Mẹ người yêu cấm cản chỉ vì tôi là người Thanh Hóa
Không biết đã có ai khổ vì nơi mình sinh ra như tôi không? Tất cả mọi người không ai có quyền lựa chọn nơi sinh ra cho mình, vậy thì tại sao, vẫn còn nhiều người, mà người cụ thể mà tôi muốn nói đến ở đây là mẹ người yêu tôi, sao lại có thể khinh thường tôi chỉ vì tôi quê ở Thanh Hóa.
ảnh minh họa
Những người phân biệt vùng miền như anh bạn viết bài Đừng bao giờ lấy gái bắc làm vợ làm tôi thực sự cảm thấy bức xúc. Chỉ vì vợ anh như vậy mà anh có thể vơ đũa cả nắm, rồi nói con gái đất bắc không ra gì là. Tôi nghĩ anh nên xem lại bản thân mình đi thì hơn. Chỉ vì những người như anh và cả mẹ người yêu tôi mà những người sinh ra ở Thanh Hóa hay Bắc Kỳ bị coi thường. Bản thân tôi cũng chỉ vì sự phân biệt vùng miền này mà khổ sở.
Tôi và người yêu hiện tại yêu nhau cũng đã được hơn 1 năm. Anh là bộ đội nên chín chắn và rất chân thật. Tôi và anh đến vói nhau rất tình cờ qua sự mai mối của một người bạn. Từ đó, chúng tôi thầm cảm mến và thường xuyên liên lạc với nhau.
Yêu nhau được một thời gian anh về ra mắt nhà tôi. Bố mẹ tôi khen anh thật thà nên hết lòng ủng hộ tình yêu của 2 chúng tôi. Nhưng khi về đến nhà anh tôi thực sự có chút thất vọng bởi nhìn ra cảnh nhà anh mình không thể tin nổi. Đó là một ngôi nhà lụp xụp, bên trong chẳng có gì đáng giá. Nhà anh chẳng còn ai chỉ có mỗi mẹ gìa đang sống cô đơn, lủi thủi.
Biết anh cũng xấu hổ nên tôi không dám ca thán nửa lời. Lúc đó tôi nghĩ, chúng tôi yêu nhau thì chẳng có chuyện gì mà không vượt qua được. Tiền bạc, nhà cửa ư? Chúng tôi sẽ tạo ra nó. Tôi đã nghĩ như vậy khi tiếp tục yêu anh.
Sau đó tôi động viên anh vay mượn họ hàng, làng xóm, bản thân tôi cũng đưa hết số tiền tôi dành dụm được cho anh để cất một ngôi nhà khang trang hơn chút. Tôi tính sau này về khi hai đứa cưới nhau có chỗ ở, còn tiền trả nợ sẽ đi làm và tiết kiệm hơn để trả cho người ta.Anh nghe lời khuyên của tôi và cất được một ngôi nhà tạm khang trang hơn xưa .
Từ ngày về ra mắt mẹ anh tôi thầm hứa với lòng mình sẽ coi mẹ anh như mẹ mình. Vào các ngày lễ tôi đều gửi quà cáp về biếu mẹ anh. Thỉnh thoảng, tôi lại gọi điện về hỏi thăm mẹ anh. Tất cả những chuyện “đối nội” phải nói là tôi làm rất tốt.
Nhưng không hiểu sao, mẹ anh luôn có ác cảm với tôi, nhất là sau khi tôi nói tôi là người Thanh Hóa, bà khó chịu ra mặt. Nhiều lúc tôi gọi điện hỏi thăm mẹ anh đều không nghe máy, mà nếu có nghe bà cũng nói chuyện với tôi một cách nặng nề, nói cho có chứ không mặn mà với tôi. Nhiều lúc bà còn nói xa nói gần những điều không hay về những người quê Thanh Hóa. Tôi thực sự rất buồn, nhưng anh luôn bên cạnh an ủi và hưa sẽ nói chuyện với mẹ để 2 mẹ con thân thiết hơn. Lúc đó, tôi tin anh và cảm thấy thực sự yên tâm.
Video đang HOT
Rồi hai đứa bàn tính chuyện cưới xin, rằng anh sẽ cưới tôi vào cuối năm nay. Tôi thực sự rất hạnh phúc và mong chờ nó từng ngày.
Tuần vừa rồi, về thăm mẹ anh cũng là để bàn tính chuyện cưới xin của 2 chúng tôi. Lại thêm một lần nữa tôi choáng váng và thực sự suy sụp khi mẹ anh không chấp nhận tôi làm con dâu. Mẹ anh nói: “Nhà bác nghèo không có tiền cưới vợ xa tận Thanh Hóa như thế, lấy vợ giàu sau này nó khinh nó kể lể nhục lắm”.
Nghe mẹ anh nói như vậy, tôi mới thực sự hiểu ra hóa ra không phải mẹ anh sợ con cưới vợ xa hay hoàn cảnh gia đình 2 bên khác biệt mà là do tôi là người Thanh Hóa.
Dù tôi và anh đã cố gắng giải thích và thuyêt phục nhưng mẹ anh vẫn không thay đổi.
Mẹ anh còn bắt anh đưa ra sự lựa chọn rằng hoặc chọn tôi hoặc chọn mẹ.Vì yêu anh tôi ngậm đắng nuốt cay chờ anh thuyết phục mẹ. Nhưng xem ra mọi nỗ lực của anh và tôi đều không có hiệu quả. Mẹ anh không nghe ai khuyên, cứ nói đến là khóc và cự tuyệt.
Giờ đây, tôi không biết phải làm sao. Tình yêu tôi dành cho anh cũng không kém tình yêu mẹ anh dành cho anh. Vậy mà tại sao chỉ vì tôi là người Thanh Hóa mà bà có thể ngăn cấm tình yêu chúng tôi dành cho nhau. Tôi thực sự bế tắc, các bạn hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Chồng chưa... "cai sữa mẹ"
Được mẹ chiều từ bé, chăm bẵm từ chân tơ kẽ tóc, thế nên, giờ đã 3 chục tuổi đầu và có gia đình riêng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu... cai sữa.
Anh Chiến - chồng chị Thìn (Quận 4, TP HCM) tuy ngoại hình bình thường nhưng được cái ăn nói khéo léo, không cờ bạc, rượu chè, trai gái, không nghiện game và rất yêu con.
Nhìn từ ngoài vào, ai cũng bảo chị Thìn số sướng, lấy được ông chồng tốt. Nhưng mấy ai biết, bao năm hôn nhân là từng ấy năm chị phải câm nín chịu đựng. Lý do duy nhất là vì anh Chiến vẫn chưa... cai sữa mẹ!
Hồi yêu nhau, có lần 2 người cãi nhau, trong lúc nóng giận chị Thìn có nói những câu không kiềm chế được. Không ngờ tất cả đều đến tai mẹ anh Chiến. Cũng vì thế mà bà không mấy thiện cảm với chị.
Chị cũng bất ngờ về hành động đó của người yêu. Nhưng rồi chuyện qua đi, chị không cho đó là vấn đề lớn. Ai ngờ được, sau này đó lại chính là nhân tố khiến cuộc hôn nhân của chị đứng trên bờ bực sụp đổ.
Anh Chiến yêu quý, thân thiết với mẹ anh quá mức bình thường. Khi có vợ, thậm chí có con gọi anh bằng bố rồi mà anh vẫn không thể độc lập trong suy nghĩ và hành động. Cái gì anh cũng phải hỏi mẹ, nói với mẹ mới chịu được. Lời nói và ý muốn của mẹ chồng là tôn chỉ mục đích hành động cho anh và dĩ nhiên anh bắt vợ con không được ý kiến nửa lời.
Trong mắt anh, mọi thứ vợ làm đều không bao giờ bằng mẹ. Món cá kho chị nấu nêm nếm gia vị rất ngon, anh đánh nhẵn nồi cơm nhưng vẫn khăng khăng: "Chẳng bằng một góc của mẹ làm!". Rồi trong cách nuôi dạy con, các cụ lạc hậu nhiều khi có những kinh nghiệm rất phản khoa học, nhưng chị Thìn mà hễ phản ứng là ăn ngay cái lườm cháy mặt của chồng: "Biết gì mà nói!".
Mọi công việc trong nhà, chị Thìn mà để mẹ chị động ngón tay út vào là anh xót xa đứt ruột, đay nghiến, mặt nặng mày nhẹ với vợ cả mấy ngày trời: "Cô làm dâu kiểu gì mà để mẹ phải động tay làm hả?". Tất nhiên, mọi xung đột, khúc mắc trong quan hệ mẹ chồng - nàng dâu từ bé như con kiến đến to tày trời, anh đều chụp mọi tội lỗi lên đầu vợ.
Thấy anh Chiến có vẻ thân thiết trên mức bình thường với một cô nàng đồng nghiệp, chị chỉ gọi điện cho em kia "hỏi thăm sức khỏe" rất nhẹ nhàng. Ấy thế mà, anh Chiến đã tức tốc về mách mẹ: "Vợ con nó ghen tuông vô lối làm con xấu hổ, mất hết mặt mũi với đồng nghiệp! Con không thể tiếp tục sống với cô ta được nữa! Con muốn li dị!". Và vụ việc anh Chiến đòi li dị kia, đến được với chị Thìn cũng là qua mẹ chồng kể lại.
Đến nước này thì chị Thìn bó tay toàn tập. Chồng muốn ly hôn lại không nói chuyện thẳng thắn với vợ mà thông qua cho mẹ chồng để mẹ chuyển lời và đứng ra giải quyết.
Rất nhiều lần chị đã nói với chồng: "Anh phải là người ở giữa làm cầu nối cho mẹ và em mới đúng, nhưng đằng này cái gì anh cũng mách mẹ trước tiên, không thèm nghe em giải thích, biện mình gì cả. Anh làm thế mẹ nhiều khi hiểu lầm em, xung đột ngày càng lớn hơn mà thôi. Chả lẽ anh muốn như thế à?".
Lúc ấy thì anh Chiến ậm ừ có vẻ cũng hiểu hiểu. Nhưng sau đó thì đâu lại đóng đấy, không thay đổi chút nào. Có chăng chị nên gửi lại cho mẹ chồng nuôi thêm vì anh vẫn còn bện hơi... sữa mẹ lắm. Mà có khi cả đời không hết được cũng nên...
Có chăng chị nên gửi lại cho mẹ anh nuôi thêm vì anh vẫn còn bện hơi... sữa mẹ lắm (Ảnh minh họa).
Lưu - chồng Thương (Long Biên, Hà Nội) nhìn bề ngoài là một người đàn ông bảnh bao, thông minh, tốt bụng, tử tế, nói chung là được 9.5/10 điểm. Ai cũng xuýt xoa cô vận may, lấy được người chồng gần như hoàn hảo. Nhưng về ở với nhau chưa được bao lâu, Thương đã phải khóc thét.
Lưu được mẹ chiều từ bé, chăm bẵm cho từ chân tơ kẽ tóc, thế nên, giờ đã 3 chục tuổi đầu và có gia đình riêng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu... cai sữa. Bố mẹ chồng đã cho vợ chồng cô ra riêng nhưng vì 2 nhà cách nhau có vài km nên Lưu vẫn rất chăm chỉ về với mẹ.
Được cái mẹ Lưu cũng quấn con trai. Con chỉ cần hắt hơi một cái, bà cũng chạy đến chăm sóc Lưu vài ngày đến khi khỏe hẳn mới thôi. Câu cửa miệng của bà là: "Thương lắm cậu ấm của mẹ!". Và câu cửa miệng của Lưu là: "Con yêu mẹ nhất trên đời!".
Vợ chồng trẻ sao tránh được những lúc tranh cãi, khúc mắc. Nhưng cứ hễ vợ chồng khục khặc nhau hôm trước là y như rằng hôm sau mẹ chồng lại "bay" sang làm công tác tư tưởng với Thương: "Chuyện 2 đứa mẹ nghe thằng Lưu kể rồi, con là phụ nữ, là vợ phải biết nhẫn nhịn chứ! Một điều nhịn là 9 điều lành con ạ!".
Nhiều lần Thương ngọt nhạt thủ thỉ với chồng: "Sao anh không giúp em gần gũi với mẹ, lại còn toàn làm mẹ và em hiểu lầm nhau. Có khi em bị mẹ ghét mà không biết. Chuyện gì vợ chồng mình không giải quyết được mới phải nhờ mẹ. Mà mẹ cũng có tuổi rồi, anh làm thế các cụ làm sao mà vui vẻ tuổi già được. Không thương em thì anh cũng phải thương mẹ chứ!".
Nhưng tất cả chỉ như nước đổ đầu vịt, vì Lưu vẫn gân cổ lên: "Mẹ chứ có phải người ngoài đâu! Bao năm qua anh vẫn thế, có sao đâu!". Thương lắc đầu ngán ngẩm, sao Lưu không hiểu một điều, anh cần phải lớn, phải thôi mặc... bỉm.
Có đợt, do công ty tạm thời chuyển địa điểm để sửa sang mở rộng quy mô, Lưu phải đi làm xa, cứ cuối tuần mới về. Cả tuần không được gặp mẹ, cứ cuối tuần về là anh lại về thẳng bên nhà nội rồi bảo mẹ gọi điện cho Thương đưa con sang cho con thăm bố.
Ở hết 2 ngày nghỉ, Lưu lại thẳng tiến đến chỗ làm, chẳng có nhu cầu về nhà của vợ chồng. Hai ngày nghỉ ở nhà nội, Lưu chỉ chăm chăm đưa mẹ đi chợ, đi mua sắm, đi lễ chùa, đi hội họp các bà bạn già. Về nhà lại quanh quẩn gần mẹ để tâm sự, kể chuyện kết chuyện nọ đến chuyện kia. Đến mức mà bé con nhà Thương chẳng mấy khi theo bố, cứ đưa Lưu bế là con khóc ré lên.
Trên facebook của Lưu, từ ngày yêu Thương đến khi cưới và có con, chẳng có một cái ảnh người yêu, ảnh vợ, ảnh con nào. Nhưng lại có la liệt ảnh bố thắp hương đêm giao thừa, bố mẹ về quê ngoại ăn giỗ, bác ở bên Mỹ về chơi... và đặc biệt là vô số ảnh anh "tự sướng" của anh bên mẹ.
Ngoài việc là một mama-boy đích thực thì hình như Lưu không có gì đáng chê cả. Nếu ly hôn vì lí do ấy thì Thương cũng thấy hài hước. Nhưng nếu cứ sống thế này hết đời, Thương chỉ sợ, Lưu sẽ chẳng bao giờ là chồng của mình, là bố của con trai mình đúng nghĩa mà vẫn là cậu bé con chưa cai sữa của mẹ chồng mà thôi.
Theo VNE
"Cháu nội tôi không thể bú thứ sữa bẩn của cô" Ngày bác sĩ cho ra viện, bố mẹ chồng vội giành đưa con tôi về nhà trước. Tôi khóc hết nước mắt ngày rời viện ấy. Vì khi họ về trước, cánh cửa ngõ nhà chồng đã được đóng sập và chốt ngay trước mắt tôi. Đọc bài "Đau đớn với tuần trăng mật xót xa vị đắng" của Anh Sơn mà tôi...