Mẹ đơn thân khủng hoảng vì bị sếp quấy rối
Sau khi ly hôn, tôi đã cố gắng sống tốt để không bị người đời chê cười. Thế nhưng tôi cứ gặp phải những gã đàn ông đểu cáng, đòi lợi dụng…
Tôi năm nay 30 tuổi, đã ly hôn với chồng và hiện đang nuôi 2 đứa con gái. Bản thân tôi là người có nhan sắc khá, công việc ổn định. Nhưng thuở 20, vì quá yêu mà tôi đồng ý kết hôn sớm. Cuộc hôn nhân không như mong ước khi chồng nợ nần tiền bạc quá nhiều và thường xuyên đánh đập tôi ngày này qua tháng khác.
Chuỗi ngày sống bên anh ta, cuộc sống của tôi nhục nhã, khổ sở như ở địa ngục. Dù đã có với nhau 2 mặt con nhưng cuối cùng tôi phải ly hôn để giải thoát cho mình và cho con. Nếu bản thân mình không được sống hạnh phúc thì làm sao mang lại cho con cuộc đời yên ổn. Đến giờ phút cuối cùng, anh ta vẫn là kẻ vô trách nhiệm khi đồng ý ly hôn với điều kiện tôi phải tự nuôi con, không được nhận trợ cấp. Thậm chí tiền bạc anh ta vay tôi và nhờ bố mẹ vợ vay hộ thì chúng tôi không được đòi lại. Tôi đã đồng ý tất cả và ôm con về nhà bố mẹ đẻ.
Thực sự cuộc sống của một bà mẹ đơn thân, một nách 2 con không hề dễ dàng gì. Tôi còn phải ôm một đống nợ của anh ta, hàng tháng phải trích tiền lương ra trả lãi. Bố mẹ anh ta cũng không có trách nhiệm gì, nói nghèo không có tiền trả. Mang tiếng ông bà ngoại nhưng đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cháu cũng không có chứ đừng nói cho cháu cái gì.
Hơn 2 năm nay tôi cố gắng gồng lên để sống. Bố mẹ tôi thương cháu, xót con ngày nào cũng buồn phiền, than vãn khiến tôi đau lòng. Thực sự tôi đâu muốn thế, đã hết lòng vì chồng, chẳng ai muốn chuyện xảy ra như thế. Mà sau cùng, tôi là người khổ tâm nhất.
Tôi chỉ còn biết chú tâm vào làm việc để kiếm tiền nuôi con. Tôi làm nhân viên văn phòng ở một công ty gần nhà, lương 5 triệu/tháng. Công việc không quá bận rộn nên tôi có thời gian chăm sóc con và thi thoảng còn nhận việc về làm để kiếm thêm thu nhập.
Video đang HOT
Vì con, tôi gắng gượng sống nhưng cuộc đời nào có như mơ. Khi tôi vừa thoát khỏi gã chồng tồi tệ thì quanh tôi lại xuất hiện những gã đàn ông tội tệ khác. Tôi thừa biết họ chẳng có ý tốt gì mà chỉ muốn quấy rầy, lợi dụng vì nghĩ hoàn cảnh của bà mẹ đơn thân là dễ dãi.
Mấy hôm nay, tôi gần như “phát điên” lên vì không hiểu tại sao những chuyện kinh khủng này lại xảy ra với mình. Trưởng phòng của tôi là một ông chú đã ngoài 50 tuổi. Từ khi biết tôi ly hôn, ông ta thay đổi hẳn thái độ và thường xuyên gọi tôi vào phòng làm việc. Trao đổi công việc thì ít mà chủ yếu ông ta hay hỏi han chuyện đời tư của tôi. Ban đầu tôi nghĩ sếp quan tâm đến nhân viên, sợ tinh thần tôi không tốt ảnh hưởng đến công việc.
Sau đó, sự quan tâm ngày càng trở nên thái quá, thậm chí mấy lần ông ta “tấn công” tôi ở chỗ làm, bằng cách động chạm thân mật, rồi đòi ôm hôn. Khi tôi chống cự lại, ông ta “ra giá”, nói sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho tôi nuôi con, cất nhắc tôi lên vị trí cao hơn. Còn nếu tôi không chịu chiều theo, ông ta sẽ tìm cách sa thải tôi ngay lập tức
Tôi không phải là người xấu, sống biết điều nhưng sao lại luôn gặp những tình huống trớ trêu như vậy. Tôi đã cố gắng sống tốt và giữ mình để con cái không bị người đời cười chê. Thế mà…
Theo Blogtamsu
Cái giá quá đắt cho một nàng "gái hư" nơi công sở
Ông sếp tổng hình như đã biết tôi có ý muốn ngãng ra. Tôi đã không còn chăm chút đến ông ta như trước, tôi cáu kỉnh nhiều hơn và đã từ chối những chuyến đi chơi.
Ông bắt đầu đe dọa, gằm ghè, rằng nếu tôi bỏ ông ta, ông ta sẽ cho tôi mất hết, từ tài khoản ngân hàng đến cái ghế hiện tại trong công ty này.
Giám đốc rủ tôi đi du lịch cùng ông ta. Tôi thừa hiểu ý của ông ta là muốn một mối tình công sở. Ông ta nhìn tôi như muốn ăn thịt tôi, ngay từ lần đầu tiên tôi đến công ty này. Tôi biết mình xinh đẹp, tôi lại may mắn có những đường nét tự nhiên, và đẹp theo cách truyền thống chứ không phải phẫu thuật thẩm mỹ hay trang điểm cầu kỳ. Da tôi trắng mịn, thân hình tôi nhỏ nhắn, tròn trịa, ngọc ngà. Những đường nét mềm mại, sexy. Tôi lại đủ khôn ngoan để tận dụng những lợi thế của mình. Hồi đi học chuyên nghiệp, tôi đã nhanh chóng tận dụng mối quan hệ với một thầy giáo trẻ, và gần như mọi việc học hành, thành tích tôi không cần phải lo. Đến công ty này, cái cách mà sếp nhìn tôi, đủ cho tôi biết mình có cơ hội thế nào.
Về công ty này, mọi thứ đều bỡ ngỡ với tôi. Nếu như một nhân viên bình thường, chắc sẽ phải học hỏi và cố gắng nhiều khủng khiếp. Nhưng với tôi thì có hề gì đâu. Sếp đưa tôi đi chơi, tôi chiều chuộng ông ta, ăn ngon mặc đẹp, vi vu như một quý bà. Trở về công ty, tôi được xét chính thức ngay lập tức, được hưởng mức lương mà đám tập sự lồng lộn lên mơ ước. Nhưng như thế với tôi chưa thể đủ.
Hôm ấy, sếp tổng của công ty này xuống chi nhánh của chúng tôi làm việc. Sếp tổng khoảng 50 tuổi, tôi đã nghe nói về ông ta, là một người nghiêm túc, được rất nhiều nhân viên ở công ty này kính trọng. Nhưng dù nghiêm túc thì cũng chẳng ai có thể cầm lòng trước gái đẹp, nhất là tôi quá lọc lõi, quá hiểu cách để tiếp cận. Tôi không ra cái vẻ ồn ào, phù phiếm, tôi làm như tôi không cố tình để gây chú ý. Tôi, chỉ là có muốn hay không. Nếu muốn, tôi không để cho người đàn ông nào được yên.
Sếp tổng đến, tôi cũng như mọi người, điềm nhiên chao hỏi lịch thiệp rồi làm việc. Lát sau, trong lúc sếp tổng trao đổi cùng giám đốc, tôi lặng lẽ cầm ly cafe ra ban công, mở tập tài liệu ra xem xét, vờ như hóng gió. Từ phòng làm việc của giám đốc nhìn ra ban công này rất rõ, tôi biết, có người đã trông thấy vòng eo nhỏ nhắn của tôi, được ôm sát sau chiếc áo veston đồng phục văn phòng, nhìn thấy đôi chân dài miên man, tròn lẳn và trắng ngần của tôi... Có tập tài liệu liên quan đến phòng tôi, tôi nhanh nhẹn đi theo chị trưởng phòng, nhận làm chân "giúp việc", trong khi đám nhân viên còn lại đùn đẩy nhau. Hôm ấy, trong lúc ra nhà xe, sếp tổng hỏi tên tôi, hỏi tôi làm việc ở đây bao lâu rồi. Tôi thẽ thọt trình bày mình mới đến làm và rất cần học hỏi. Buổi tiệc chiều hôm ấy, giám đốc - vốn đang mê tôi, lại được tôi ỉ ôi "nhờ vả", nên nói vài câu rất dễ nghe với ông sếp tôi, khen tôi có năng lực, tháo vát giỏi giang...
Dự án tiếp theo, sếp tổng chỉ định đích danh tôi tham gia cùng giám đốc. Tôi không giỏi chuyên môn nhưng học mót thì nhanh, lại được phần bênh vực, che chở của sếp trên. Tôi biết, đàn ông không cần một người phụ nữ giỏi giang, nhưng ưa một người nhẹ nhàng, dịu ngọt, biết nghe lời. Tôi chăm sóc mọi người theo cách chu đáo, tận tình nhất, từ chai nước lọc đến cân hoa quả. Riêng sếp tổng, tôi vu vơ hỏi han sức khỏe, hàng ngày sắc thuốc cho sếp uống... Một tháng sau, sếp tổng ôm ghì lấy tôi. Ông nói rằng ông chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu như khi ông ở bên tôi...
Tôi nhanh chóng được chuyển từ chi nhánh lên văn phòng tổng công ty. Tôi phụ trách phần công việc nhẹ nhàng, nhưng lương thưởng hậu hĩnh, và thường xuyên đi du lịch cùng sếp tổng. Có điều, được vài tháng, tôi cảm thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo quá, chán phèo. Chẳng có việc gì cho tôi làm. Tôi đòi chuyển sang phòng ban khác nhưng sếp tổng bảo tôi không có chuyên môn, ngồi ở đó là tốt rồi. Vốn tính thích bay nhảy, tôi cũng muốn đi chơi, đi du lịch nhưng vì sếp ít khi đi công tác, mà đi cũng vì công việc là chính, nên tôi không được bay nhảy nhiều. Hơn nữa, đám thanh niên ở đây ai cũng biết tôi đã "dính" vào ông tổng ở đây rồi, chẳng ai dám lơ mơ tán tỉnh. Tôi tuy thực dụng nhưng là người nhạy cảm. Không thể nào giấu nổi sự cô đơn...
Rồi tôi yêu. Tôi đã tưởng mình chai sạn, tưởng mình trơ tráo đến nỗi hết yêu được người đàn ông nào khác, nhất lại là những người đàn ông nghèo, không tiền tài, danh vọng. Vậy mà anh nhân viên IT quèn, mới đến công ty này lại khiến cho tôi yêu mê mệt. Anh đẹp trai, lại có duyên, dí da dí dỏm. Anh hiền lành nhưng cũng rất cá tính, độc đáo trong quan điểm sống. Hàng ngày, trao đổi công việc cùng anh, nghe những điều anh nói, tôi không thể nào giấu nổi cảm giác thiêu đốt trong lòng mình. Tôi muốn yêu, tôi muốn được trở thành người đàn bà của anh, cùng anh lo toan, chăm sóc gia đình, cùng gây dựng từ hai bàn tay trắng...
Ông tổng hình như biết tôi có ý muốn ngãng ra. Tôi không còn chăm chút đến ông ta như trước, tôi cáu kỉnh hơn và từ chối những chuyến đi chơi. Ông bắt đầu đe dọa, gằm ghè, rằng nếu tôi bỏ ông ta, ông ta sẽ cho tôi mất hết, từ tài khoản ngân hàng đến cái ghế hiện tại trong công ty này. Lúc ấy, anh nhân viên IT đời nào đếm xỉa đến tôi...
Tôi bế tắc, và hoang mang. Tôi muốn tiến đến, chinh phục và nắm giữ tình yêu của mình. Nhưng đời tôi bắt đầu lâm vào ngõ cụt rồi...
Theo Him
Tôi đã "dâng" em cho sếp như thế đó Đêm đó tôi không rời nhà sếp đến nửa bước, tôi ngồi gục trước cổng cho đến 5h sáng tôi nghe thấy tiếng em nức nở chạy ra ngoài. Em đứng trước mặt tôi như người vô hồn, chiếc áo còn chưa kịp cài hết khuy trên người em là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời tôi. Tôi là người khá bận rộn...