Mẹ già nuôi 3 con tâm thần, chịu tin đồn “ma ám”
Chồng bỗng dưng phát bệnh tâm thần sau đó qua đời, 3 con trai cũng phát bệnh quái ác trên. Một mình mẹ già vừa chăm các con, vừa phải chịu những lời đồn đại “ ngôi nhà ma ám”…
Bố phát bệnh tâm thần rồi mất, 3 con trai cũng bỗng dưng phát bệnh tâm thần
Trong cuộc sống có nhiều người sinh ra được sống trong niềm vui và hạnh phúc. Nhưng cũng có những con người lớn lên cùng những giông bão do sự oan nghiệt đắng cay của số phận mang lại. Nhưng từ trong những đắng cay ấy, họ đã vượt lên để tìm ánh sáng và niềm hạnh phúc từ những bóng đêm tăm tối của số phận ấy. Trường hợp bà Nguyễn Thị Thuân (SN 1954), trú tại tổ 4, khu Đẩu Phượng ( phường Văn Đẩu, quận Kiến An) là một trường hợp như thế. Chồng bà phát bệnh tâm thần và mất đầu năm 2012 do căn bệnh ung thư vòm họng. Hiện nay một mình bà đang phải gồng mình chăm sóc 3 người con tâm thần, sau khi người chồng mắc căn bệnh này và mất cách đây 2 năm.
Tìm đến gia đình bà Thuân khi bà đang chăm sóc cho hai người con tâm thần bị nhốt trong những căn phòng khác nhau xây riêng biệt ngay bên cạnh nhà. Vừa đưa thức ăn cho con trai cả Vũ Đức Cường (SN 1983), bà vừa khẽ gọi con. Nghe tiếng bà, Cường từ trong góc phòng bò ra, trên người trần truồng như nhộng, chỉ khoác chiếc chăn mỏng giữa trời đông lạnh giá. Nhìn Cường ăn sữa, bà Thuân không kìm được những giọt nước mắt.
Bà Thuân chăm sóc con trai Vũ Đức Cương qua song sắt
“Trước đây, Cường sinh ra vốn là một đứa trẻ bình thường. Khi học xong lớp 12, Cương nghỉ học và đi làm để phụ giúp gia đình. Những tưởng Cường sẽ là chỗ dựa cho cha mẹ lúc tuổi già khi bố Cường đột nhiên phát bệnh tâm thần, nào ngờ Cường cũng bỗng dưng phát bệnh. Gia đình tôi đã đưa Cường đi khám chữa bệnh những không khỏi. Giờ bệnh tình của Cường ngày càng nặng, suốt ngày xé quần áo, đập phá và đi đào mộ của nhà khác. Nhiều lần gia đình người ta đánh nó và đến nhà bảo tôi, nhưng tôi đành bất lực vì không có tiền để đền cho người ta. Tôi phải nuốt nước mắt đi vay mượn tiền để xây dựng túp lều nhỏ để nhốt con vào, nhiều khi thương con, tôi thả con ra nhưng Cường lại chốn khỏi nhà đi lang thang. Nhiều lúc Cường còn đánh cả tôi”, bà Thuân nuốt nước mắt nhìn con.
Dẫn PV sang căn lều bên cạnh nơi bà nhốt người con trai thứ 2 là Vũ Đức Dũng (SN 1985), nhìn Dũng nước mắt bà một lần nữa lại trực trào.
“Khác với Cường, Dũng phát bệnh từ khi còn nhỏ, gần 30 năm nhìn con sống trong cảnh không biết niềm vui và hạnh phúc cũng như cay đắng của số phận đổ lên nó. Suốt ngày nhìn con sống như người vô hồn, vệ sinh cá nhân cũng không làm được, lòng tôi như cắt từng khúc ruột. “, bà Thuận nước mắt lăn dài.
Không chỉ có Đức và Cường phát bệnh tâm thần, niềm hi vọng cuối cùng của bà Thuận về Vũ Đức Hải (SN 1990), con út trong gia đình không bị bệnh nhưng niềm hạnh phúc đó chẳng tày gang khi Hải đi chơi bị chó dại cắn, rồi bị điên. Hải không đến mức phải giam nhốt như hai người anh, nhưng Hải suốt ngày bần thần, hay đi lang thang và cũng không tinh khôn như những người khác.
Video đang HOT
Đắng lòng tin đồn “ngôi nhà ma ám”
Nói đến hoàn cảnh nhà bà Nguyễn Thị Thuân, người dân phường Văn Đẩu, ai ai cũng tỏ lòng thương cảm. Bởi gia đình bà Thuân vẫn là hộ nghèo trong phường, có hoàn cảnh rất khó khăn. Mình bà lại phải cáng đáng nuôi 3 con tâm thần khi “cái tuổi nó đuổi xuân đi”.
Bên cạnh sự thương cảm ấy, một số thông tin cho rằng, gia đình bà Thuận bị ma ám nên mới rơi vào nông nỗi này. Những thông tin xôn xao này cho rằng: ” Tự dưng các con bà ấy đang khỏe mạnh lại bị phát bệnh tâm thần một cách khó hiểu. Khổ bà ấy quá. Ngôi nhà ấy bị ma ám rồi. Bởi ngoài việc 4 người phát bệnh tâm thần, Cường khi phát bệnh lại ra đào mộ người khác, có khi là do ma xui quỷ khiến”.
Vũ Đức Cường học hết lớp 12, đã từng đi làm giúp gia đình rồi đột nhiên phát bệnh
Nói về thông tin này, bà Thuận cho biết, không có chuyện ngôi nhà bà bị ma ám. Tuy nhiên theo lời bà Thuận, để chữa trị cho các con, ngoài tiền thuốc men, bà vẫn thường đi xem bói.
“Có bệnh thì vái tứ phương, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng tôi vẫn thường xuyên đi xem bói, nhờ thầy cúng. Ngoài ra, tôi hay sang Hải Dương để mua thuốc về cho chúng nó uống. Tuy không khỏi, nhưng uống thuốc vào mấy đứa nó không lên cơn, quậy phá nữa”, bà Thuân cho hay.
“Lá vàng” trút xuống, “lá xanh” thế nào?
Đó là nỗi lo của người mẹ tần tảo, căng sức gánh gồng chăm lo cho 3 con tâm thần. Khi trò chuyện với PVvề số phận những người con đáng thương và hoàn cảnh gia đình, bà Thuân nước mắt chảy dài, thi thoảng bà buông tiếng thở dài “Đời tôi đã khổ giờ đến đời các con tôi, đau đớn lắm. “Lá vàng” trút xuống, “lá xanh” sẽ thế nào khi các con tôi không tự chăm lo cho bản thân được.
Bà Nguyễn Thị Thuân lo lắng khi lá vàng trút xuống không biết lá xanh thế nào?
“Bản thân tôi vừa mổ sỏi mật nên hiện tại tôi không thể làm được gì cả do sức khỏe yếu. Công việc chính của tôi là làm ruộng, thu nhập chủ yếu của gia đình đều trông vào 2 sào ruộng khoán. Thương con, nhiều khi nông nhàn, tôi đi nhặt chai hay vỏ lon bia để bán kiếm đồng tiền mua thuốc thang cho 3 đưa con tội nghiệp của mình. Nhưng số tiền kiếm được cũng không đáng là bao nhiêu. Hàng tháng, Cường và Dũng nhận được số tiền trợ cấp là 360 ngàn đồng, còn đứa con út là Vũ Đức Hải vẫn chưa được. Số tiền ấy cũng chỉ đủ rau cháo qua ngày. Còn việc đưa các con đi chữa trị rất khó bởi bản thân tôi không có tiền. Nhiều khi tôi muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến các con, tôi lại gắng hết sức để trụ vững. Tôi mà ngẩ, ai chăm sóc các con tôi?”, bà Thuân vừa hỏi vừa ngước đôi mắt mọng nước về phía chúng tôi.
Theo Kiến thức
Cám cảnh làm ruộng nuôi mẹ già, 3 con tật nguyền
Đó là hoàn cảnh đặc biệt của gia đình bà Bùi Thị Mỹ, sinh 1957, xóm Rường, xã Trung Bì, Kim Bôi, Hòa Bình.
Vượt đoạn đường dài khoảng 3 km từ thị trấn Bo nối sang xã Trung Bì, đi qua một dãy núi đá, chúng tôi đã tìm đến được gia đình của bà Bùi Thị Mỹ (xóm Rường, Trung Bì, Kim Bôi, Hòa Bình ).
Vừa bước chân vào cổng ngôi nhà nhỏ cấp 4, hình ảnh 3 cô gái tật nguyền ngồi ú a ú ớ cùng một cụ già lê lết trước hiên nhà, khiến chúng tôi hiểu được phần nào về hoàn cảnh mà bấy lâu nay bà Bùi Thị Mỹ phải chịu đựng.
3 cô con gái tật nguyền, cùng người mẹ già của bà Bùi Thị Mỹ lê lết trước hiên nhà.
Nghẹn ngào những giọt nước mắt, bà Bùi Thị Mỹ kể lại hoàn cảnh của gia đình: "Năm 1976 tôi cùng ông Bùi Văn Kột (sinh năm 1951) lập gia đình, đến năm 1978 niềm vui đã đến cùng gia đình chúng tôi, khi tôi sinh được cô con gái thứ nhất, nhưng chỉ ít lâu sâu nó đã bị "ông trời" bắt đi mất rồi (bị chết đuối).
Năm 1979 tôi sinh ra chị Nga (Bùi Thị Nga), năm 1981 chị Na (Bùi Thị Na), năm 1999 là chị Lành (Bùi Thị Lành). Sinh ra được 3 cô con gái lần này, những tưởng cuộc sống của gia đình chúng tôi sẽ vui vẻ trở lại, nhưng tất cả mọi hy vọng đều tan biến khi cả 3 đứa con đều bị tật nguyền từ lúc sinh ra.
Vì chúng tôi làm nông nghiệp, hàng ngày chỉ biết trông nhờ vào cây lúa để sống nên chẳng biết lấy tiền đầu để đưa con đi chữa bệnh. Nhưng thấy con đau đớn, khóc lóc... cả hai vợ chồng, cùng mẹ (mẹ chồng - Bà Bùi Thị Nếp, sinh năm 1920) cũng đã cố gắng chạy đi vay mượn bà con, hàng xóm khắp nơi (ai có tiền thì vay tiền, ai có thóc thì vay thóc rồi về bán đổi tiền...) để đưa con đến bác sỹ.
Rồi sự cố gắng của mọi người trong nhà cũng thành nỗi tuyệt vọng, khi nhận được kết luận của bệnh viện về bệnh tình của các con (Đục tinh thể bẩm sinh và bại liệt).
Mỗi ngày, nhìn con mình lớn lên khờ dại không bình thường giống như bao người khác mà lòng tôi đau quặn thắt, nhiều đêm nằm ngủ chỉ biết khóc nghẹn ngào. Nhưng không phải vậy mà tôi từ bỏ các con, tôi vẫn sẽ cố gắng để chăm sóc cho các con cho đến khi nào chúng rời tôi bước sang "thế giới bên kia" mới thôi".
Bà Bùi Thị Mỹ cùng mẹ già và 3 cô con gái tật nguyền (phía trước).
Hoàn cảnh của gia đình bà Mỹ buồn là vậy và càng trở nên buồn u ám hơn khi ông Kột mất đi (tháng 7/2013). Giờ đây, bà Mỹ phải một mình lặn lội lên rừng, xuống ruộng chăm chỉ làm lụng mong làm ra tiền nuôi 3 đứa con và người mẹ già. Dường như mọi hoạt động đi lại, sinh hoạt cá nhân của 3 cô con gái đều do bà Mỹ lo liệu hết.
Chứng kiến hoàn cảnh cảnh khó khăn của người hàng xóm, ông Bùi Văn Ban nói:"Hoàn cảnh của gia đình chị Mỹ đáng thương lắm. Mặc dù chồng đã mất, phải một thân, một mình nuôi ba đứa con tật nguyện, cùng một mẹ già nhưng chị Mỹ vẫn không hề chán nản. Chị Mỹ sống chưa bao giờ gây xích mích hay tranh cãi với ai trong xóm cả, chúng tôi rất khâm phục ý chí và nghị lực của chị ấy".
Ông Bùi Văn Tân (Trưởng thôn) chia sẻ: "Gia đình bà Mỹ là một gia đình đặc biệt nhất trong thôn. Nhiều năm nay phải gánh chịu không biết bao nhiêu đắng cay, khổ cực. Chứng kiến hoàn cảnh sống khó khăn của gia đình bà Mỹ, các ban ngành trong thôn đã làm đơn đề nghị gửi lên cấp trên, mong được hỗ trợ, nhằm giúp đỡ phần nào nỗi khó khăn vất vả cho gia đình bà Mỹ. Giờ đây, hàng tháng gia đình bà Mỹ đã được nhà nước trợ cấp cho 3 cô con gái mỗi người được 200 nghìn đồng/1 tháng, còn mẹ già được 180 nghìn đồng/tháng".
Tạm biệt gia đình bà Mỹ, rời khỏi xã Trung Bì hình ảnh 3 con người tật nguyện cùng 1 cụ già ngồi lê lết trước hiên nhà vẫn luôn ám ảnh theo chúng tôi!. Có lẽ số phận đã "an bài" trước cho gia đình bà Mỹ như vậy rồi. Chúng tôi cũng phải khâm phục trước ý chí và nghị lực vươn lên trước những khó khăn vất vả mà bà Mỹ đã phải trải qua trong cuộc sống.
Theo Kiến thức
Tâm sự của người nhặt được 10 cây vàng đem trả Giở 1 lớp túi bóng có mấy tờ giấy ăn và một vài tờ giấy cũ nát, bên trong rơi ra một dây vàng và một ít vàng lẻ. Sau một lúc ngạc nhiên, kiểm tra lại có cả giấy tờ mua bán vàng viết tay, tôi mới dám tin là vàng thật. Buôn đồng nát nhặt được vàng ròng Về thôn Du...