Mẹ mừng, mẹ lo
Nghe cô con gái từ Singapore về tuyên bố sẽ lấy chồng người nước ngoài, chị trợn tròn mắt:
- “Con à, không được đâu. Thứ nhất là phải sống xa bố mẹ, thứ hai là phong tục tập quán, văn hóa, ngôn ngữ đều khác biệt. Bố mẹ, con cái, cháu chắt làm sao mà gần gũi, hiểu nhau được, rồi bà con làng xóm nữa. Thôi con ơi, cho mẹ xin. Về Việt Nam lấy chồng, sinh con, sống cuộc sống bình yên là được rồi. Đừng Tây tiếc làm gì cho rắc rối, phức tạp”.
- “Mẹ ơi, mẹ thật là lạc hậu. Thời nay lấy chồng người nước ngoài là bình thường. Tình yêu không biên giới mà mẹ. Miễn là con tìm thấy tình yêu đích thực của mình, sống hạnh phúc là được mà. Con sẽ dạy anh ấy học tiếng Việt. Mẹ đừng lo. Bố mẹ đồng ý đi. Con tin là khi gặp Henry, mẹ sẽ không phản đối nữa”.
Nhìn nét mặt đầy mãn nguyện của cô con gái nói về người chồng tương lai, với tính cách mạnh mẽ, tự lập của con, chị biết sẽ rất khó để thuyết phục con thay đổi ý định. Đúng như chị dự đoán, 6 tháng sau con gái chị dẫn về nhà ra mắt bố mẹ một chàng trai người Đức, da trắng, mắt xanh, mũi lõ, nói bập bẹ tiếng Việt.
Con gái chị vốn là đứa xinh xắn, thông minh, năng động và có tính cách rất mạnh mẽ, tự lập. Hiện đang làm việc cho một tổ chức phi chính phủ ở Singapore. Còn người nó yêu tên là Henry, giám đốc một dự án tài trợ cho người nghèo ở châu Á. Thật ra, xét về mọi mặt, chị không chê bai chàng rể ngoại điều gì. Vì anh ta là người đàng hoàng, có học hành, địa vị xã hội, cư xử lễ phép, tử tế và điều quan trọng là yêu thương con gái chị. Chị biết trong xã hội hiện nay, chuyện lấy chồng người nước ngoài không còn là hiếm, nhưng chị vẫn thấy đột ngột và băn khoăn, lo lắng cho con. Chỉ mong con lấy chồng, sinh con và có một cuộc sống bình thường, một gia đình truyền thống thuần Việt. Chị chưa hình dung cuộc sống gia đình khi có thêm người nước ngoài sẽ như thế nào? Từ cách nói năng, cư xử đến chuyện ăn mặc, sinh hoạt, phong tục, tập quán, văn hóa… bao nhiêu là mối quan hệ xung quanh, đâu chỉ đơn thuần hai đứa với nhau là đủ. Nhưng thời nay “Con cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đó”, đành phải chấp nhận vậy. Đến bây giờ, đã gần mười năm, chị đã có hai cháu ngoại nhưng chị vẫn chưa thể quen với nếp sống, sinh hoạt của đại gia đình Tây – Ta.
Ngày đầu tiên nhìn thấy chàng rể Tây, ai cũng trố mắt nhìn và bật cười khi nghe giọng lơ lớ, bập bẹ của anh. Nhìn con rể luống cuống thắp hương vái lạy trên bàn thờ, nét mặt căng thẳng đến tội nghiệp, chị cứ thấy chạnh lòng. Ở nước ngoài, chắc là chưa bao giờ chàng rể này thắp hương vái lạy tổ tiên như thế. Sau ngày cưới, hai vợ chồng không ở chung với bố mẹ mà ra thuê khách sạn. Chị có cảm giác như tuột mất đứa con. Khi con gái sinh cháu, mọi việc mới nảy sinh. Phong tục người Việt, phải xông lá, kiêng cữ cái này, cái khác, nhưng con rể lại không đồng ý, làm thế là hại sức khỏe. Con còn bé, nhưng hai mẹ con cứ phải nằm riêng hai giường. Bữa cơm trong gia đình lúc nào cũng phải có món tây, món ta. Con gái chị vốn rất thích món bún mắm nêm. Nhưng trong khi vợ ăn say sưa, chồng ngồi nhìn lắc đầu, lè lưỡi.
Video đang HOT
Mỗi dịp hè về thăm ông bà ngoại, hai vợ chồng nói tiếng Anh, hai đứa cháu khi tiếng Việt, khi tiếng Anh, Đức, loạn xị ngầu cả lên, không biết đường nào mà lần. Nhiều khi chỉ nhìn vào nét mặt con cháu mà đoán tâm trạng nó vui hay buồn. Khi có con gái phiên dịch còn được, khi nó đi vắng, thì chẳng ai dám nói với ai, vì sợ không hiểu. Dù vốn tiếng Việt của con rể đã khá lên nhiều, nhưng có lúc mình nói nó chẳng hiều gì, vừa phải diễn tả bằng lời, vừa vung tay, múa chân như người câm diễn kịch. Con gái lấy chồng Tây, gia đình thông gia cũng không biết ai vào ai. Chỉ biết mặt nhau trong ngày cưới, còn lại là xa tít mù khơi. Chẳng mấy khi thăm hỏi, vì ngôn ngữ bất đồng, xa xôi cách trở. Ôi trời, thật là nhiều chuyện cười ra nước mắt.
Nhiều lúc ngồi nhớ con, nhớ cháu, chị cứ khóc một mình. Dù biết con đang có một gia đình hạnh phúc, đầy đủ nhưng trong lòng chị vẫn cứ vướng bận, lo âu, thiếu vắng. Tình yêu vốn không biên giới, nhưng sự bất đồng về ngôn ngữ, khác biệt về phong tục, tập quán, văn hóa đã cản trở cho sự hòa hợp, chia sẻ, hiểu biết lẫn nhau. Nhất là đối với thế hệ con cháu sau này, sẽ không còn biết trọn vẹn gia đình truyền thống thuần Việt.
Theo Dantri
"Chọn người như ba mà lấy"
So với nhiều người đàn ông khác, ba tôi không bằng một góc của người ta, không chức quyền, không giàu sang, không thành đạt, không to cao vạm vỡ. Nhưng ít ra, với những người phụ nữ trong gia đình tôi, ba là người đàn ông vĩ đại nhất thế gian này.
Cái hồi ba mẹ còn tán nhau, nghe đâu ba hay phì phèo điếu thuốc để làm thơ, đến lúc lấy mẹ về, tôi mon men ra đời thì ba bỏ hẳn thuốc vì sợ ảnh hưởng đến con nhỏ. Đã vậy, rượu bia ba không đụng đến một giọt, ba minh chứng ngược lại cho cái lý "nam vô tửu như cờ vô phong."
Lúc gặp gỡ ban đầu, mẹ chẳng thèm để ý tới ba, mẹ cao ráo xinh đẹp trong khi ba nom già nua và xấu trai lắm. Thế mà, duyên số đưa đẩy thế nào, ba gặp ông bà ngoại, lọt vào mắt xanh của hai người. Ông ngoại nhất nhất nói với mẹ "chỉ có thằng này là được". Mẹ chẳng hiểu cái "được" mà ông ngoại chấm là sao, khi mà ba chẳng có gì nổi trội so với đám trai làng dập dìu trước ngõ.
Có ông bà ngoại hỗ trợ, ba dần dần chinh phục trái tim mẹ. Mẹ nhận ra, ở con người ấy có khối điều hay ho, tài giỏi mà những người cùng trang lứa không có. Cho đến bây giờ, mẹ vẫn bảo, ba là chọn lựa đúng đắn nhất trong cuộc đời của mẹ.
Nhờ sự lựa chọn tuyệt vời đó, chị em tôi lần lượt ra đời.
Nhà nội vốn có truyền thống học giỏi nhưng không có điều kiện để học hành đến nơi đến chốn. Ba học lực xuất sắc, văn hay chữ đẹp nhưng phải nghỉ học từ năm lớp mười. Thi thoảng gặp bạn ba, mấy chú vẫn hay đùa "Ba con không học, chứ học hành tới nơi chắc phải làm to." Nhìn ánh mắt đầy tôn trọng của họ dành cho ba, tôi thấy tự hào lắm lắm.
Ba ở nhà phụ nội mấy năm rồi xung phong đi bộ đội. Khi trở về, ba đã hơn ba mươi tuổi và mang theo một vết thương ở đầu. Huân chương kháng chiến treo ở góc nhà chẳng giúp được gì trong cuộc mưu sinh nhưng nó là minh chứng cho những năm tháng tuổi trẻ sống hết mình.
Lập gia đình, ba lại bắt đầu gồng gánh cho gia đình nhỏ. Ba làm đủ nghề để kiếm sống từ rà tìm phế liệu, xay gạo, buôn bán...
Ba vốn cẩn thận, đặc biệt trong việc chăm con. Mùa hè miền Trung nóng nực, tối đến cái nóng còn theo sát. Chị em tôi nằm ngủ thường để quạt ở đầu giường từ hôm đến sáng. Có lúc nằm ngủ mê man, chợt nghe tiếng lục đục, hóa ra, ba bê mấy chậu nước đặt trước quạt vì sợ con gái khô da.
Thời tiết chỉ hơi se lạnh, con cái nhà hàng xóm tung tăng đi ngoài đường, chị em tôi buộc phải ở trong nhà, áo ấm khăn quàng kín mít. Ba sợ mấy đứa bị cảm.
Lúc học tiểu học, hai chị em tôi thường dắt tay nhau đi bộ. Mỗi lúc trời mưa, ba lấy mảnh áo mưa che vội vào người rồi hốt hoảng đi đón chúng tôi. Dù ở cách xa mấy, tôi vẫn có thể nhận ra dáng đạp xe của ba, trên đầu đội chiếc nón tơi, tay cầm chiếc áo mưa cho hai chị em, khuôn mặt lo lắng, thất thần. Về đến nhà, thể nào ba cũng ướt nhẹp trong khi hai chị em tôi khô ráo.
Thế nhưng, ba cực kỳ nghiêm khắc và khó tính. Nếu làm một phép so sánh, có lẽ ba là người cha nghiêm khắc nhất so với những người cha của bạn bè từ nhỏ đến lớn của tôi.
Lúc nhỏ tới giờ, ba luôn hạn chế chị em tôi đi chơi, nhất là buổi tối. Ba khó tính đến nỗi bạn bè của chúng tôi đều e ngại khi đến chơi nhà. Tôi đã từng mường tượng trẻ con rằng, ước gì ba của mình được như ba của bạn này bạn kia, chiều con như vầy. Để rồi càng lớn, càng nhận ra rằng, chính sự nghiêm khắc của ba đã rèn giũa chúng tôi nên người, rèn sự bản lĩnh và tỉnh táo trước mọi điều không hay trong cuộc sống.
Ba hay vì người khác, hay thương người quên cả mình, nhiều độ mẹ giận lắm vì lòng tốt của ba. Ví như, năm nào đó ba đi khám bệnh, có người bệnh cần máu kịp thời, ba chẳng ngần ngại hiến máu cho người ta. Về nhà, ba giấu mẹ vì sợ mẹ lo, nhìn vẻ mặt xanh xao của ba, mẹ chẳng nỡ trách cứ.
Lúc trước, khi điện đài còn chập chờn, chưa có mạng lưới như bây giờ, mỗi lần cúp điện, nguyên cả xóm ngồi chờ ba. Chẳng hiểu sao, thanh niên trai tráng không thiếu nhưng chẳng ai đủ dũng cảm và hiểu biết để trèo lên sửa. Mỗi lúc thấy ba lúi húi trèo thang sửa điện, tôi đứng từ xa, mắt dõi theo không yên, giận luôn mấy anh mấy chú trong xóm.
Ba không bao giờ trau chuốt vẻ ngoài cho mình và cũng không hề khuyến khích chúng tôi điều ấy. Tôi từng có cảm giác xấu hổ khi ba xuất hiện trước mắt bạn bè tôi với vẻ nhàu nhĩ, xộc xệch. Tự hỏi sao ba chẳng thơm phức và chỉnh chu, bóng láng như ba của người ta. Hỏi rồi cũng tự trả lời, vì chị em mình nên ba như thế. Ba luôn bảo, vẻ ngoài chẳng quan trọng, người ta tôn trọng mình vì cái bên trong mình có chứ không phải bộ đồ bên ngoài. Càng lớn, tôi càng tự hào về ba.
Nếu được vẽ một bức tranh về ba, tôi không thể vẽ hình ảnh một người cha bác sĩ mặc áo blu trắng tinh, một người cha giáo viên mực thước, một người cha thành đạt chức cao vọng trọng. Tôi chỉ vẽ người cha chân thực với bàn tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, mái tóc điểm màu thời gian, sẽ điểm tô nhiều nhất là mồ hôi. Mồ hôi ướt áo mỗi khi ba chở hàng cho người ta, mồ hôi lấm tấm khi ba hì hụi ngồi sửa đồ, mồ hôi chảy dài khi hai cha con ngồi đợi tàu tiễn tôi lúc tôi vào thành phố... Có nhiều lắm mồ hôi ba đã rơi, cũng nhiều lắm yêu thương ba dành cho cả gia đình, cho mẹ và mấy chị em tôi. Tất thảy đều không đong đếm được.
Mẹ chỉ nói với chúng tôi một câu ngắn gọn rằng, lấy chồng, hãy chọn người như ba mà lấy.
Theo Dantri
"Nhà anh anh về, nhà em em ở..." Vợ đùng đùng gom quần áo, đón taxi đưa con về nhà ngoại. Con trai hỏi sao ba không đi cùng, vợ bảo, bà ngoại chỉ rủ mẹ và con về chơi thôi. Chuyện bắt đầu từ trang mạng xã hội của chồng. Hai vợ chồng đã "kết bạn" với nhau trên facebook từ lâu, mọi hoạt động của người này, người kia...