‘Mẹ ơi con đau lắm, mẹ xoa cho con một lúc được không?’
Đáng lẽ chị cũng sẽ chẳng nghĩ nhiều đâu nhưng về nhà, cứ một người hỏi rồi lại hai người hỏi chị chửa con trai hay con gái lại khiến chị phải suy nghĩ. Bản thân chị khi ấy chỉ mong cô con gái này sớm ra đời…
-Con trai nhé! Chúc mừng cô! Nếp tẻ đủ cả rồi!
Lời bác sĩ nói ù ù bên tai khiến chị như lơ lửng trên chín tầng mây vì quá vui sướng. Cuối cùng thì điều mà chị mong mỏi bao nhiêu lâu nay cũng trở thành hiện thực rồi. Rời khỏi phòng khám, ánh mắt chị hấp háy, nụ cười chẳng thể tắt trên môi. Nhiều người nhìn chị còn cười mỉm vì thấy chị phấn khích quá một cách khó hiểu. Nhưng đúng là có ở trong hoàn cảnh của chị thì người ta mới có thể hiểu được.
Anh chị kết hôn được 3 năm nay rồi. Anh là con cả, lại là trưởng tộc nên chị biết trách nhiệm của anh chị sẽ vô cùng lớn. Mà chị biết, việc đầu tiên chị phải làm chính là sinh cho anh một đứa con trai để hoàn thành nghĩa vụ với dòng họ. Bản thân anh thì con nào cũng là con và anh chẳng qaun trọng chuyện ấy đâu. Nhưng với chị, chị hiểu bố mẹ anh muốn gì, cần gì, ít hay nhiều thì các cụ vẫn có đứa cháu đích tôn hơn.
Chị mang bầu, chị tính tháng, tính ngày để mong đứa trẻ là con trai. Nhưng rồi cái ngày đi siêu âm, chị bàng hoàng nghe bác sĩ nói con gái. Chị có đôi chút hụt hẫng, giá như nó là con trai thì bản thân chị sẽ bớt lo lắng hơn. Tuy vậy, chị vẫn rất vui mừng, chào đón đứa con bé bỏng này.
Quay qua phòng con bé, chị định an ủi nó vài câu thì cảnh tượng trước mắt khiến chị chết đứng. (Ảnh minh họa)
Đáng lẽ chị cũng sẽ chẳng nghĩ nhiều đâu nhưng về nhà, cứ một người hỏi rồi lại hai người hỏi chị chửa con trai hay con gái lại khiến chị phải suy nghĩ. Bản thân chị khi ấy chỉ mong cô con gái này sớm ra đời để chị mang bầu lần tiếp theo. Rồi cũng được như ý nguyện. Chị háo hức mong đứa con này chào đời. Giờ ai hỏi, chị cũng có thể trả lời to rằng chị mang bầu con trai.
Từ ngày có bầu, chị thành ra ít quan tâm đến con bé. Nó mới hơn 3 tuổi nên hay làm nũng và nhõng nhẽo chị lắm. Thế nhưng biết trong bụng mẹ có em bé, nó cũng ngoan và biết điều hơn hẳn. Nó tự xúc cơm ăn, tự giác đi ngủ, mặc quần áo mà không cần mẹ phải làm hộ. Chị tháy con tự giác lại nghĩ con đã lớn, không cần phải quan tâm nhiều nữa mà không hề biết rằng…
Video đang HOT
Con trai nhỏ chào đời, chị gần như dành thời gian, tâm huyết cho con trai. Chị gần như quên đi mất là chị còn một cô con gái nhỏ cần được yêu thương, chăm sóc. Nó luôn nhìn theo chị, thèm lắm được chị âu yếm, vỗ về, yêu thương.
- Mẹ ơi con đau lắm, mẹ xoa cho con một lúc được không?
Cô con gái nhỏ đưa ánh mắt đáng thương lên nhìn chị, tay không ngừng xoa xoa lên bụng.
-Chắc con lại ăn linh tinh gì ở lớp hôm nay đúng không?
Chị nhìn con bé nghi hoặc. Trẻ con mà, có khi lại ăn uống linh tinh gì đó thôi.
-Không ạ! Con có ăn gì đâu mẹ ơi! Con chỉ ăn đồ cô giáo nấu thôi!
Con gái chị đang ôm bụng, nhăn nhó trên giường. (Ảnh minh họa)
Chị chẳng thấy có bậc phụ huynh nào nhắn tin phàn nàn chuyện đồ ăn có vấn đề hôm nay. Rồi chị chợt nghĩ, hay con bé đang làm nũng chị chứ vì nó thấy chị bế em trai nó mà. Chị nhìn con gái:
-Thôi nào, đừng nũng mẹ nữa, con đắp chăn đi ngủ đi, mẹ còn phải đi pha sữa rồi ru em ngủ nữa cơ.
Con bé nhìn theo mẹ, nước mắt lăn dài. Nó thấy đau thật, nó có làm nũng chị đâu. Chị thì thảm nhiên bước đi. 1 tiếng sau, con trai đã say giấc, chợt chị nhớ đến con bé. Quay qua phòng con bé, chị định an ủi nó vài câu thì cảnh tượng trước mắt khiến chị chết đứng. Con gái chị đang ôm bụng, nhăn nhó trên giường, chăn gối rơi hết cả xuống đất. Mặt nó tái mét lại.
-Con làm sao thế con ơi! – Chị hét lên
-Con đau lắm mẹ ạ!
Nó nói rồi lịm dần đi trên tay chị. Chị hốt hoảng gọi cấp cứu. Anh đang đi công tác xa nhà, càng khiến chị bấn loạn. Cửa phòng mở ra, vị bác sĩ già nhìn chị lắc đầu:
-Con bé đau ruột thừa, may mà cấp cứu kịp. Con đau mà chẳng lẽ chị không biết hay sao? Mà chị chăm con kiểu gì, con bé nó gầy như thế!
Chị rùng mình. Con bé đã nhắc với chị nhưng chị nào có để ý đâu. Chị còn nghĩ con bé bày trò làm nũng chị, ghen với em trai cơ mà. Cái suy nghĩ thiển cận đã khiến chị suýt hại chết đứa con bé bỏng, ngoan ngoãn. Nước mắt chị lăn dài, chị đã điện cho anh trở về. Chị biết chị sai rồi. Chị đã quá ích kỉ, quá vô tâm. Con nào mà chẳng là đứa con chị dứt ruột sinh ra cơ chứ. Dư luận xã hội, sự ích kỉ của bản thân đã khiến chị mắc sai lầm, may mà vẫn còn kịp cho chị thay đổi trước khi phải nói câu hối hận cả đời.
Nắng/Theo Thể thao xã hội
Mẹ chồng dù tốt đến đâu cũng không thể coi con dâu như con ruột
Lắm lúc Hằng giận mẹ chồng tím ruột, nhưng nghĩ thực chất tính tình bà cũng chẳng đến nỗi nào. Có phải là mẹ chồng Hằng quá khó tính đâu. Chẳng qua ngày xưa nghèo, vất vả, lại bị nhà chồng đối xử thậm tệ nên trong bà lúc nào cũng chất chứa thù hận
Mẹ chồng Hằng cũng được cho là hiền lành chân chất. Thế mà mẹ chồng nàng dâu cũng chẳng thế yêu quý, gần gũi nổi nhau. Trong mắt chồng Hằng thì mẹ anh lúc nào cũng là người tốt nhất. Kể ra, thì đối với con trai, con gái, đối với các cháu của bà thì mẹ chồng Hằng đúng là tốt thật. Nhưng còn với đối với đứa con dâu duy nhất, là Hằng thì lại không.
Hằng đi làm cả ngày về đến nhà. Vừa ngồi chơi với con một lúc, thở cho đỡ nhọc. Mẹ chồng đã sa sầm nét mặt. Bà hằm hằm đi vào bếp tự nấu cơm. Bà khua nồi niêu xoong chảo leng keng, loảng xoảng. Hằng thấy vậy vội vội vàng vàng chạy vào bếp hỏi" mẹ ơi, mẹ nấu món gì vậy? Mẹ để đấy con nấu cho". Hằng hỏi đi hỏi lại mẹ chồng đến 2, 3 câu. Bà cũng chẳng buồn trả lời. Rồi bà không nói không rằng, vứt cái đũa cả vào chậu rửa bát cái "bộp". Bà quày quả ngoảy đít đi thẳng ra ngoài, chẳng thèm nói với con dâu "mày nấu tiếp đi"
Có lúc con Hằng nghịch ngợm, khó bảo. Mẹ chồng toàn mắng đổng cho Hằng nghe "mày cứ hỗn đi, láo toét là bà đuổi cả mấy mẹ con mày ra đường đấy". Hằng sinh con đầu lòng là con gái. Mẹ chồng bóng gió: "thằng ấy thằng nọ, vợ nó đẻ 2 đứa con gái nên nó đi lăng nhăng với hết con này đến con kia". Bà cứ nói cái kiểu như những người vợ sinh con gái toàn một lũ tội lỗi, vô tích sự. Bà còn cổ xúy cho việc đàn ông ngoại tình, bồ bịch nữa.
Lắm lúc Hằng giận mẹ chồng tím ruột (ảnh minh họa)
Lắm lúc Hằng giận mẹ chồng tím ruột, nhưng nghĩ thực chất tính tình bà cũng chẳng đến nỗi nào. Có phải là mẹ chồng Hằng quá khó tính đâu. Chẳng qua ngày xưa nghèo, vất vả, lại bị nhà chồng đối xử thậm tệ nên trong bà lúc nào cũng chất chứa thù hận. Nghĩ luẩn quẩn rồi đối xử với con dâu lạnh nhạt, chẻ ngoe chẻ gọng như vậy. Được cái mẹ chồng Hằng lại rất quý cháu. Hằng đi làm may có bà trông con giúp chứ không thì cũng không biết làm sao.
Ở với nhau lâu Hằng học được cách tự an ủi bản thân "làm gì có nhà nào mẹ chồng coi dâu như con đẻ.". Thực ra trong thâm tâm của các bà mẹ chồng luôn định sẵn, trách nhiệm của con dâu là phải thế này, phải thế kia. Cho nên hiếm có nhà nào ở chung mà mẹ chồng nàng dâu hòa thuận.
Thế mới nói, hôn nhân nên do chính mỗi người tự lựa chọn. Sau này có sướng, có khổ thì tự chịu mới không trách cứ, kêu ca, đổ lỗi cho ai.
Bảo
Chồng thường xuyên đi công tác xa khi tôi vừa mới sinh con Vẫn tưởng rằng cuộc sống khó khăn đã làm anh thay lòng đổi dạ, cứ ngỡ những ngày tháng khó nghèo đã đẩy anh đi xa vợ con... Tôi và anh quen nhau từ thời còn là sinh viên, ra trường thì cưới nhau khi cuộc sống hai đứa vẫn còn chưa ổn định. Gia đình chúng tôi đều ở quê, cưới nhau...