Mẹ già lầm lũi dành cả cuộc đời nuôi 6 đứa con cùng người chồng tàn tật
Bất cứ người mẹ nào cũng sẵn sàng hi sinh vì con cái. Thế nhưng không phải lúc nào người mẹ ấy cũng nhận được đền đáp xứng đáng.
ảnh minh họa
Mỗi cuộc đời đều có những khó khăn, vất vả nhất định của nó. Người mẹ như bà cũng vậy, tần tảo cả đời để rồi chẳng nhận được những đền đáp từ con cái. Bất cứ người mẹ nào cũng chỉ cầu mong và hi vọng rằng con cái mình sinh ra, lớn lên trưởng thành sống thật vui vẻ, hạnh phúc. Các con thành tài, giỏi giang cũng chính là niềm vui của người mẹ.
Bà là người phụ nữ vô cùng vất vả. Ngay từ những ngày đầu tiên cuộc hôn nhân đã vô cùng khó khăn khi vợ chồng ông bà đều chỉ là công nhân. Số tiền lương không cao chỉ đủ trang trải sinh hoạt phí. Gia đình vốn không có điều kiện, nhưng cứ có bầu là bà lại đẻ. Chồng bà cũng an ủi: “Con cái là lộc trời cho, giờ có mình cứ đẻ rồi cố gắng chăm sóc các con tốt mình ạ”.
Nghe lời chồng, bà sinh đến 6 người con. Cuộc sống thời gian đầu vô cùng vất vả, nhưng sự cố gắng của vợ chồng cũng khiến cho các con đầy đủ không thiếu thốn gì. Thế nhưng, đời người nào có lường trước được biến cố. Tai họa ập xuống đầu gia đình nhỏ khi chồng bà bị tai nạn liệt mất đôi chân.
Có nhiều lúc chồng bà khóc, nói rằng muốn chết đi cho đỡ làm khổ bà, đỡ thêm gánh nặng. Nhưng lúc nào bà cũng nói:
-Con cái sau này chúng lớn sẽ vừng vẫy ngoài kia. Tôi chỉ có mình ông thôi nên hãy tiếp tục cùng tôi cố gắng cho đến khi già có được không??
- Như thế tôi làm khổ bà quá.
- Đừng nghĩ vậy, vợ chồng sướng khổ phải có nhau chứ.
Video đang HOT
Cứ thế, ông trầm ngâm còn bà cũng im lặng. Chồng bà kiếm được công việc ở nhà xâu mấy hạt ngọc nho nhỏ thành từng chiếc vòng cho người ta. Cả ngày tất bật làm chăm chỉ cũng kiếm được 100 ngàn. Còn công việc công nhân của bà cũng có thâm niên nên lương cao hơn 1 chút.
Dù nhà nghèo có đến 6 đứa con nhưng bà tuyệt đối không cho con mình nghỉ học cho dù đứa cả nhiều lần xin ở nhà phụ mẹ làm việc. Cuộc sống khó khăn rồi cũng trôi qua khi các con của bà đều trưởng thành, thành đạt hết cả.
6 đứa, những đứa đầu đã yên bề gia thấy có cháu nội, cháu ngoại cho bà bế cả rồi. Còn đứa con gái út thì đang sinh viên năm cuối cũng sắp ra trường. Nhưng từ ngày các con lên thành phố cả năm nay rồi bà chẳng thấy chúng về thăm mình lấy 1 lần. Chồng bà vừa mất được gần nửa năm nay.
Thương nhớ các con quá, bà cầm chiếc điện thoại cũ được cậu con trai cả mua cho gọi điện cho từng đứa một muốn chúng về thăm nhà. Dù gì tết mấy đứa còn có việc nên gọi chúng về giờ này là hợp lý nhất. Hôm đó, bà ra chợ mua nhiều đồ ăn lắm chuẩn bị nấu một bữa thật thịnh soạn để đón con, đón cháu về nhà đón Giáng sinh cùng mình.
Thật không thể ngờ bữa cơm đã chuẩn bị xong đến tối muộn vẫn chưa thấy ai về. Gọi điện cho các con thì chỉ nghe thấy tiếng hô hào, ăn uống ở đầu dây bên kkia. Có đứa thì tắt máy bà gọi chẳng được. Thế rồi, đứa con gái út gọi điện về hỏi:
-Mẹ, có ai về nhà chưa mẹ?? – bà buồn bã đáp:
- Chưa con ạ, các anh chị còn bận việc nên là… – cô con gái nhanh nhảu đáp:
- Các anh chị không về thì con cũng không về đâu nhé. Hôm nay con còn nhiều việc lắm.
- Nhưng mà, mẹ nấu những món con thích ăn nhất rồi đấy.
- Mẹ bày vẽ làm gì cho mệt, con không về đâu. Vậy nha, bạn con gọi rồi con đi chơi với bạn đây.
Tiếng tút tút dài phía bên kia khiến cho người mẹ như bà vô cùng đau lòng. Tần tảo cả đời chăm sóc hết chồng tàn tật rồi đến con thơ. Ngày con trưởng thành bà chẳng có được một ngày trọn vẹn với các con.
Bà nhìn lên bầu trời thấy ngôi sao sáng nhất thở dài:
-Có phải ông đang nhìn thấy tôi không?? Ở đó chắc một mình ông cũng buồn, đợi tôi thêm một chút nữa thôi nhé.
Dứt lời bà trở về giường nằm ngủ. Nhìn qua khe cửa vẫn thấy ngôi sao đang sáng rõ. Rồi sáng hôm sau bà chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Hàng xóm báo tin các con bà mới lần lượt kéo nhau về khóc thương. Chỉ có bà mới biết, mình cô đơn đến nhường nào. Giờ ở nơi đó cùng ông, chắc chắn hai người sẽ nương tựa vào nhau mà sống và không cô đơn nữa. Đến tận lúc ra đi rồi bà mới thấm thía câu nói: “Một mẹ nuôi được 10 con nhưng 10 con không nuôi nổi 1 mẹ” chính là vậy.
Theo Blogtamsu
Sống có đôi
Ngày càng nhiều người tuyên bố chọn sống độc thân và điều đó đã không còn là chuyện lạ. Hình như, sau những hoài nghi, người ta đã phải thừa nhận rằng đó là một cách sống, một xu hướng sống mới với rất nhiều... ưu điểm.
ảnh minh họa
Nếu vậy, phải chăng nguyên tắc "sống phải có đôi có cặp" từ xa xưa nay đã không còn là chân lý, hình mẫu quy chuẩn của xã hội con người?
Sự ra đời một cái mới thông thường bắt đầu từ sự "phá sản" của một cái cũ. Xưa nay, cuộc sống của chúng ta vẫn tồn tại theo quy luật: sinh ra, lớn lên, lấy vợ lấy chồng, đẻ con, chăm lo cho con cái, dựng vợ gả chồng cho chúng, rồi tiếp tục chăm cháu, nhìn cháu trưởng thành... cho đến khi già đi và chết. Hình mẫu của các gia đình thuở xưa được xây dựng trên nền tảng coi trọng giá trị vẹn tròn, chung thủy.
Nhưng rồi cuộc sống thay đổi, những giá trị, chuẩn mực cũng thay đổi theo. Khi con người đòi quyền tự do cá nhân nhiều hơn, không chấp nhận những kiểu cách sống theo khuôn mẫu, quy củ nữa, không nén chịu những áp lực của giá trị truyền thống nữa thì sự tan vỡ của lứa đôi cũng ngày càng tăng nhanh. Bức tranh gia đình hạnh phúc bị lu mờ. Hình mẫu sống có cặp có đôi bị phá sản. Tỷ lệ ly hôn tăng chưa thấy điểm dừng. Kết quả là một lối sống khác: sống độc thân để bảo vệ những giá trị sống của riêng mình.
Thế nhưng dù cái mới, cái lạ, cái được ra đời do nhu cầu thiết thực nào đi nữa, chúng cũng phải trải qua một quá trình thử nghiệm, kiểm tra và chọn lựa. Từ đó, người ta nhận thấy một điều: sống độc thân là trái với lẽ tự nhiên, là sản phẩm do sự ích kỷ của con người. Những quy luật mà thiên nhiên đề ra ấy là gốc rễ tạo nên sự sống, tạo nên con người. Thông thường, những gì trái với lẽ tự nhiên sẽ chỉ phát triển trong một thời gian ngắn, sau đó sẽ dần tự triệt tiêu. Đó cũng là một quy luật.
Có một thời, người ta coi kết hôn là mốc đánh dấu sự trưởng thành của con người, "ế" là một thảm họa và một đứa trẻ không cha là điều sỉ nhục to lớn. Những định kiến ấy ngày nay đã không còn nhiều ý nghĩa, không khiến quá nhiều người bận tâm. Thế nhưng, sống có đôi, cuối cùng, vẫn cứ là hình ảnh đầy đủ nhất cho sự tồn tại trên đời. Vì sao?
Ảnh minh họa
Có thể bạn đã từng ghen tỵ với hình ảnh thong dong, bình lặng của một người sống độc thân. Sáng, cô ấy thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng và đi đến chỗ làm. Cả ngày cô ấy bình yên làm việc, không bị ai réo gọi, kiểu "chiều nay em đón con nhé, anh bận...". Chiều, hết giờ làm, trong khi mọi người hối hả ra về - người đón con, người đi chợ, người về nhà, không kịp thay bộ quần áo, tẩy trang thì đã xông vào đặt nồi cơm... thì cô ấy ung dung ghé vào quán cà phê nào đó, nghe nhạc và ngắm đường phố lên đèn.
Cuộc đấu tranh ngấm ngầm giữa hai xu hướng sống mới và cũ đã nảy sinh và khá gay gắt. Thử làm một cuộc tìm kiếm trên internet, bạn có thể bắt gặp vô số quan điểm trái chiều. Đó không chỉ là những bài viết phản ánh hay phản bác, tranh luận mà có cả những thông tin khoa học chắc nịch, đại loại:"10 lý do nên lập gia đình" hay "10 lý do nên sống độc thân".
Tối đến, trong khi các gia đình cãi cọ về tiền lương, về con cái, về cha mẹ hai bên thì cô gái độc thân thoải mái ngâm mình trong bồn nước ấm thơm nức, sau đó thả mình vào một bộ phim lãng mạn hay một điệu nhạc êm đềm cho đến khi thiếp đi và biết trước rằng khi cô mở mắt ra, một ngày mai cũng sẽ y như thế, đã được lập trình, không có gì thay đổi. Ngày kia cũng thế, rồi ngày kia nữa cũng vậy.
Có thể, lúc nào đó, cô ấy thấy nhàm chán. Thay vì mặc đồ đến công sở, cô sẽ thay quần jeans, áo thun và lên đường ra biển hay lên núi nghỉ ngơi vài ngày. Thế nhưng, ngay tại nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời ấy, mọi thứ tiện nghi cũng giống như tiện nghi ở nhà. Còn cảnh đẹp, còn sự dễ chịu của thời tiết khí hậu? Có lẽ, khi không được trầm trồ khen chê với một ai, bình luận với một ai, nó cũng giống như những điều mà bạn đang xem trên... ti vi mà thôi. Cô sẽ bắt đầu mong mau trở lại với guồng quay công việc. Ở đó, ít ra còn có ai đó biết đến sự tồn tại của cô, vì cô là một mắt xích trong dây chuyền việc làm.
Nếu bạn là một người vợ, một người chồng, sự tồn tại của bạn sẽ khác biết bao nhiêu. Giữa bạn và cuộc sống xung quanh, những con người xung quanh sẽ có những mối dây liên kết tự nhiên của tình cảm, của cảm xúc. Chính điều đó - những cảm xúc vô hình nhưng rất thật mới làm nên mọi trạng thái khác nhau, màu sắc khác nhau của cuộc sống này.
Theo Tinmoi24.vn
'Vĩnh biệt bố! Nếu có kiếp sau con ước được là CON TRAI' "Con xin lỗi...vì kiếp này con sinh ra làm con gái khiến bố không vui. Nếu con đi rồi...bố đừng đánh mẹ nữa nhé." ảnh minh họa Vợ chồng Liên và Hùng kết hôn đến nay đã được hơn 8 năm, người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ Liên tốt số khi lấy được ông chồng giỏi lại thành đạt. Thế nhưng sự...