Mẹ luôn nói: ‘Không có gì’, ngày bà qua đời, vật tìm thấy trong ngăn kéo làm tôi…
Người đã khuất thì không thể trở về dẫu những giọt nước mắt của người thân có lăn dài, tiếng khóc có nghẹn ngào bao nhiêu đi nữa.
Bạn có từng hối hận và tiếc nuối về những lời không kịp nói, những lời hứa chưa thực hiện với người thân, bạn bè đã khuất hay không?
Vào một ngày mưa buồn của năm 2000, cha tôi bất ngờ đổ bệnh nặng, nằm liệt giường, hầu như không thể nhúc nhích. Từ khi ấy, mẹ tôi thay cha, trở thành trụ cột chống đỡ gia đình.
Việc nhà lớn nhỏ đều do một tay bà lo liệu. Đến cả những chuyện sinh hoạt, vệ sinh của cha, mẹ tôi cũng đích thân làm. Tôi nhiều lần muốn san sẻ gánh nặng nhưng bà chỉ khẽ cười và nói: “Không có gì! Mẹ phải làm mới yên tâm”.
Cha tôi dáng người cao lớn, nằm liệt lâu ngày thân hình cũng trở nên phù thũng, nặng nề. Mẹ dù gầy gốm nhưng dù là lên xuống cầu thang cũng ghé lưng cõng chồng di chuyển. Chưa bao giờ tôi thấy trên gương mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, dù chỉ là thoáng chốc.
Lâu ngày, cõng một người cao lớn hơn mình như thế quả thực là rất nặng nhọc. Nhưng mẹ không bao giờ kêu ca, ngày ngày cõng cha tôi trên đôi vai gầy guộc của mình.
Tôi vào đại học, ngày xuống thành phố nhập học mẹ lại tay xác nách mang, tiễn tôi trên sân ga. Tàu không nỡ chậm một phút. Tôi chẳng kịp nói nhiều, chỉ dặn: “Mẹ ở nhà nhớ đừng ham công tiếc việc quá nhé. Con sẽ về thăm nhà thường xuyên”.
Chỉ thấy mẹ cười héo hắt, nói: “Không có gì! Con học cho tốt, không phải đi lại vất vả. Mẹ ổn”.
Ngày đầu nhập học mẹ tiễn tôi ra ga tàu: Ảnh minh họa dẫn theo tho.com.vn
Mấy năm học ngành Y, bài vở tất bật, chẳng mấy khi rảnh rỗi, tôi không thực hiện được lời hứa về thăm nhà thường xuyên của mình. Nhiều đêm nhớ nhà, nhớ mẹ mà chảy nước mắt. Nhưng lần nào bấm máy gọi cho mẹ, tôi cũng chỉ nghe một câu quen thuộc: “Không có gì! Mẹ chăm sóc ông ấy được, cũng không đau khớp gì cả”.
Lại vài năm nữa trôi qua, tôi tốt nghiệp, xin được việc làm trong một bệnh viện ở Tokyo. Quãng đường về nhà lại xa thêm nhiều cây số nữa. Mỗi lần nhìn hoa anh đào nở rộ, tôi lại ước giá như có thể dìu mẹ bước đi trên những con đường trải ngập nắng gió kia. Mẹ tôi rất thích hoa anh đào.
Tôi làm ở phòng cấp cứu, công việc thường xuyên bận rộn. Bệnh nhân ra vào tấp nập, tưởng chừng không bao giờ dứt. Tôi chỉ có 6 tiếng nghỉ ngơi mỗi ngày, những lúc không phải trực thì đều là vùi đầu ngủ bù triền miên. Những cuộc điện thoại cho mẹ bởi thế cũng dần thưa vắng.
Một hôm, chính mẹ quay số gọi cho tôi. Giọng của bà có vẻ không được tốt: “Bố con dạo này đau nặng, thường nôn mửa nhiều. Có lẽ phải đưa ông ấy vào viện điều dưỡng”. Tôi nói: “Mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, đừng vì chăm bố quá mà bỏ mặc bản thân. Cuối tuần này con sẽ về”. Mẹ nói: “Không có gì đâu! Con bận như thế đừng về. Ở đó con còn phải cứu nhiều người”.
Tôi có thể hình dung rõ ràng nụ cười hiền lành của bà khi nói “Không có gì đâu!”. Nhưng chẳng ngờ đó cũng là lần trò chuyện sau cùng với mẹ. Chỉ 3 tiếng sau, khi đưa cha tôi đến viện điều dưỡng, mẹ vội vã đạp xe đi mua đồ, bị chiếc xe tải lớn phía trước bất ngờ rẽ trái đụng phải. Bà ngã xuống đất, nhưng không như những lần khác, bà đã mãi không thể đứng lên.
Video đang HOT
Mẹ đã thắng trong cuộc chiến bệnh tật với cha tôi nhưng lại thua trong cuộc chiến của chính mình. Tôi vội vã chạy đến bệnh viện nhưng ngay cả nhìn mặt mẹ lần cuối cũng đã không còn kịp nữa.
Hôm ấy trời mưa thật nhiều, mưa như cái ngày cha tôi đổ bệnh. Tôi đứng cạnh th.i hà.i mẹ cả giờ đồng hồ không nói được điều chi, nước mắt cứ thế tuôn dài. Trên khuôn mặt của bà, nụ cười ngày nào vẫn như còn đó…
Sau tang lễ, tôi thu xếp di vật của mẹ. Khi mở chiếc ngăn kéo của bà vẫn dùng lúc còn sống, tôi đã không tin nổi vào mắt mình. Đầy khắp ngăn kéo nào là thuố.c xức, cao dán, nào là dầu gió, thuố.c uống đau khớp, chẳng có bất kỳ một thỏi son, một hộp phấn nào cả.
Thì ra, đầu gối và bờ vai của mẹ từ lâu đã gặp vấn đề. Nhưng không để tôi phải lo lắng, bà luôn nói dối rằng “Không có gì, mẹ ổn!”. Biết bao nhiêu năm như vậy cõng cha tôi, mẹ đã chịu những cơn đau giày vò hàng đêm, những nhức nhối đay nghiến thân thể mỗi khi trái gió trở trời. Những chuyện ấy bà không bao giờ kể với ai, kể cả tôi.
Ảnh minh họa: Dẫn theo vietgiaitri.com
Tại sao tôi lại có thể vô tâm đến vậy? Tôi hoàn toàn hiểu rõ nỗi cực khổ của mẹ khi một mình chăm sóc cha suốt bao nhiêu năm ấy. Nhưng cuối cùng tôi lại chọn tin tưởng vào những lời nói dối của bà, rằng bà đảm đương được, rằng bà vẫn ổn.
Câu nói “Không có gì” của mẹ đã trở thành một cái cớ để tôi biếng nhác, để tôi vô tình, quên đi những khổ cực đè nặng ngàn cân trên đôi vai gầy guộc của bà.
Nhìn di ảnh của bà, nước mắt tôi lại lăn dài, lòng thầm nhủ: “Mẹ, hãy đợi con. Sau này nếu có thể lên thiên đường, con nhất định sẽ xoa bóp cho mẹ, mang cho mẹ xem đống thuố.c trong ngăn tủ này, dắt mẹ đi dạo dưới bóng cây anh đào, mẹ ơi!”.
***
Người đã khuất thì không thể quay trở lại. Chỉ có người còn sống là day dứt không thôi. Hiện tại là hạnh phúc cần phải trân quý. Khi mọi thứ mất đi rồi dẫu ngàn lời cầu mong cũng không thể quay trở lại.
Đã bao giờ bạn dành ra dù chỉ một phút, ngồi xuống bên cạnh cha mẹ mình hỏi han, quan tâm, nói lời trìu mến thực sự thay vì vài câu chào xã giao lấy lệ? Dường như con càng lớn thì càng rời xa vòng tay cha mẹ, quãng đường về với cha mẹ cứ thế dài thêm, dài thêm.
Sự hy sinh thầm lặng là bản năng của người làm cha, làm mẹ. Họ đâu cầu mong gì những đứa con của mình đền đáp. Yêu thương vô điều kiện, cả một đời nhớ thương, cha mẹ nào cũng thế.
Nếu còn cha mẹ xin bạn đừng để người khóc. Đừng để buồn vương trên mắt mẹ cha.
Nếu còn cha mẹ, hãy ngồi xuống và nói rằng: “Con yêu cha, con yêu mẹ”.
Đừng tiết kiệm những lời yêu thương, bởi biết đâu sóng gió vô thường, ngày mai bão tố, biết đâu một ngày họ chẳng còn ở bên cạnh chúng ta…
ĐKN/Sưu tầm
Trước khi qua đời, chàng trai thực hiện lời hứa cưới ngay trên giường bệnh
Trong đời mỗi con người, ngày cưới được xem là một trong những ngày trọng đại nhất. Nó là sự khởi đầu của một hành trình được gọi là Hạnh phúc Gia đình.
Vậy nhưng, đối với cặp uyên ương trong câu chuyện cảm động dưới đây, ngày cưới hoàn toàn không có ý nghĩa như vậy, vì chỉ 10 tiếng sau đám cưới họ đã vĩnh viễn mất nhau.
Rowden Go Pangcoga, chàng trai 29 tuổ.i, người Philippine, và bạn gái anh, cô Leizl May đã yêu nhau một thời gian dài và có với nhau một cô công chúa gần 2 tuổ.i. Tuy nhiên, vì điều kiện hoàn cảnh khách quan, họ chưa thể làm đám cưới chính thức tại nhà thờ, và như vậy cũng có nghĩa, cuộc hôn nhân của họ chưa được công nhận.
Không cần kể ra, chúng ta cũng hiểu 3 con người đang yêu ấy hạnh phúc đến nhường nào khi cuối cùng, lễ cưới của họ cũng đã được ấn định vào một ngày của tháng 7 năm 2014.
Nhưng bất hạnh thay, vào tháng 5 năm 2014, chỉ còn 2 tháng là đến ngày cưới, Rowden Go Pangcoga bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Bác sỹ khẳng định anh không còn nhiều thời gian nữa...
Quyết định đầu tiên sau khi nhận được tin dữ, và cũng là tâm nguyện cuối cùng của chàng trai 29 tuổ.i là được thực hiện một hôn lễ chính thức với người vợ chưa cưới của anh, và để con gái anh chính thức được mang dòng họ cha. Một suy nghĩ tuy đơn giản nhưng chứa đựng biết bao nhiêu yêu thương trong đó... Nếu không biết nghĩ cho con gái, cho người từng đồng cam cộng khổ với mình, chắc hẳn Rowden sẽ sang thế giới bên kia mà không có một đám cưới nào...
Vì Rowden không còn đủ sức ra khỏi giường bệnh, một đám cưới vô cùng xúc động đã được gia đình, bạn bè và các y bác sỹ trong bệnh viện tổ chức ngay tại bệnh viện cho anh.
Hasset Go, anh trai của Rowden, đã ghi lại buổi lễ kết hôn cảm động này. Tới nay, video có có tới hơn 15 triệu người xem.
Cô dâu dũng cảm xinh đẹp đi tới bên giường bệnh của người yêu.
Rowden, với áo sơ mi trắng và hoa hồng cài áo, nằm trên giường bệnh, được người nhà và bạn bè trong trang phục dự lễ cưới cẩn thận đẩy dọc hành lang bệnh viện. Anh đã trải nghiệm khoảnh khắc đáng nhớ nhất cuộc đời mình trên chiếc giường nhỏ, trong những giọt nước mắt vui mừng xen lẫn với nỗi buồn man mác...
Cặp đôi trao nhau ánh nhìn đắm đuối.
Hasset Go, anh trai của Rowden, chia sẻ anh vô cùng cảm kích khi bệnh viện đã cho phép gia đình họ tổ chức đám cưới ngay tại đây.
"Tình trạng sức khỏe của em tôi không cho phép nó ra khỏi bệnh viện, chúng tôi mời cha xứ đến làm hôn lễ cho em", anh buồn bã nói thêm: "Nó hệt như một câu chuyện cổ tích vậy".
Leizl vùi mặt vào bó hồng trắng, giấu đi những giọt nước mắt đau buồn.
Vị cha xứ tuyên bố họ chính thức là vợ chồng khi cặp đôi trao nhẫn cưới cho nhau.
Họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào và nồng ấm nhất trong đời.
Nét mặt thanh thản của Rowden trong những giây phút cuối cùng của anh trên thế gian này.
Rowden đã vĩnh biệt tất cả những người anh yêu thương nhất chỉ sau lễ cưới 10 giờ đồng hồ. Anh ra đi trong vòng tay của vợ, con, gia đình và bè bạn thân yêu. Chắc anh phần nào cũng đã an lòng vì điều quan trọng nhất cuộc đời anh cuối cùng cũng đã được thực hiện...
Câu chuyện tình buồn, như một lời nhắc nhở chúng ta rằng cuộc sống vốn là phù du vô thường, nhưng lại vô cùng quý giá, và rằng chúng ta hãy đừng tiếc những nụ hôn, những cái ôm thật chặt cho tất cả những người mà chúng ta yêu quý khi mà chúng ta vẫn đang có cơ hội được làm điều đó hàng ngày.
ST
Phát hiện sự đau lòng sau ngày bạn gái qua đời đột ngột Mãi cho đến tận ngày biết rõ mọi chuyện, Quang vẫn không dám tin. Tất cả cứ như một cơn ác mộng, Linh không thể làm vậy với anh được... Quang quen Linh vào năm thứ 2 đại học, cô và anh chung lớp nên thường xuyên chuyện trò, tâm sự. Cả hai cảm mến nhau nhưng tình yêu chỉ nảy nở khi...