Mẹ khóc vì con, ai khóc cho mẹ
Hôm qua, mẹ lại gọi điện lên kể với tôi, bố lại uống rượu say và chửi mắng rồi đánh mẹ. Đây chẳng phải là lần đầu tiên, mà suốt hơn 20 năm qua bố vẫn vậy và mẹ vẫn luôn chịu đựng. Tôi ngậm ngùi nói với mẹ “Mẹ ly hôn với bố đi”. Mẹ âm trầm một lát rồi mới nói ” Mẹ thương con, sợ bị người ta dị nghị, học Đại học rồi bố mẹ lại ly hôn”…
Tôi chỉ muốn hỏi mẹ một câu “Mẹ thương con như thế, ai thương cho nỗi đau của mẹ đây?”. Nhưng rồi tôi im lặng. Bởi rồi mẹ sẽ lại nói mẹ không sao đâu, chỉ cần các con có cuộc sống đàng hoàng, hạnh phúc là mẹ cũng thấy yên lòng.
Gia đình đã trở thành hai từ quá xa lạ với tôi. Ảnh: pinterest.com
Đã rất nhiều năm về trước, khi nhìn thấy cảnh bố túm tóc mẹ kéo lê ngoài đường chỉ vì mẹ nghe người ta nói bố ngoại tình nên chất vấn, tôi đã muốn bố mẹ mình ly hôn. Tôi không biết bố mình có ngoại tình hay không,vì lúc ấy rất nhiều người trong xóm đồn rằng bố tôi đã ăn ngủ với người đàn bà vốn có tính lăng loàn ở xóm trên. Tất nhiên, bố tôi không phải là người đầu tiên bị đồn ngủ với bà ấy. Mẹ tôi chỉ muốn hỏi rõ ngọn ngành nhưng bố tôi chẳng những không chịu nói rõ ràng còn lôi mẹ từ trong nhà ra ngoài cổng để đánh, rồi chửi um lên rằng mẹ tôi không tin tưởng chồng. Lúc tôi ở trên trường trở về cũng là khi thấy cảnh mẹ bỏ chạy nhưng bị bố bắt lại được, kéo lê trở về nhà.
Nhìn khuôn mặt bị đánh cho sưng húp, tấm lưng gầy gò bị kéo lê đến chảy cả máu, tôi chỉ biết ôm mẹ rồi khóc. Lúc tôi còn nhỏ, bố uống rượu rồi chửi mắng mẹ, tôi không dám nói mẹ bỏ bố vì tôi cũng sợ mình sẽ mang tiếng đứa không có bố. Nhưng khi lớn dần lên, càng chứng kiến những bất hạnh của mẹ trong chính ngôi nhà của mình tôi chỉ muốn mẹ ly hôn đi. Sống cuộc sống của mẹ, không bị ai giày vò. Tôi cũng sẽ không trách mẹ vì một gia đình không hoàn chính.
Tôi chỉ muốn mẹ mình ly hôn để có cuộc sống mới. Ảnh: pinterest.com
Video đang HOT
Tôi đã nghĩ rằng, nếu lấy sự tổn thương của mình để bắt mẹ tiếp tục sống bên bố là một sự ích kỷ không thể tha thứ. Không có bố thì đã sao. Dù sao, từ nhỏ sự quan tâm mà tôi nhận được từ người cha nghiện rượu ấy thật sự được bao nhiêu đâu. Tôi đã đủ lớn để không còn mặc cảm khi nói với mọi người rằng bố mẹ tôi ly hôn và bố tôi là một người nghiện rượu. Gia đình cũng không còn là nơi tôi muốn trở về sau những mệt mỏi, thậm chí nhiều khi tôi ước gì mình đã không được sinh ra từ một người bố như thế.
Ai cũng muốn có một gia đình để tự hào nhưng tôi không muốn một sự tự hào giả tạo được đánh đổi bằng những trận chửi mắng, đánh đập mà mẹ tôi phải chịu mỗi ngày.
Điều tôi lo lắng nhất bây giờ, làm sao để thuyết phục mẹ tôi đồng ý ly hôn với bố. Tôi sẽ đón mẹ vào sống cùng với tôi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hãy giúp tôi, cách hiệu quả nhất để thuyết phục mẹ tôi rời khỏi người đàn ông nát rượu ấy….
Hà Anh
Theo Sparkling.vn
"Xin lỗi, anh không thể chọn em"
Anh và chị đã từng phải khó khăn vượt qua bao rào cản để đến được với nhau. Lý do là mẹ anh đã dạm sẵn cho anh con gái của một bà bạn thân thiết. Mẹ anh cũng nói với anh, trông chị có chút gì đó đanh đá chua ngoa, bà không có cảm tình.
ảnh minh họa
Hồi đó anh nói nếu mẹ không đồng ý cho anh cưới, anh bỏ ra ngoài sống với chị. Cuối cùng đất cũng đành chịu trời...
Thực ra thì mẹ anh nói không sai, chị có đanh đá chua ngoa thật. Là cuộc đời dạy chị phải thế. Kể từ khi chị bị lũ bạn cùng trang lứa dè bỉu "đồ con hoang", kể từ khi vài người lớn nhìn chị với ánh nhìn khinh miệt "con không cha như nhà không nóc". Chị phải tự bảo vệ mình bằng sự đánh đá nanh nọc, chị phải xù lông lên như một con nhím con cô độc giữa đời.
Chị không hợp với mẹ chồng, vì vốn bà cũng không thiện cảm với chị từ đầu. Hai người thường xuyên mâu thuẫn nhau. Mẹ chồng nàng dâu bất hòa, anh dĩ nhiên là người đứng giữa chịu trận. Anh hiểu tính chị, chị không không quen lấy lòng, không thể giả lả ngọt ngào chỉ để vừa lòng ai đó trong khi chị không muốn. Tính chị cũng bộc trực thẳng thắn, đúng nói đúng, sai nói sai, ít khi "chín mà bỏ làm mười" chỉ để người khác đẹp lòng đẹp dạ.
Anh cũng hiểu mẹ mình. Từ ngày bố bỏ mẹ con anh theo người đàn bà khác, mẹ anh xem anh như báu vật ở đời. Mẹ dành những gì tốt đẹp nhất cho anh, chuyện hôn nhân cũng nhắm chừng những cô gái tốt, tốt công việc, nhan sắc ưa nhìn, gia cảnh đàng hoàng và nhất là hiền lành nết na. Vậy nên khi anh đưa chị về nhà, mẹ anh thất vọng hẳn. Chị trong con mắt người khác đúng là chẳng có ưu điểm gì, không xinh, không giỏi, không nhẹ nhàng khéo léo. Nếu đem ra so sánh chị với những người con gái khác thì thật khó lý giải vì sao anh lại chọn chị. Anh chỉ có thể lý giải nó là Yêu.
Từ ngày anh chị có con, những hục hặc giữa mẹ chồng, nàng dâu càng lớn. Hai người phụ nữ giành nhau chăm một đứa trẻ. Ai cũng muốn chăm theo ý mình. Mẹ chồng nói chị nuôi con lần đầu không có kinh nghiệm, chị thì nói làm mẹ là bản năng, không ai không làm được. Mẹ chồng chị chăm cháu dựa vào kinh nghiệm. Chị lại muốn nuôi con theo khoa học. Và thế, những bất đồng không thể dung hòa cứ ngày một nhiều thêm.
Rồi một ngày, anh về thấy chị đã xếp sẵn đồ đạc trong va ly. Chị bảo anh, một là vợ chồng ra thuê trọ sống riêng, hai là chị đưa con về nhà ngoại. Giữa hai phương án, anh chỉ có thể chọn một, chị và mẹ chồng không có tiếng nói chung, càng ngày càng ức chế, căng thẳng. Mẹ anh ngồi đó, bế cháu ngủ ngoan trong vòng tay, mặc kệ con dâu khóc lóc, mặc kệ con trai hết phân bua rồi cáu bẳn với vợ.
Thấy anh cứ khuyên nhủ, chị giục: "Anh nói đi, anh sống với mẹ hay với mẹ con em". Anh đang ngồi ở bàn, dằn mạnh cái cốc xuống bàn khiến nước bắn lên tung tóe: "Em quá đáng lắm rồi đó. Em biết là mẹ rất quan trọng với anh, em và con cũng rất quan trọng với anh. Làm sao lại có thể bắt anh lựa chọn vô lý như vậy. Nếu phải chọn, xin lỗi, anh không thể chọn em".
Taxi chị gọi đã đợi sẵn ngoài cổng, chị chạy lại giành đứa bé đang ngủ trong tay bà nội rồi xách đồ chạy ra taxi. Anh đi theo, nói một câu rất nhỏ: "Hai mẹ con về ngoại chơi ít hôm, lúc nào muốn về gọi anh, anh sang đón". Chị ngồi trong xe, nỗi tức tưởi dâng tràn lên ngực. Anh đã không còn giống như anh ngày xưa. Ngày xưa bị mẹ phản đối, anh đòi bỏ ra khỏi nhà sống chung với chị. Vậy mà giờ khi chị đã là vợ, đã sinh cho anh một đứa con, anh lại phũ phàng nói không thể chọn chị. Tại sao?
Ba ngày chị về ngoại, anh không hề gọi điện. Mặc dù khoảng cách không xa, anh cũng không hề ghé thăm. Anh không nhớ vợ, chẳng lẽ con cũng không nhớ? Nếu anh làm căng, chị cũng không thể chùng. Thật bất ngờ, anh không sang, nhưng mẹ chồng sang.
Đó là lần thứ hai chị thấy mẹ chồng mặc đẹp như vậy, lần đầu là vào ngày cưới của chị. Mẹ chồng chào hỏi thông gia, tỉ tê trò chuyện cảm thông gì đó. Chị nghe mẹ mình nói "con dại cái mang, con bé này nó cứng đầu từ nhỏ".
Chị khẽ khàng chào mẹ chồng, rồi ngồi im gấp mớ quần áo khô cho con. Mẹ chồng chị ngồi bên, ngắm thằng cháu nội đang ngủ, rồi nhìn chị:
"Mẹ biết, mẹ cũng không hoàn toàn đúng, con cũng không hoàn toàn sai. Là mẹ cố chấp, còn con thì cứng đầu. Nhưng con bỏ nhà đi như vậy là con sai rồi. Con đặt chồng con vào tình thế lựa chọn cũng là sai. Thằng V. ngày xưa nó yêu con, nó đòi bỏ nhà đi để lấy được con là vì nó biết nó làm căng như vậy mẹ sẽ chiều theo ý nó. Nó đưa yêu sách bắt mẹ lựa chọn là vì nó thương con. Còn giờ con bắt nó lựa chọn hoặc vợ hoặc mẹ mình, tức là con không thương nó. Con bắt nó lựa chọn giữa bất hiếu và bất nghĩa. Con muốn nó trở thành người xấu, người chẳng ra gì, nó không bực con sao được.
Mẹ không muốn vì mẹ mà hai đứa căng thẳng. Các con có thể sẽ hết yêu nhau, sẽ ly hôn, khổ nhất cuối cùng là thằng bé. Thôi thì mỗi người nhịn một chút cho con mình ấm êm, chẳng lẽ không nên?
Mẹ sinh ra chồng con, mẹ nuôi nó lớn khôn, mẹ hiểu. Nếu con không biết sai, nó cũng sẽ không nhún nhường, nếu con không tỏ ý muốn về nhà, nó sẽ mặc kệ con ở đây. Hôm nay mẹ sang, trước là thăm thông gia, hai là thăm cháu. Nếu con muốn về, coi như mẹ đón con về. Mẹ xin lỗi, cũng có nhiều khi mẹ hơi khắt khe. Thôi thì mẹ bao dung cho con, con bao dung cho mẹ. Vì con trai mẹ, vì chồng con, chúng ta sẽ học cách sống chung".
Mẹ chị nãy giờ đứng cạnh bên, mắt ứa lệ: "Xin lỗi chị, là tôi không biết dạy con". Chị nhìn mẹ chồng, cúi mặt hổ thẹn: "Mẹ, là con sai. Mẹ cho con và cháu về nhà".
Theo Dân Trí
Tình ngay lý gian, tôi phải làm sao đây? Chồng không nghe tôi giải thích, cứ khăng khăng là tôi ngoại tình trong khi những gì tôi làm là lo lắng cho gia đình được an cư, lạc nghiệp... Sau bao nhiêu năm gia đình nhỏ 1 vợ 1 chồng 2 đứa con thơ phải thay đổi chỗ trọ liên tục, tôi bắt đầu mơ ước một căn nhà nhỏ cho riêng...