Mẹ ngã quỵ khi phát hiện bí mật của ‘con gái rượu’
Từ ngày cháu đỏ hỏn đến giờ đã 17 tuổi, có gì chúng tôi cũng bù trì cho con, thế mà giờ con làm chúng tôi điêu đứng, khổ sở thế này.
Vợ chồng tôi hiếm muộn, mãi 34 tuổi mới có được một mụn con gái, sau đó dù chữa chạy thế nào cũng không có thêm con nữa. Vì thế cô con gái rượu trở thành niềm an ủi, cũng là động lực sống của chúng tôi.
Năm lớp 10, cháu đỗ vào một trường chuyên của huyện, phải học xa nhà khoảng hơn 20km nên vợ chồng tôi để con sống ở nhà cô chú ruột.
Về phía tôi và vợ đều là cán bộ, viên chức giáo dục nên cũng không phải ngày nào cũng lên thăm nom con được. Có khi bẵng đi 2 tuần mới lên đón con về nhà. Nhưng vốn tin tưởng con là đứa sớm biết, sớm khôn, lại có cô chú chăm sóc nên cũng an tâm.
Thỉnh thoảng, con có về nhà, đưa theo một bạn gái tên Vân, cao ráo, xinh xắn học cùng trường nhưng khác lớp. Thấy cô bé đó cũng ngoan ngoãn, học giỏi nên tôi rất vui vì con chọn được bạn tốt để chơi.
Nhiều lần, tôi đón hai đứa về từ tối thứ 7, đến chiều chủ nhật mới đưa trở lại trường. Bọn trẻ thì cứ về nhà là leo lên phòng riêng nói chuyện, chơi với nhau, tối cũng ngủ chung. Tất nhiên nghĩ hai đứa cùng là con gái nên vợ chồng tôi không mảy may nghĩ ngợi gì.
Ảnh minh họa
Thế rồi mọi chuyện vỡ lở khi vợ tôi trong lần dọn phòng tình cờ đọc được nhật ký của con gái. Cô ấy gần như ngã quỵ không nói lên lời, hỏi gì chỉ khóc. Ban đầu, tôi còn tưởng vợ nghe ai đàm tiếu ghen tuông chăng nhưng sau khi cô ấy đưa tôi đọc những dòng mới đây trong nhật ký của con gái thì tôi cũng chết đứng.
Hai đứa chúng nó, con gái tôi và Vân đã yêu nhau đến mức ‘là của nhau’.
Ngay sáng hôm sau, tôi và vợ lên trường buộc con gái về. Chắc con tôi đã biết lý do nên nó khóc lóc đòi phải gặp mặt Vân. Nó còn đập đầu vào tường đến chảy máu be bét. Thấy con hoảng loạn như vậy, vợ tôi đành nán lại, gọi cả con bé Vân đến gặp.
Trước mặt hai vợ chồng tôi, chúng còn nói thẳng là hai đứa đã yêu nhau và coi nhau ‘như vợ chồng’. Trời ơi, hai đứa con gái mà coi nhau như vợ chồng làm sao được. trước đây, tôi từng biết nhiều vụ việc trên báo, đài và do các thầy cô giáo khác kể lại nhưng chưa bao giờ tôi dám tưởng tượng ra rằng một ngày vợ chồng mình lại lâm vào cảnh này. Đau lòng quá.
Video đang HOT
Cuối cùng, tôi đành dùng kế hoãn binh, nói phải đưa con gái về nhà để nói chuyện thêm. Vợ tôi thì đến gặp giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện, cũng tránh đi là nhà có việc chứ không dám nói thẳng nguyên nhân ra.
Nhưng thật bất ngờ, cô giáo nói với vợ tôi là cô biết chuyện rồi và cùng đang tìm dịp nói với vợ chồng tôi.
Ảnh minh họa
Khi đưa con về nhà, chúng tôi tịch thu điện thoại và gỡ bỏ máy tính của con, để nó hết đường liên lạc với Vân. Nhưmg càng làm thế, con bé càng có động thái tiêu cực hơn. Nó bỏ ăn, chỉ nằm quay mặt vào tường. Hết nói nhẹ đến nói nặng cũng không được.
Bốn ngày liên tục như thế, con bé bị hạ đường huyết rồi phải đưa vào viện. Đến lúc nằm trên giường bệnh nó cũng chỉ gọi tên ‘Vân ơi’. Tôi cứ nghĩ sao hai vợ chồng tôi dạy dỗ con cẩn thận, yêu thương con hết mực mà nó lại bị ‘giời hành’ như thế này.
Hiện tại sức khỏe con bé cũng có vẻ ổn hơn nhưng chẳng lẽ cứ bắt con ở nhà mãi, kỳ thi thì chẳng bao lâu sẽ đến. Vợ chồng tôi cũng quẫn bách không biết phải làm thế nào nữa. Nếu cho con đi học lại, nó sẽ gặp Vân và công chúng tôi cách ly thành ra công cốc, còn nếu buộc con chuyển trường, thì vừa khó khăn lại bất trắc vì không biết nó có chịu đi học trường mới hay không?
Mới đây, vợ tôi tham khảo trên mạng thấy có nơi tư vấn về đồng tính, có thể ngay tuần này chúng tôi sẽ lên Hà Nội đễ gặp gỡ họ xem sao. Thực lòng, tôi yêu con vô cùng, chỉ muốn cháu được hạnh phúc nhưng còn cuộc sống sau này của cháu thì sao? Là người đồng tính cháu sẽ gặp khó khăn vô cùng về công việc, sinh hoạt cũng như hôn nhân, con cái.
Là cha, là mẹ, chúng tôi phải làm thế nào đây? Mong rằng các anh, các chị có kiến thức về vấn đề này giúp vợ chồng tôi với.
Theo Tinngan
Sững người bắt gặp chồng hôn gái trẻ say đắm trong thang máy
Có lẽ cả hai cũng bất ngờ khi giờ này có người mở thang máy nên thang máy dừng rồi mà vẫn chìm đắm trong nụ hôn.
Tôi về làm vợ anh đến nay đã 6 năm, hai vợ chồng từ đi thuê nhà cho tới mua nhà trả góp và giờ nợ nần cũng đã ổn thỏa, kinh tế vững chắc hơn. Con cái 2 đứa, một đứa 4 tuổi, một đứa 2 tuổi. Hai vợ chồng chưa hề to tiếng cãi cọ, làm gì cũng để ý đến cảm xúc của nhau, anh nóng thì tôi nhịn, tôi nóng thì anh nhịn.
Tôi nghĩ, cuộc sống gia đình như vậy là tốt đẹp, đáng để người khác phải ngưỡng mộ rồi. Vậy nhưng, gia đình tôi lại đang đứng trên bờ vực tan vỡ.
Khi con trai thứ hai được 20 tháng, tôi gửi con sang nhà hàng xóm, nhờ chị hàng xóm có 2 đứa con sinh đôi hơn 1 tuổi nên ở nhà trông con. Chị ấy đồng ý trông giùm con tôi với giá 1,5 triệu/tháng. Mỗi sáng, tôi chỉ cần mang theo hộp sữa, gửi con bên đó và yên tâm đi làm. Chị ấy là người sạch sẽ, cẩn thận, yêu quý trẻ con nên tôi không hề có chút lo lắng nào.
Con tôi sang bên đó được hơn 1 tháng thì chị hàng xóm nhận thêm một bé hơn 2 tuổi nữa, cũng là con cái trong khu chung cư, vì 4 đứa trẻ nên chị ấy đón cô cháu gái ở dưới quê lên trông và nấu ăn cho.
Cô cháu gái này 19 tuổi, trượt đại học nên đang ôn thi tiếp. Dáng vẻ gầy nhưng nhanh nhảu, mặt mũi không xinh lắm nhưng đúng là con gái 19 đôi mươi, có nét trẻ trung tươi tắn. Mỗi khi thấy tôi sang, con bé luôn vui vẻ chào hỏi rất nhanh miệng, nó cũng thích trẻ con nên chơi với cu con nhà tôi vui vẻ.
Tôi cũng rất quý con bé, thỉnh thoảng gọi nó sang nhà cho nó cái váy tôi mặc chật, cái mũ tôi được tặng...
Ảnh minh họa
Chồng tôi ít khi sang đón con nhưng mỗi lần anh sang, cũng không nán lại nói chuyện nhiều. Tôi không hề nhận ra một tín hiệu, một điểm nghi vấn nào giữa hai người.
Vậy nhưng, cách đây 2 ngày, cơ quan tôi được tan sở sớm do các sếp đi họp. Trở về nhà, tôi sang đón cu con thì thấy có mỗi chị hàng xóm trông nom. Tôi hỏi thăm thì biết cô cháu đi siêu thị mua rau tươi và cá về nấu bữa chiều cho các cháu.
Ngồi chơi với con và trò chuyện với chị hàng xóm về tình hình của con một lúc, tôi sực nhớ đã hết bỉm nên bế con xuống siêu thị dưới tầng 1. Vừa ra khỏi hành lang, con trai đã chạy ngay xuống cầu thang, tôi đành đi bộ với con xuống tầng dưới rồi mới bấm thang máy.
Nào ngờ, thang máy mở ra, hai người bên trong khiến tôi sững sờ và suýt tuột tay bế con. Chồng tôi hai tay cầm hai túi rau củ, còn cô cháu gái hàng xóm đang ôm mặt anh hôn say sưa. Có lẽ cả hai cũng bất ngờ khi giờ này có người mở thang máy nên thang máy dừng rồi mà vẫn chìm đắm trong nụ hôn.
Đến khi cửa mở to mới giật mình buông nhau ra. Và có lẽ họ còn kinh ngạc hơn nữa rằng người đứng ở cửa lại chính là tôi.
Khi tôi chưa kịp phản ứng lại thì thang máy đã đóng cửa. Tôi ôm con lùi lại hành lang, người toát mồ hôi lạnh vì vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi chỉ mong mình nhìn nhầm, vậy mà con trai tôi lại vừa khóc vừa gọi ba... Khoảng 1 phút sau, chồng tôi đã chạy xuống dưới tầng tôi đang đứng, anh đưa tay ôm cả hai mẹ con tôi vào ngực.
Tôi đẩy anh ra, anh lại càng ép chặt. Anh thì thầm nói xin lỗi tôi. Anh không nói thêm một từ nào khác ngoài câu xin lỗi. Còn tôi sau khi trấn tĩnh lại, chỉ hỏi anh: 'Bao lâu rồi?'.
Anh trả lời 1 tuần rồi nhưng chỉ dừng lại ở nụ hôn, chưa tiến xa. Tôi hỏi, nếu tôi không biết thì định tiến bao xa? Anh trả lời, có thể tôi không tin nhưng nếu tôi không biết anh cũng sẽ dừng lại. Cô bé đó cho anh cái cảm giác rung động nhưng không phải tình yêu, không hấp dẫn tình dục. Nó cho thì anh đón nhận nhưng anh không muốn mất gia đình nên anh sẽ không làm điều gì quá giới hạn.
Tôi không biết có nên tin anh không. Anh là người một khi quyết đoán chuyện gì thì chắc chắn không ai lay chuyển được. Anh nói rằng, nếu anh không còn tình cảm vợ chồng, nếu anh phải lòng một phụ nữ khác, anh sẽ ly hôn với tôi để theo đuổi cuộc tình đó chứ không làm chuyện phản bội hay vụng trộm.
Ảnh minh họa
Tôi bảo anh, có thể đàn ông coi chuyện ôm hôn thậm chí lên giường với một cô gái khác là điều bình thường. Nhưng phụ nữ thì không nghĩ như vậy. Nếu anh đã bị lấm bẩn rồi thì tôi không cần anh nữa.
Tôi ôm con, trở về nhà, gọi điện nhờ mẹ tôi đi đón con trai cả về nhà bà ngoại. Tôi nói dối bị cúm nên không chăm lo cho nó được. Nhờ mẹ tôi cho cháu ngủ bên đó vài ngày cho đỡ lây. Sau đó tôi nấu tạm ít cơm nát cho cu con ăn.
Chồng tôi cũng về nhà, ngồi lì trên sô pha phòng khách, anh không nói gì, cũng không làm gì, chỉ ngồi đó cho tới 11h đêm khi mẹ con tôi lên giường đi ngủ rồi, anh mới lững thững bước vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau tôi mang nốt cu con sang gửi bà, rồi nói với chị hàng xóm tôi không gửi con sang đó nữa. Tôi thanh toán nốt với chị tiền trông con và ôm tất cả đồ của con về. 20 phút tôi ở bên đó, tôi không hề nhìn thấy con bé nhưng tôi không quan tâm.
Hai hôm nay tôi không đi làm, chỉ ở nhà đóng chặt cửa, không muốn gặp ai. Tôi bị ám ảnh về nụ hôn thang máy đó, trong lòng luôn cảm thấy thất vọng, buồn bã, cái cảm giác chơi vơi như không biết phải làm gì nữa. Chồng tôi vẫn đi làm nhưng về sớm, lần nào về mặt mũi cũng trầm ngâm.
Tôi không nấu cơm cho anh ăn, bản thân tôi cũng không ăn gì. Khi anh đói, anh tự đi úp 2 bát mì, một bát cho tôi nhưng tôi không ăn. Anh cầu xin tôi nói gì với anh hoặc làm gì, ăn gì đó cũng được. Nhưng tôi không muốn. Tôi không biết bản thân bị làm sao nữa. Tôi phải làm gì để vượt qua được cú sốc này đây?
Theo Tinngan
Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ niềm tin yêu? Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó. Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên trân trọng những điều...