháp nghiêng vậy. Con ở nhà nấu cho mẹ từng bữa ăn nóng, chăm mẹ từng viên thuốc, mua cho mẹ từng thứ quả mẹ muốn ăn, thức đêm để chăm mẹ…. Không phải con kể công, nhưng nghĩa là, con là đứa con dâu gần mẹ nhất biết khi nào mẹ vui, khi nào mẹ buồn, biết khi nào mẹ khỏe, khi nào mẹ yếu đau… Nhưng người được khen quan tâm mẹ lại chính là dâu út. Vì cô ấy hay gọi điện hỏi thăm mẹ, hay mẹ con ngọt ngào với mẹ, thỉnh thoảng hay gửi cho mẹ tiền để tiêu, về nhà hay mua đủ thứ quà cho mẹ, chỉ vì cô ấy ở xa mẹ… Nên mẹ gọi dâu út là con còn mẹ gọi con là: Chị cả!
Có lần con ốm, vì con bị huyết áp thấp nên không được khỏe mạnh như nhiều người. Hôm đó vì công việc nhiều, khi làm về lại gặp mưa nên cuối tuần con mệt quên không dậy sớm. Mẹ đi qua nhà bước chân có vẻ mạnh hơn. Lời nói có vẻ to hơn và ý tứ có vẻ rõ hơn. Mẹ nói với chồng con:
Video đang HOT
Hôm nay thằng út với vợ nó về, anh chị cả chuẩn bị làm giúp mâm cơm thế mà giờ này chị cả còn chưa dậy. Chắc tôi phải tự đi chợ thôi!
Em nghe thấy tiếng anh đượm vẻ buồn:
Mẹ cứ lên nhà nghỉ đi!
Dòng đời như nước trôi, nước phải chảy từ cao xuống thấp, nhà óc trên có dưới mà sao ở nhà mình, con thấy mẹ đảo ngược trên dưới bất tuân theo lẽ tự nhiên? (ảnh minh họa)
Con nằm mà nước mắt ướt gối tự khi nào. Nghĩ tủi phận mình, nghĩ thương chồng nghẹ cổ! Chưa khi nào mẹ biết con trai cả của mẹ đã khóc khi mẹ nằm trong phòng cấp cứu đặc biệt, chưa khi nào mẹ mẹ con ngọt ngào với chồng con, chưa khi nào mẹ chăm chút hay lo lắng cho anh ấy, chưa khi nào mẹ kể về anh ấy với dù chỉ là một nửa tự hào như khi mẹ nói về con út… Cũng như con, chưa khi nào mẹ biết con muốn ăn gì, chưa khi nào mẹ nắm tay con thân thiết như với thím út, chưa khi nào mẹ khen con với bà con chòm xóm, chưa khi nào mẹ đối xử với con như dâu con trong nhà. Người ta nói: rể là khách, dâu là con! Nếu đã thế thì dâu nào cũng là con chứ mẹ? Sao lại có dâu giàu dâu khó, dâu sang dâu hèn?… Mà dâu giàu dâu sang khi nào cũng được yêu hơn dâu khó dâu hèn! Vì thế con, dâu khó dâu hèn dù có tận tụy đến đâu, dù có chăm chút mẹ tới đâu cũng không bằng dâu sang giàu của mẹ! Con khó con hèn cũng không bằng con giàu con sang cảu mẹ!
Dòng đời như nước trôi, nước phải chảy từ cao xuống thấp, nhà óc trên có dưới mà sao ở nhà mình, con thấy mẹ đảo ngược trên dưới bất tuân theo lẽ tự nhiên? Chỉ vì tiền bạc thôi sao? Lúc đầu con cứ ngỡ người dưng nước lã mới so tính giàu nghèo, chọn bạn sang quên bạn nghèo… Ai ngờ trong nhà, con một mẹ đẻ ra, dâu là dâu con trong nhà mà mẹ lỡ lòng phân chia… Có lẽ hiếu thuận chỉ có tấm lòng thôi chưa đủ Mẹ ơi?!
Theo VNE
Thời nào mà anh ấy vẫn quan tâm chuyện trinh tiết?
Đến đêm tân hôn anh hỏi &'tại sao em không còn trinh tiết? Vậy em đã ăn nằm với ai rồi?'. Tôi choáng váng, tôi hơi ngạc nhiên về câu hỏi của anh.
Trước khi đến với anh, tôi chưa từng nói mình không yêu ai trước đó, cũng không bao giờ khoe khoang là mình còn trong trắng hay không. Tôi chỉ dành cho anh tình cảm chân thành, một trái tim nồng nhiệt vì yêu một người.
Gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật bạn, tôi cực kì ấn tượng với anh. Người đàn ông ngăm ngăm đen, cao trên 1m7. Tôi đã bị hút hồn bởi nụ cười duyên của anh. Tôi rất thích những người đàn ông như thế. Anh đã lọt vào tầm ngắm của tôi, vì dáng người như của anh rất hợp với sở thích trước giờ của tôi.
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện xã giao, chào hỏi nhau. Sau đó, chẳng hiểu duyên số thế nào, người bạn của tôi lại giới thiệu anh với tôi. Thì ra, hai anh học cùng lớp với nhau thời đại học. Tôi vui sướng lắm và càng coi đó là duyên số của mình.
Tôi và anh nói chuyện có vẻ hợp nhau. Càng có cảm tình thì lại càng dễ gần gũi nhau hơn. Anh kể cho tôi nghe nhiều chuyện về tuổi thơ của anh, tôi thì hay tâm sự với anh cách nghĩ, cách sống trong tương lai. Nói chung, chúng tôi rất vui, thoải mái và thân thiện khi nói chuyện cùng nhau. Tôi cảm thấy thật may mắn khi gặp được anh. Tình cảm bạn bè khiến chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện xã giao, chào hỏi nhau. Sau đó, chẳng hiểu duyên số thế nào, người bạn của tôi lại giới thiệu anh với tôi. (ảnh minh họa)
Mỗi tối, anh đều gọi cho tôi để tâm sự, nói về chuyện gia đình, chuyện thuở nhỏ, chuyện anh đi học như thế nào. Tính anh rất khôi hài nên nhiều khi hay nói cho tôi những câu chuyện hay, giọng rất hài hước. Tôi cười suốt khi được nói chuyện cùng anh. Có những nỗi buồn cũng qua nhanh chóng khi được anh tâm sự, được anh an ủi. Tình bạn lâu dành thành tình yêu như thế...
Một ngày, anh tỏ tình với tôi. Anh nói anh rất yêu tôi, muốn được ở bên cạnh tôi nhưng không dám ngỏ lời. Đến bây giờ anh mới có đủ can đảm làm điều đó.
Tôi cảm ơn anh đã dành tình cảm cho mình, thật sự tôi quá xúc động. Tôi không tin là có ngày mình lại được làm người yêu của anh. Dù biết là anh cũng có tình cảm với tôi nhưng mọi thứ mông lung, tôi cũng không biết ngày nào anh sẽ tỏ tình với mình. Sợ rằng những người con gái khác sẽ dành chỗ của tôi. Thế mà hôm nay, khi mọi thứ thành sự thật, tôi thật sự quá vui và hạnh phúc...
Chúng tôi yêu nhau thật nồng nàn. Tình cảm cả hai dành cho nhau đều chân thành nên không có gì cản trở được chúng tôi hết. Có nhiều chuyến du lịch cùng nhau, tụ tập bạn bè, vui vẻ với anh em. Tất cả đều là những kỉ niệm đẹp. Bạn bè thường khen tôi khéo vì có người yêu đẹp trai lại ăn nói dễ nghe như anh. Tôi cũng tự hào lắm...
Tôi đã nói với anh nhiều lần rằng tôi yêu anh chân thành, bằng cả trái tim mình. Tôi không hề lừa dối ai, cũng không nói sai gì cả. (ảnh minh họa)
Đưa anh về ra mắt, bố mẹ, bạn bè, tất cả mọi người đều khen ngợi anh. Ai cũng nói anh sẽ là người chồng tốt trong tương lai. Tôi cảm thấy biết ơn anh rất nhiều vì đã dành cho tôi những ngày tháng hạnh phúc như vậy...
Hai chúng tôi trân trọng nhau, yêu thương và quan tâm cả hai bên gia đình. Chúng tôi kết hôn sau hơn 1 năm tìm hiểu. Thời gian tuy không dài nhưng tôi luôn cảm thấy mình chỉ cần như thế là đã quá hiểu con người anh...
Nhưng có lẽ tôi đã sai. Chính tôi đã tự biến mình thành người lụy tình, quá tin vào tình yêu, vào những gì anh nói. Thời gian yêu, thú thực là cũng có nhiều lần anh đòi hỏi này kia, nhưng tôi đã từ chối. Tôi luôn nói với anh đợi tới đêm tân hôn, tôi không muốn trao thân trước khi về làm vợ anh. Thật ra, tôi sợ nếu như đã trao cho anh rồi thì sau này anh sẽ nhanh chán mình, hoặc có chuyện gì xảy ra, tôi cũng đâu biết. Tôi luôn nghĩ như vậy nên nhiều lần từ chối anh.
Anh thì lại nghĩ khác, anh nghĩ là tôi còn trong trắng. Vì vậy, anh mới tin tưởng tôi, giữ gìn cho tôi. Nhưng bây giờ, khi sự trong trắng không còn, khi anh phát hiện tôi đã là một người đàn bà, anh mới hoảng hốt hỏi tôi. Anh hỏi tại sao tôi lại như vậy, tại sao tôi lại lừa dối anh.
Tôi thật sự không hiểu nổi anh. Người đàn ông hiện đại như anh mà còn quan trọng chuyện trinh tiết của người anh yêu cho tới tận ngày hôm nay. (Ảnh minh họa)
Tôi nào có lừa dối anh. Tôi chưa từng thừa nhận mình là con gái, cũng không có nói gì dối trá với anh. Bây giờ anh vu cho tôi cái tội đó. Là tự anh nghĩ như vậy và giờ tự anh lại đổ tội cho tôi. Tôi đau khổ khi nhận một cái tát lạnh lùng của người đàn ông tôi yêu vì tôi đã dối trá khi yêu anh. Thật cay đắng biết bao, đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc lại trở thành ngày đầy nước mắt và đau đớn.
Tôi đã nói với anh nhiều lần rằng tôi yêu anh chân thành, bằng cả trái tim mình. Tôi không hề lừa dối ai, cũng không nói sai gì cả. Bây giờ, anh phụ tình thì tôi đành lòng, tôi chấp nhận tất cả mà thôi...
Tôi thật sự không hiểu nổi anh. Người đàn ông hiện đại như anh mà còn quan trọng chuyện trinh tiết của người anh yêu cho tới tận ngày hôm nay. Tại sao anh có thể làm như thế, tại sao anh lại không sống thoáng ra, nghĩ thoáng đi mà lại làm tôi khổ thế này. Tôi thật sự thất vọng về người chồng tôi tin tưởng và yêu thương. Phải chăng, 1 năm qua tôi chẳng hiểu gì về anh cả?
Theo Khampha
Để chúng tôi hạnh phúc được không? Ngay lần đầu thiên Thảo gặp Lân, hình ảnh của một chàng trai lịch lãm, hào nhã và hết sức thông minh đã khiến trái tim Thảo loạn nhịp. Thảo biết mình đã yêu người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính vì thế mà Thảo tìm mọi cách để có thể vào làm cùng công ty với Lân. Và...