Mẹ một con tự giải thoát khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt
Mọi thứ dồn nén lâu nay chỉ khiến tôi muốn chạy thật nhanh, đi thật xa khỏi cuộc sống đó. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với tất cả những gì tôi đã làm.
Ai cũng bảo con gái đất Hải Phòng cá tính. Vâng, tôi thừa nhận vậy. Lớn lên từ thành phố cảng, trải qua biết bao nhiêu mùa phượng đỏ, tôi là cô gái mạnh mẽ cá tính và không thích ràng buộc điều gì. Thậm chí lúc nào cũng nghĩ mình sẽ chẳng lấy chồng và chỉ ở vậy, ngao du khắp nơi… Nhưng con gái đến tuổi ai cũng giục, đi đâu, ai cũng hỏi bao giờ lấy chồng.
Anh xuất hiện, một chàng trai Hà Nội, tôi quen sau khi lên thủ đô học đại học. Ở anh có những điểm hấp dẫn của một người đàn ông điềm đạm, chân thành và rất lịch sự. Có lẽ anh trái dấu với tôi nên tôi thấy đây thực sự như một nửa của mình. Gia đình anh cũng chẳng có gì phải chê trách vì bố mẹ đều là cán bộ đã về hưu.
Thế nhưng, bước chân tôi vẫn muốn sải những cung đường dài…
Gia đình anh cũng đã giục tôi vì anh cũng đủ chín chắn để lập gia đình. Ở độ tuổi 25 hừng hực sức trẻ, tuổi thanh xuân còn mơn mởn và mẹ bảo đây là tuổi đẹp nhất để con gái lấy chồng. Thế rồi đám cưới cũng đến, tôi lên xe hoa trong sự chúc phúc của bao người, ai cũng thấy mừng vì tôi lấy chồng hiền lành, gia đình nề nếp…
Cuộc sống sẽ chẳng có gì xảy ra với tôi cho đến khi tôi có bầu… Tôi thấy mình như bị bó buộc bởi hàng trăm quy định, quy tắc.
Ảnh minh họa.
Tôi bảo chồng muốn ra ngoài ở riêng. Anh cũng xin phép bố mẹ. Chúng tôi được chấp thuận nhưng bố mẹ không vui và đã nói chuyện rất lâu với chồng tôi.
Ra ở riêng, bắt đầu lo toan mọi việc trong một gia đình bé nhỏ, khiến cho cô gái phóng khoáng ngày nào đã dần cảm thấy ngột ngạt. Tôi phải một mình làm việc nhà và lo cho bản thân vì những điều này chồng tôi cho rằng phụ nữ nên làm. Gia đình anh bao đời nay đều vậy, anh vẫn rất hiền nhưng tôi đã không còn cảm thấy muốn ở cạnh anh như những ngày đầu. Anh dần dần hiện ra là một người đàn ông gia trưởng và cũng có quá nhiều phép tắc khiến tôi thấy ngộp thở.
Video đang HOT
Bất cứ điều gì cũng phải xin phép anh và điều gì cũng phải theo phong tục gia đình anh.
Phải chăng hôn nhân đã chẳng màu hồng như tôi nghĩ, những mệt mỏi, tâm tư không được san sẻ… nhiều lần tôi muốn nổ tung, muốn bỏ lại tất cả.
Người ta vẫn nói khi bạn nghĩ đến hai từ “giá như” có nghĩa là những gì hiện tại đã không đủ sức níu chân bạn. Vậy nhưng, tôi không được than thở và cũng càng không được thể hiện ra ngoài vì đó là điều không được phép ở gia đình nhà chồng. Bao lâu nay, gia đình anh đã xây dựng một hình ảnh tuyệt vời với những quy luật, phép tắc mà ở đó, người phụ nữ sẽ chẳng có quyền được nói.
Tôi tiếp tục cố gắng và dặn lòng mình, mình đã chọn bước chân đi, chính mình phải bản lĩnh với cuộc sống của mình.
Nhưng mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng khi tôi sinh con, thế giới đã thu nhỏ lại trong căn nhà 60m2 với trăm thứ bỉm sữa chẳng bao giờ nguôi tay.
Đã thế, phải lo những bữa cơm canh ngon ngọt hang ngày và thêm cả những bữa nhậu. Một mình tôi không thể có ba đầu sáu tay để lo hết những điều đó. Sau mỗi cuộc nhậu lại cặm cụi, lau dọn và nếu chồng say thì còn kinh khủng hơn nữa.
Ảnh minh họa.
Anh trở thành một con người khác với bài ca muôn thuở:
- Em sướng quá còn gì nữa, chỉ việc ở nhà với con thôi mà sao lúc nào cũng cằn nhằn. Em không thể ngừng nói được à. Chỉ có việc nhà thôi cũng không lo được sao. Người khác đã phải làm công to việc lớn thì mình phải lo việc nhà chứ. Hay sướng quá rồi không chịu được, mở mắt ra là nói, anh không muốn về nhà chút nào cả.
Vâng, tôi thì muốn ở nhà này sao, tôi đã nhịn, đã chịu đựng tất cả vì con, vì gia đình. Tôi đã thèm một đêm được đi ra ngoài cà phê với bạn bè thôi. Hay một ngày trở gió được ngắm phố phường… Hay như buổi sáng chuyển lạnh được ngủ nướng…
Chính những suy nghĩ dồn nén đó đã khiến tôi… muốn một lần buông đi tất cả, và tôi buông mâm bát trên tay…
Anh cũng đã sững sờ trước điều đó, tôi ném tiếp tất cả những chiếc bát còn lại. Tôi không muốn tiếp tục những đêm dài cặm cụi, những công việc lặng thầm trong bóng tối. Đó không phải là công việc sao.
Nhưng anh cũng không dừng lại ở đó, anh đã vung tay tát tôi. Một cái tát tôi sẽ chẳng bao giờ quên được. Tôi không còn gì níu kéo nữa. Tôi thu dọn quần áo hai mẹ con, tôi đi khỏi nhà…
Mọi thứ đã vượt quá giới hạn. Tôi không muốn cuộc sống tiếp tục những tháng ngày đó. Anh cũng không chạy theo níu chân tôi lại. Lên chiếc taxi ngay dưới sảnh tôi bảo lái xe về thẳng Hải Phòng. Bố mẹ tôi không biết tôi về, cũng không biết cuộc sống gia đình tôi. Thế nhưng, khi về đến nhà, ông bà không muốn tôi ở lại, ông bà khóc, và tôi cũng khóc.
- Cho con ở lại, đón con về thế này là bố mẹ đã sai. Con đi lấy chồng, con đã là con người ta rồi, đi đâu thì cũng phải về nhà. Nhưng là nhà chồng, nhà bên nội chứ không thể đùng đùng dời đi. Con sẽ không có đường về.
Vậy nhưng, giờ đây tôi chẳng suy nghĩ được gì cả, mọi thứ dồn nén lâu nay chỉ khiến tôi muốn chạy thật nhanh, đi thật xa khỏi cuộc sống đó. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với tất cả những gì tôi đã làm.
Con gái như giọt mưa sa. Nhưng chẳng lẽ, giọt mưa ấy không được chảy về một nơi khác hay sao…
Theo Emdep
Chồng lạnh nhạt sau khi gặp đồng nghiệp của vợ
Anh thường xuyên hỏi tôi về cô đồng nghiệp ấy, cô ấy sinh năm bao nhiêu, nhà ở đâu, sao dễ thương đến thế...
Anh thường xuyên hỏi tôi về cô đồng nghiệp ấy, cô ấy sinh năm bao nhiêu, nhà ở đâu, sao dễ thương đến thế... (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng cưới nhau ngót 10 năm, chúng tôi có với nhau 2 đứa con. Gần đây, tình cảm vợ chồng không còn mặn mà như trước, tôi cũng chẳng hiểu vì sao, có lẽ sống bên nhau một thời gian quá dài nên cảm xúc cũng không còn như lúc ban đầu. Tôi thấy đó là chuyện bình thường nên cũng không để ý nhiều.
Cả năm nay, chúng tôi không có những buổi hẹn hò, ban ngày, đứa nào làm công việc của đứa nấy, trưa đến cũng chẳng nhắn tin hỏi thăm nhau như trước. Tối về đến nhà, mọi câu chuyện chỉ xoay quanh chuyện học hành, chăm sóc hai đứa con nhỏ.
Cách đây gần 1 tháng, tôi không được khỏe, nhưng công việc cuối năm thì rất bận, không thể nghỉ. Tôi nhờ chồng đưa tôi đi làm rồi lại đón về. Phòng tôi, có một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, xinh xắn, hay nói cười vẫn chưa có chồng. Thấy anh đến, dở đùa dở thật cô ấy ra tiếp chuyện với anh. Cả một tuần như thế, tôi cũng không để ý nhiều, vì với ai cô đồng nghiệp của tôi cũng như vậy, chứ chẳng riêng gì với chồng tôi.
Nhưng kể từ sau 1 tuần ấy, tôi cảm nhận rõ ràng hơn sự lạnh nhạt của chồng dành cho tôi. Thay vao đó là dành sự quan tâm đặc biệt cho cô đồng nghiệp của tôi. Anh thường xuyên hỏi tôi về cô ấy, rằng cô ấy sinh năm bao nhiêu, nhà ở đâu, sao lại có người duyên dáng và ăn nói dễ thương đến thế. Tôi hỏi anh có cần xin số điện thoại của cô ấy không, tôi cho, nhưng anh ngượng ngập từ chối.
Thế nhưng, tôi lại phát hiện anh và đồng nghiệp của tôi nói chuyện với nhau qua tin nhắn facebook và zalo. Họ đã xin số điện thoại và liên lạc với nhau từ lúc nào. Cô đồng nghiệp nói với tôi, chồng chị hẹn em đi ăn trưa, chị cẩn thận đấy! Tôi cảm thấy thực sự sốc trước cách ứng xử của chồng.
Nằm bên tôi, nhưng chồng đang nghĩ tới cô đồng nghiệp trẻ hơn tôi đến 10 tuổi. Tôi cảm nhận rõ được trái tim, tâm hồn anh đang thổn thức khi tôi nhắc đến cô ấy. Tôi đang lo sợ cho hạnh phúc của mình, lo sợ sự đổ vỡ có thể xảy đến trong một ngày không xa.
Theo Tintuc
Cay đắng người vợ bị bỏ rơi sau 8 năm chờ chồng thành đạt Cô chua chát thừa nhận: "Em xinh đẹp, em trẻ và em biết nũng nịu, yếu đuối nhờ vả khi cần để những người đàn ông bao bọc, chở che, như chồng tôi, như cậu em tôi!". Là một câu chuyện buồn đầy đau xót và cay đắng được đăng tải trên NEU Confessions, về một người vợ đã dành 8 năm tuổi...