Mẹ mất trong vụ đắm thuyền, anh trai đi làm phụ hồ nuôi em gái ăn học, 7 năm sau được “tri ân” điều bất ngờ
Ngày vào Sài Gòn, anh Ban làm đủ thứ nghề từ thợ hồ, bảo vệ đến công nhân để có t.iền nuôi các em ăn học.
“Cảm ơn anh Hai đã hy sinh cả t.uổi thanh xuân cho em” – dòng trạng thái trên trang cá nhân của Đỗ Thị Thảo (23 t.uổi) khiến người dùng mạng xã hội nghẹn ngào. Trong buổi lễ tốt nghiệp ngày 18/3 vừa qua, Thảo cởi mũ và bộ quần áo cử nhân trên người rồi khoác lên người anh trai. Trong lòng cô gái trẻ tràn ngập sự trân trọng, biết ơn người đã hy sinh thầm lặng suốt hàng chục năm qua, thay cha mẹ nuôi dạy cô ăn học đến nơi đến chốn.
Thảo chụp ảnh cùng anh Hai, chị Ba trong lễ tốt nghiệp
Gia đình Thảo có 6 người gồm bố mẹ, anh trai, hai chị song sinh và cô. Cách đây 20 năm, mẹ Thảo mất trong vụ tai nạn đắm thuyền ở Thanh Hoá. Một chị gái sau đó cũng mất, chỉ còn Thảo, chị Ba và anh Đỗ Văn Ban 16 t.uổi – là anh trai cả lớn nhất nhà.
Kinh tế khó khăn, anh Ban quyết định bỏ học, vào Sài Gòn k.iếm t.iền gửi về phụ bố nuôi các em. Anh làm đủ thứ nghề, từ thợ hồ, bảo vệ, công nhân…, lòng hi vọng, lần đi này sẽ thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tương lai, giúp bố và các em có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đột ngột 5 năm sau, bố anh Ban ngã bệnh, bỏ lại anh với đứa em côi cút. Những ngày tháng đó, chàng thanh niên 20 t.uổi như rơi vào ngõ cụt. Đã nhiều lần anh muốn kết thúc cuộc sống, nhưng nghe thấy tiếng em gái văng vẳng bên tai, anh lại tự lên dây cót tinh thần, quyết vực dậy làm chỗ dựa cho các em.
Video đang HOT
Anh Ban vào Sài Gòn mưu sinh từ năm 16 t.uổi, k.iếm t.iền lo cho em gái ăn học
Xa quê, chàng thanh niên trẻ vừa đi làm, vừa gọi điện dặn dò các em ở nhà bảo nhau sống tốt, yên tâm học hành, mọi chi phí anh sẽ cố gắng lo. Những đồng t.iền cho Thảo ăn học năm cấp II, cấp III khi ấy đều được dành dụm từ mồ hôi, nước mắt, những ngày nhịn ăn, nhịn mặc của anh Ban.
Lên lớp 12, họ hàng khuyên Thảo nên đi làm k.iếm t.iền phụ anh để giảm bớt khoản kinh phí học đại học. Nhưng Ban vẫn muốn em gái được học đến nơi đến chốn: “Tôi không nuôi em học thành tài để hưởng hoa thơm trái ngọt. Chỉ mong cuộc sống của em gái bớt nhọc nhằn, không như tôi bây giờ”.
Không phụ lòng anh, Thảo hàng ngày miệt mài đi xe từ Bình Dương lên giảng đường ở Sài Gòn học. Hai vợ chồng anh Ban cũng bảo nhau sẽ dùng hết số t.iền tiết kiệm để lo cho Thảo. Khi rảnh rỗi, Thảo phụ giúp vợ chồng anh Ban trông cháu, ban đêm cô bán hàng online kiếm thêm phí sinh hoạt.
Và ngày gặt trái ngọt cũng tới sau 4 năm đại học dài đằng đẵng. Ngày tốt nghiệp, anh Ban rưng rưng khi được em gái khoác chiếc áo cử nhân. Đôi mắt anh nheo lại dưới nắng, nở một nụ cười mãn nguyện : “Vậy là tôi cũng hoàn thành được tâm nguyện của bố mẹ. Nhưng tiếc là họ không còn nhìn thấy khoảnh khắc này”, anh Ban nói.
Quán phở Nam Định 18 năm vẫn bán 5 nghìn/bát: Mong ai cũng được ăn no
Suốt 18 năm qua, một quán phở tại Nam Định vẫn luôn giữ mức giá 5 nghìn đồng/bát. Dù đông hay vắng khách thì bà chủ vẫn nhất quyết không thay đổi giá, bởi bà muốn "sinh viên, học sinh, người lao động, bất kỳ ai cũng đều có thể thưởng thức phở - món ăn 'quốc hồn quốc túy' của làng ẩm thực Việt Nam".
Quán phở 5 nghìn rất nổi tiếng tại Nam Định. (Ảnh: Dân Trí)
Rất đông người tìm đến quán để trải nghiệm phở 5 nghìn. (Ảnh: Dân Việt/Trí Thức Trẻ)
Báo Dân Trí đăng tải, quán phở đặc biệt này là của chị Nguyễn Thị Chung mở từ năm 2005, nằm trong con hẻm nhỏ trên đường 19/5, phường Tế Xương, TP Nam Định.
Chia sẻ về quán ăn đặc biệt của mình với Ở Đâu Ăn Gì, chị cho biết: "Bát phở 5 nghìn không có lãi nhưng mà một quả trứng thì lãi được 2 nghìn, coi như là bù vào nhau. Mấy năm đầu bán giá 5 nghìn, có khi 3 nghìn. Nhưng theo thời gian thì giờ 5 nghìn là mức tối thiểu, ngoài ra còn bán bát 10,15, 20 nghìn. Nhưng bát 5 nghìn ngày xưa giờ vẫn giữ nguyên giá 5 nghìn, không bớt thịt hay bún.
Thực ra đến đây, khách ăn phở 5 nghìn nhưng họ mua cả đồ ăn kèm. Mình bán với giá rẻ là để cho sinh viên, học sinh, người lao động nghèo ai cũng ăn được. Một tối bán 600 bát thì khoảng 350 bát là phở 5 nghìn. Có lúc bán được tạ mốt, tạ hai bún. Đêm Noel còn bán được 155 cân. Nhiều đoàn từ Hà Nội về đây còn ghé vào ăn để trải nghiệm. Hầu như quán lúc nào cũng đông nghịt khách."
Một bát phở 5 nghìn có cả thịt và chả lá lốt. (Ảnh: Dân Trí)
Phở 5 nghìn là món đắt khách nhất tại quán. (Ảnh: Dân Việt)
Dù có giá 5 nghìn đồng, thế nhưng một bát phở vẫn đầy đặn gà xé, chả lá lốt. Nếu muốn, khách có thể gọi thêm mọc, trứng trần... Bà chủ cho biết thêm, vì lúc nào cũng bán với giá "rẻ như cho" nên hầu như không có t.iền xây sửa lại quán. Kể cả khách mỗi lúc một đông hơn, quán vẫn chỉ hoạt động trong không gian khoảng 20m2, được xếp vài bộ bàn ghế đơn sơ. Nhưng cũng vì vậy mà không gian thêm phần mộc mạc, giản dị, tạo vẻ gần gũi, quen thuộc với nhiều người dân Thành Nam hơn.
Chị Chung bày tỏ: "Nhiều người nghi ngờ vợ chồng tôi làm ăn giả dối mới có mức giá đó nhưng thật tình là không phải. Người ta bán giá cao thì lãi nhiều, tôi bán giá này thì lãi ít. Chủ yếu lời lãi nằm ở việc bán thêm những quả trứng vịt lộn, những chai nước ngọt, cháo gà, gà tần... cùng tích cóp lại thì mới có thể tồn tại và có lời được. Nhờ đó gia đình tôi mới đủ trang trải cuộc sống và trả lương cho người làm".
Phần lớn khách đến quán đều hài lòng với chất lượng đồ ăn. (Ảnh: Trí Thức Trẻ)
Thực tế có rất nhiều quán dù bao năm vẫn không hề thay đổi giá, bởi đối với chủ quán, chẳng có gì vui hơn là đồ ăn của mình đem đến niềm vui cho mọi người, nhất là những người có hoàn cảnh khó khăn, rất cần được giúp đỡ. Điển hình như quán cháo một nghìn đồng của đôi vợ chồng già ở TP.HCM. Dù vật giá liên tục leo thang, thế nhưng cả hai người đều không muốn thay đổi giá bán. Lúc nào họ cũng quan niệm bán sao để "người nghèo, người khổ đều được ăn no".
Chia sẻ với Vietnamnet, ông Lê Công Minh (69 t.uổi, chủ quán cháo) cho biết: "20 năm trước, tôi chỉ bán 500 đồng/tô cháo trắng thôi. Bán như vậy để mọi người ai cũng được ăn no. Tôi từng đi làm cực khổ để làm ra đồng t.iền nên nếu giúp mọi người tiết kiệm được đồng nào thì tôi luôn cố gắng làm hết sức.
Bây giờ, chúng ta gần như không thể làm gì với 1000-2000 đồng. Thậm chí, nếu tờ t.iền này có rơi ngoài đường, nhiều người cũng không thèm nhặt. Nhưng ở đây, 1000-2000 đồng lại có thể mua được một bữa ăn no. Chúng tôi vẫn gọi vui quán là điểm bao no cho người nghèo."
Ngoài cháo, hai ông bà còn bán thêm nhiều đồ ăn kèm khác. (Ảnh: Công Luận)
Rất nhiều người đến quán của hai ông bà để ủng hộ. (Ảnh: Công Luận)
Quán của ông Minh rất được lòng bà con xung quanh. (Ảnh: Trí Thức Trẻ)
Những quán ăn ở trên đều có một điểm chung đặc biệt, đó là tình thương người. Dù bán ở đâu, món gì thì điều mà họ quan tâm nhất vẫn là làm sao để giúp cho tất cả mọi người khi đến quán đều được vui vẻ, no bụng. Tình cảm đó rất đáng được trân trọng.
Cậu bé khiếm khuyết đôi chân và lòng tốt diệu kỳ của những người xa lạ Cách đây 4 năm, câu chuyện về cậu bé Lù Văn Chiến - người dân tộc Nùng có đôi chân còi cọc, chỉ có thể di chuyển bằng cách bò lết nửa người đã từng lấy đi nước mắt của người đọc. Những tưởng cuộc sống của em sẽ chỉ mãi là những bóng đen u tối nhưng nhờ tấm lòng của các...