Mẹ ơi! Con rất yêu mẹ!
Đối với mọi người, mẹ là một người phụ nữ bình thường, nhưng đối với con, mẹ luôn là một người phụ nữ vĩ đại nhất…
“Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng!”. Chưa bao giờ con nói với mẹ cầu này, dù đã nhiều lần con muốn thốt lên câu nói đó. Không chỉ yêu thương, kính trọng, mẹ còn là tấm gương cho chúng con phấn đấu, học tập, noi theo.
Vì thế, từ bé cho đến nay- đã gần 30 tuổi, con chẳng có ai là thần tượng, ngoài mẹ- người đã sinh ra con, nuôi con khôn lớn, và truyền cho con sự can đảm, đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Hình ảnh mẹ, với đôi mắt sáng, nụ cười hiền hậu sẽ theo con suốt cuộc đời này.
Con nhớ hồi bé, nhà mình nghèo lắm, thu nhập của gia đình chỉ trông vào mấy sào ruộng, nhưng mẹ vẫn chắt chiu, để dành tiền cho anh em con ăn học. Mẹ chấp nhận ăn đói, mặc rách để cho anh em được đến trường.
Những năm đó, làm được đồng nào mẹ chỉ để dành để đóng học, mua sách vở cho chúng con, còn ăn uống hàng ngày thì “tự cấp, tự túc”. Nuôi, trồng được thứ gì thì ăn thứ đấy. Nhiều hôm con rớt nước mắt, thương bố, thương mẹ khi nhìn vào mâm cơm chỉ có cơm độn và rau muống luộc.
Rồi những tháng ngày bố ốm- bố bị bệnh Hoang tưởng ghen tuông. Không chỉ tốn tiền, tốn của, bố còn thường xuyên đổi oan cho mẹ ngoại tình với người này người kia. Anh em, họ hàng nhiều người không biết, cứ cho đó là thật, mẹ khóc nhiều, khóc vì bị oan mà không thể giải thích được với ai. Nhưng nước mắt không bao giờ làm mẹ gục ngã. Mẹ thường nói “Sông có khúc, người có lúc” để động viên anh em chúng con phải cố gắng.
Video đang HOT
Nhiều lần do bệnh tật, bố kề dao vào cổ mẹ, rồi đuổi mẹ đi. Những lúc đó anh em con lại đi học, đi làm xa không có nhà, những giây phút kinh hoàng đó chỉ có một mình mẹ với những tủi hờn, sợ hãi. Với một người phụ nữ khác, có thể họ sẽ để kệ bố bệnh tật mà đi sống một mình. Nhưng mẹ của con đã không làm vậy, mẹ lại quay về, chăm sóc bố, chịu đựng và đi khắp nơi chữa chạy cho bố. Rồi bố cũng khỏi bệnh, nhưng phải dùng thuốc đến hết đời.
Bây giờ những khó khăn đã qua đi, anh em con đã khôn lớn, đã trưởng thành, công lớn nhất thuộc về mẹ. Mỗi lần nghĩ đến “chuyện ngày xưa”, mắt con vẫn ngân ngấn nước, thương và yêu mẹ vô cùng. Đối với mọi người, mẹ chỉ là một người nông dân bình thường giống như bao nhiêu người nông dân khác trên đất nước Việt Nam, nhưng đối với anh em chúng con, mẹ là một người phụ nữ vĩ đại nhất, tuyệt vời nhất.
Cảm ơn mẹ, vì mẹ con có cuộc sống như ngày hôm nay. Con yêu mẹ vô cùng!
Theo Đất Việt
Tình cũ của vợ yêu cầu tôi ly hôn
Hắn nói, em không yêu tôi, những năm qua em sống như người mất hồn, sống cho tròn đạo làm vợ, làm mẹ. Hắn nói em còn rất yêu hắn và hắn cũng vậy.
Tôi và vợ không phải tình yêu sâu đậm, sống chết có nhau như nhiều cặp vợ chồng khác. Chúng tôi đến với nhau như duyên phận đã định sẵn. Tôi và em biết nhau qua một đợt tập huấn trên tỉnh. Hai người cô đơn gặp nhau, thấy hoàn cảnh phù hợp, tính cách khá tương đồng nên nhanh chóng kết tóc se tơ.
Ngày ấy, tôi đã gần 30 tuổi còn em 28 tuổi. Chúng tôi cùng là giáo viên dạy Toán, em dạy trường A còn tôi dạy trường B của huyện. Tuy rằng hai nhà cách nhau chưa đến chục cây số nhưng nếu không có đợt tập huấn năm ấy có lẽ tôi không thể quen em.
Nói thật lòng, đến ngày cưới tôi vẫn chỉ mến em chứ chưa thực sự yêu. Tôi còn bị chút vấn vương của mối tình xưa đọng lại. Chỉ sau khi sống với nhau thì sự dịu dàng, đảm đang của em cộng với trách nhiệm làm chồng, làm cha tôi mới thực sự yêu em. Yêu đúng cách một người đàn ông yêu vợ, yêu mẹ của con mình.
Tôi biết em cũng như tôi. Em cũng có một mối tình sâu đậm. Đến với tôi nhưng em không thể quên người yêu cũ, em vẫn giấu hình ảnh đó sâu tận trong tim. Ngay cả khi em là vợ, là mẹ trong gia đình bé nhỏ thì một phần trái tim em vẫn đi theo người tình cũ. Tuy biết vậy, nhưng tôi tôn trọng em, tôn trọng quá khứ của em, tôn trọng tình cảm ấy. Chỉ cần khi bên cạnh tôi, em yêu thương và có trách nhiệm với gia đình là được.
Nhớ lại ngày cưới, khi ấy tôi còn băn khoăn vì không có tình yêu thì sao chúng tôi ở được với nhau đến khi răng rụng, mắt mờ. Nhưng lại có người nói trong hôn nhân tình yêu không phải tất cả. Để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ngoài tình yêu cần phải có trách nhiệm, có sự tôn trọng nhau. Ông bà mình có yêu đâu mà cũng sống với nhau hết cả đời. Chính vì thế, hơn 10 năm nay, tôi và em chung sống có hai đứa con mà không một lần cãi vã. Tình cảm như bền vững bởi sợ dây trách nhiệm.
Tình cũ của vợ yêu cầu tôi ly hôn để giải thoát cho cô ấy. Ảnh minh họa.
Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi qua như thế. Hai vợ chồng luôn phấn đấu trong công việc, luôn là giáo viên xuất sắc của trường. Tôi hết lòng chăm lo cho gia đình còn em luôn thu vén, chăm sóc nhà cửa, con cái. Công việc yêu thích, vợ hiền, con ngoan khiến tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở một cái huyện nghèo như thế này mấy ai được viên mãn như tôi.
Tuy nhiên, cuộc sống luôn là một đại dương đầy sóng gió chứ không phải dòng sông bình lặng. Độ này tôi thấy vợ rất khác. Lấy lý do dạy thêm, em đi sớm về tối. Về đến nhà hay mơ mộng, đầu óc để đâu đó. Đôi khi tôi thấy em mỉm cười, nụ cười như thiếu nữ đang yêu. Đôi khi tôi lại thấy em ưu tư nhìn xa xăm vô định. Với tôi và con, em thường xuyên cáu gắt. Đến đứa con gái 10 tuổi còn bảo dạo này mẹ khác quá.
Qua một người bạn tôi tình cờ biết được tình cũ của em sau bao năm bôn ba nước ngoài nay đã giàu có trở về. Có lẽ đó chính là nguyên nhân dẫn đến những thay đổi của em. Người ta nói "tình cũ không rủ" cũng đến. Tôi rất sợ, sợ em còn yêu người kia. Tôi nghe phong thanh có người nói em đã gặp và đang qua lại với người ấy. Càng ngày thái độ của vợ càng khác nhưng tôi vẫn tự dối lòng rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến. Một ngày đẹp trời, có tin nhắn từ số máy lạ hẹn gặp tôi. Người đó nói có chuyện quan trọng cần nói chuyện với tôi. Đọc tin nhắn, lòng tôi đầy nghi ngờ. Lẽ nào là số của hắn ta. Tôi đưa tin nhắn hỏi vợ có phải số của hắn không. Vợ không trả lời, chỉ buông một câu: "Ai thì anh cứ đi gặp để biết". Với thái độ ậm ờ của vợ, lòng tôi càng lo lắng.
Tôi đến chỗ hẹn, một người đàn ông ra hiệu gọi tôi. Hắn tầm bằng tuổi tôi, phong thái đĩnh đạc, đúng chất người lắm tiền. Hắn giới thiệu là "người yêu" của vợ tôi và yêu cầu tôi ly hôn để buông tha cho em. Hắn nói, em không yêu tôi, những năm qua em sống như người mất hồn, sống cho tròn đạo làm vợ, làm mẹ. Hắn nói em còn rất yêu hắn và hắn cũng vậy.
Hắn còn nói rất nhiều, kể rất nhiều về em, về hắn, về tình cảm giữa hai người. Tôi như chết lặng. Không phải tôi sợ hắn mà tôi đang nghĩ lại 10 năm chung sống với vợ. Kì thực, chưa bao giờ tôi thấy nụ cười viên mãn trên môi em. Em cũng chẳng cáu gắt hay tỏ thái độ trước bất cứ một việc gì, em cứ bình thường một cách vô cảm.
Có lẽ hắn nói đúng, bao nhiêu năm qua em sống bằng trách nhiệm mà không có tâm hồn. Có lẽ trách nhiệm không làm nên một gia đình hạnh phúc khi không có tình yêu. Có lẽ nào tôi nên nghe lời hắn ta và giải thoát cho em...
Theo Tintuc
Mẹ và cuộc hành trình sống của bạn Đừng xem những điều gần gũi nhất với trái tim bạn là hiển nhiên. Yêu mẹ hơn bản thân mình, vì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa nếu không có Người. Khi bạn bước chân vào thế giới này,mẹ đã ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử. Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút...