Mẹ già bán hết ruộng được đôi chỉ vàng cầm lên mừng đám cưới con gái
Nghe nhưng lơi Khuê vưa noi dưt lơi ma long ba như nghen lai, nuôi nâng con cai hơn 20 năm trơi, co cai gi ngon, cai gi đep cung đêu cô găng danh dum cho no băng ban băng be, đê rôi…
Đên ngay hôm nay thư ba nhân lai sao đăng ngăt đên vây.
Chông mât sơm, ba ơ vây chăng đi bươc nưa, nuôi dương con gai suôt 20 năm đê ngay no khôn lơn trương thanh. Thương con lơn lên thiêu thôn tinh yêu cua bô, cai gi ngon, cai gi đep ba cung co găng mang vê cho con hêt, côt chi mong con ngoan ngoan, thanh ngươi.
Khuê con gai ba cang lơn cang trơ nên xinh đep lai con kiêm viêc lam ơ lai trên đo nưa nên ba tư hao vê cô lăm, găp ai ba cung khoe vê Khuê vơi moi ngươi. Ai cung bao ba tôt sô, đe đươc cô con gai đep ngươi lai gioi giang nhưng khi hoi sao mai không thây con gai vê thăm me thi ba chi cươi xoa noi no bân biu công viêc, lam gi co thơi gian vê thăm minh.
Đê rôi môt ngay, đang ngôi ban rau ngoai chơ thi thây cô Loan di tay cho cai điên thoai lên tai rôi bao:
- Bac nghe đi, cai Khuê no goi điên cho bac đây nay.
- A… Khuê goi điên ha chau, cam ơn chau nhe. Khuê a, me đây, me nghe con. Co chuyên gi thê con?
- Không co gi đâu me, con chi goi đê thông bao vơi me la con cươi chông thôi.
- Thât thê ha con. Ôi mưng qua, sao không dân vê đây đê me biêt măt mui ngươi ta ngang doc ra sao đa cươi rôi ha con? Thê khi nao gia đinh no vê ra măt, co cân me chuân bi gi không?
- Không. Me không cân chuân bi gi đâu. Con thông bao đê me biêt tin thê thôi. Nha anh ây giau lăm nên chi muôn tô chưc tiêc trên nay đê tiêp đon khach khưa thôi.
- Kia, sao lai thê đươc, it ra con cung cân phai dân no vê đây đê ra măt tô tiên vơi bô may chư.
- Thôi đi me, nha minh ngheo như thê. Me muôn đê ngươi ta khinh thương con sao? Con đa noi ro tinh hinh nha minh vơi nha anh ây rôi. Nha ho cung thông cam cho nên me không cân lo đâu.
Video đang HOT
- Thê, thê tô chưc vao ngay nao? Con cung phai cho me biêt đê me lên chư ai lai đê con ga vê nha chông co môt minh đươc.
- Không cân đâu ma, me đưng co lên. Me lên cung co cho con đươc cai gi đâu rôi lai xâu hô vơi ngươi ta thôi.
- Thế nhưng con cũng phải cho mẹ biết địa điểm để mẹ còn báo cáo với tổ tiên chứ?
- Vâng, thế mẹ cứ bảo ở khách sạn A nhé. Con cup may đây, co gi đơi sau đam cươi con se vê thăm me sau.
Noi xong, Khuê nhanh tay cup may chăng kip nghe ba dăn do gi ca. Cô Loan ban hang bên canh nghe noi cai Khuê con gai ba săp cươi cư hoi han chuc mưng mai nhưng chăng lơi nao lot vao tai ba ca. Long ba như co môt tang đa đe năng triu trên vai. Nươc măt ba chay lưng trong, chăng kip đê y moi ngươi đang ban tan xôn xao hêt ca lên, ba quêt nươc măt bo vê giưa buôi chơ.
Nhin lai tâm ao sơn rach ma minh đa măc suôt gân nưa đơi ngươi, va chăng va đup chăng sot chô nao. Ba tư nhu “minh như thê nay thi bao sao ma no không xâu hô cho đươc” nhưng cai tâm cua môt ngươi lam me không đê ba giân con qua lâu. Xung quanh nha chăng co lây môt thư gi đang tiên, ba quyêt ban đi hêt manh ruông ơ quê đươc đôi chi vang câm lên thanh phô mưng cươi con. Du sao thân ba gia rôi, giư khư khư manh đât ây cung chăng đê lam gi.
(anh minh hoa)
Đến hôm con gái cưới, bà bắt xe lên thành phố rồi tìm đến đúng địa chỉ mà Khuê đã bảo. Ba cô tinh chon chiêc ao lanh lăn nhât cua minh đê diên, đây la tâm ao ma ngay xưa ông no tăng ba tư hôi con tre nhưng ba cư tiêc ma giư mai chăng dam lôi ra. Tê ma nhin thây me chỉ mặc bộ đồ bà ba cũ kỹ, chân đi đôi dép tổ ong. Khuê sưng sôt liên kéo ngay mẹ vào góc kín rồi hét lên:
- Trời ơi! Con đã dặn mẹ rồi cơ mà? Sao mẹ lên đây làm gì? Lỡ ai nhìn thấy thì sao? Nhà chồng con đang ở trong kia kìa. – Mẹ… me lên mưng cươi con. Me mang vang theo đây rôi, con yên tâm không phai ngai vơi nha ho nưa đâu.
- Thôi thôi, con xin me. Me đưa vang đây rôi vê đi. Đưng noi vơi ai la me con, xâu hô lăm!
- Me… me muôn nhin thây con ga vê nha chông, cho me ơ lai đươc không?
- Không đươc đâu me ơi, co gi con se gưi anh cươi vê cho me sau. Bây giơ me vê đi đa.
Nói rồi Mai đẩy mẹ mình ra ngoai không them nhin ba lây môt cai, vừa lau nước mắt vừa lầm lũi bước ra bến xe về quê, phía trong khách sạn, Khuê vẫn cười tươi như hoa, liên tục bắt tay các vị khách quý mà không nhớ gì đến mẹ. Thê mơi noi, công lao dương duc cua me cha co thê sanh ngang trơi biên nhưng co phai đưa con nao cung co thê hiêu va trân trong tinh cam quy gia va thiêng liêng ây đâu. Co le ca đơi nay Khuê cung chăng bao giơ hiêu nôi sư vô tâm cua minh ngay hôm ây đa khăc môt vêt thương vao tim ba mai không thê nao lanh lai.
Môc Miên/ Theo Thể thao và Xã hội
Con cái bỏ mặc bà mẹ già cụt chân với chú chó tự nuôi nhau
Đứa nào gặp mẹ cũng khóc lóc sụt sùi rồi lân la hỏi mẹ về số tiền kia. Rồi không chỉ 5 đứa nó mà cả hàng xóm cũng chết đứng khi bà nói thều thào...
Cả cuộc đời bà lam lũ, vất vả vì con cái. Cứ tưởng đến khi về già sẽ được con cái hết lòng chăm lo, phụng dưỡng thì...
Chồng mất sớm, bà quyết định không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con cái khôn lớn, trưởng thành. Bà với ông có tất thảy với nhau được 5 người con, 4 trai, 1 gái. Con cái bà đều khôn lớn, khỏe mạnh nên ai nhìn bà cũng nói rồi sau này bà sẽ tha hồ mà được nhờ, tha hồ mà được hưởng phúc.
Công việc chính mà suốt bao nhiêu năm qua bà làm để nuôi 5 đứa con của mình chính là lượm rác. Bà chưa bao giờ thấy xấu hổ về công việc mà làm, bà lao động, kiếm tiền từ chính đôi bàn tay mình. Con cái bà khi nhỏ thì không sao nhưng khi vừa lớn một chút thì chúng nó nhất định không cho bà làm công việc đó nữa. Chúng nó bắt bà đổi nghề khác, chúng nó nói nghề nghiệp bà đang làm khiến chúng nó cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bà nghe mà rơi nước mắt. Không có cái nghề đó, các con bà liệu có khôn lớn bằng người được như thế kia không. Vậy mà chúng nó...
Bà không muốn bỏ nghề, cái nghề đã theo bà suốt mấy chục năm trời qua. Con cái bà nói bà không nghe nên chúng nó dọn hết ra ngoài sống, chúng nó nói chúng nó muốn sống tự lập. Chúng bỏ lại bà trong căn nhà nhỏ lụp xụp. Nhìn chúng đi, bà biết, bà chẳng thể giữ chúng lại. Con cái vừa đi, cứ nghĩ phải sống cảnh cô đơn thì bà không ngờ một lần đi nhặt rác, bà lại nhặt được một chú cho nhỏ bị bỏ rơi.
Nhưng đọc đến khoản tiền, mắt nó tối sầm lại, ú ớ. (Ảnh minh họa)
Người nó đầy vết thương, miệng lở loét nên chẳng ai nhặt nó về là phải. Nó nhìn bà, kêu ăng ẳng, tiếng kêu yếu ớt. Động lòng, bà bế nó lên, mang nó về nhà chăm sóc. Mọi người nói bà dại, nuôi nó rồi chẳng mấy bữa mà nó chết, bà lại tốn công nhưng bà chẳng quan tâm, bà không thể bỏ mặc nó được, nhất là khi bà thấy ánh mắt nó nhìn bà.
Nó khỏi bệnh, quấn bà lắm. Nó khôn kinh khủng, ai cũng phải công nhận điều đó. Từ ngày có con chó, bà cũng thấy bớt buồn hơn. Con cái bà đứa nào cũng nói bà điên khi thân mình nuôi không xong còn đòi nuôi chó. Bà ngẫm mà thấy đắng cay, chẳng phải đến giây phút này thì chúng nên báo hiếu bà hay sao? Rồi thật không may...
Bà gặp tai nạn, mất cả hai chân. Nếu không có con chó luôn bên cạnh, gọi người đến cứu thì chắc bà đã bỏ mạng rồi. Con cái bà, thấy bà mất chân, bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm, không đứa nào muốn nuôi bà vì sợ gánh nặng. Chúng viện ra đủ loại lý do rồi nói với bà cứ ở bên cạnh con chó của bà, thi thoảng, chúng sẽ sang thăm. Mà bà chỉ bị cụt chân thôi, ngồi xe lăn sẽ vẫn tự sinh hoạt được bình thường mà. Bà không nói gì, chỉ gật đầu trước quyết định của con cái. Nhìn nó, bà cũng biết, bà chẳng nên làm phiền.
Bà tiếp tục công việc cũ, chỉ khác là ngồi trên xe lăn nhặt rác. Nhìn bà, ai cũng lắc đầu ngao ngán. Con cái bà nhìn thấy cảnh mẹ chúng như vậy cũng bỏ mặc. Bà rơi nước mắt ôm con chó vào lòng, âu yếm gọi nó bằng cái tên con. Nó lúc nào cũng quanh quẩn bên bà, chẳng bao giờ rời bà nửa bước. Những người khi xưa nói và dại khi nuôi nó, bây giờ đều phải thốt lên cái câu bà thật sáng suốt khi cứu sống và nuôi con chó đó. Nó giúp bà, ở bên bà chẳng khác gì người thân của bà hết cả. Trong khi con cái bà...
Bà nhắm mắt xuôi tay, tay đặt lên đầu con chó, mỉm cười mãn nguyện. (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi trong chớp mắt, sau tai nạn được 5 năm thì bà đổ bệnh nặng, ốm hấp hối. Bà làm di chúc khi không có con cái ở đấy, hàng xóm láng giềng thấy bà viết có 100 triệu, liền gọi ngay con cái bà về. Hay tin mẹ có tiền, cả 5 đứa con của bà chẳng đứa nào bảo đứa nào, bỏ hết công việc đó, lao về thăm mẹ ngay. Đứa nào gặp mẹ cũng khóc lóc sụt sùi rồi lân la hỏi mẹ về số tiền kia. Rồi không chỉ 5 đứa nó mà cả hàng xóm cũng chết đứng khi bà nói thều thào:
- Đọc to di chúc lên!
Người con cả của bà tranh đọc di chúc. Nhưng đọc đến khoản tiền, mắt nó tối sầm lại, ú ớ. Mấy đứa em tưởng anh bị làm sao, giật mạnh lấy tờ di chúc đọc hộ vì chúng nó sốt ruột quá rồi. Và cũng như anh nó, chúng hốt hoảng:
- Mẹ điên rồi, sao lại để tiền lại cho một con chó chứ.
- Vì nó con của tôi, anh chị có hiểu không? Thời gian qua, không có nó bên cạnh, chắc tôi đã chẳng sống nổi. Nếu như tôi không có tiền, chắc gì anh chị đã ở đây?
Bà đã quyết định để lại khoản tiền 100 triệu ấy làm từ thiện và trích ra một khoản nhỏ nhờ người hàng xóm tốt bụng thường xuyên giúp đỡ bà và quý con chó của bà nuôi nó những tháng ngày còn lại. Bà nhắm mắt xuôi tay, tay đặt lên đầu con chó, mỉm cười mãn nguyện. 5 đứa con của bà cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Chúng không dám tin những gì chúng đang được chứng kiến.
Bà nói đúng, chúng có chăm sóc bà ngày nào đâu mà đòi hưởng tài sản. Chúng thấy mình, chẳng bằng một con chó về mặt nhân cách sống. Nghe thì có vẻ là sự so sánh khập khiễng nhưng nếu chứng kiến cuộc sống của bà, người ta sẽ hiểu. Con cái, hãy sống làm sao để khi bố mẹ mất đi rồi, không phải cúi đầu nói câu xin lỗi.
Linh/ Theo Thể thao xã hội
Mẹ già qua đời, con trai tổ chức 1 tang lễ vô cùng hoành tráng Nói rồi ông gọi 3 người con trai của bà cụ lên khiêng. Họ dùng hết sức mà chiếc quan tài vẫn không nhúc nhích. Anh con út nói:"Hay ta mở quan tài ra xem sao đi ạ" ảnh minh họa Ngày bà qua đời, 3 đứa con trai và 3 đứa con dâu khóc cạn nước mắt. Ai nhìn vào cũng xót...