Mẹ đẻ lên thăm con gái mang cho chùm ổi quê, mẹ chồng bĩu môi nói 1 câu khiến nàng dâu rớt nước mắt
Mẹ chồng Hoa nhìn túm ổi trong chiếc làn, nhấc lên, ngó ngang ngó dọc rồi quăng trở lại. Sau đó, bà bĩu môi chê: ‘Ổi sâu thế này ngoài chợ 15 nghìn 1 cân chẳng ai thèm mua…’.
Hoa lấy Tuấn cả họ ai cũng tíu tít chúc mừng, bảo số cô sướng. Dù gì, Tuấn cũng có đất, có nhà ở thành phố. Đã thế, anh lại khôi ngô, tuấn tú và đặc biệt làm ra rất nhiều tiền. Hoa chỉ cười nhưng trong lòng cũng hạnh phúc lắm. Cuối cùng, cô cũng khiến bố mẹ mở mặt mở mày với xóm làng.
Thế nhưng, sau đám cưới cô mới nhận ra cuộc sống chẳng như mơ. Mẹ chồng cô là người làm kinh doanh nên coi trọng tiền bạc lắm. Đương nhiên, với nàng dâu quê mùa như Hoa thì bà coi thường ra mặt rồi. Nhiều lúc, Hoa tủi thân nhưng cũng chẳng dám bật lại, suy cho cùng cô cũng là phận dâu con, hơn nữa mới về đây đã hỗn láo thì họ lại đánh giá.
Hoa tự nhủ phải cố nhẫn nhịn để sống ở gia đình chồng. (Ảnh minh họa)
Cô luôn nhẫn nhịn như thế, có chuyện gì cũng chỉ dám dấm dứt khóc trong phòng. Tuấn thương cô lắm, nhưng cũng chỉ an ủi vợ, đưa thẻ ATM, rồi bảo:
- Thôi, em đừng buồn. Mẹ tính thế nên hay nói mấy lời cay nghiệt chứ cũng chẳng có ác ý gì đâu. Em cầm thẻ của anh mà đi mua sắm, tân trang lại nhan sắc đi. Cứ xuề xòa quá mẹ mới không vui đấy.
Chính nhờ thế, cô mới dần lấy lại tinh thần và cố gắng chịu đựng được cuộc sống trong căn nhà này. Nhưng buồn nhất, mỗi lần mẹ cô gọi điện lên cô chẳng dám tâm sự. Lúc nào cô cũng vờ vui vẻ, kể với mẹ về cuộc sống nhà chồng đẹp như mơ vậy. Mẹ cô thấy thế, mừng lắm, bảo:
- Đấy, cha mẹ hiền lành thì để đức cho con. Mẹ mừng vì mày đã yên bề gia thất, lại được nhà chồng quý mến, yêu chiều. Cố gắng đừng phụ lòng mọi người con nhé. Hôm nào mẹ sẽ nhờ chú chở lên thăm hai đứa, tiện mang cho ít quà quê.
- Thôi mẹ ơi, mẹ đừng lên. Mọi người ở đây đi làm cả ngày, bận rộn lắm. Khi nào tiện, con sẽ đưa mẹ lên sau.
- Cái con này, thông gia mà có gì ngại. Mẹ lên chơi tí rồi về chứ có ăn ở dầm dề đâu mà lo.
Video đang HOT
- Mẹ…
Hoa không muốn mẹ lên phần vì sợ mẹ biết được cuộc sống thật của mình, phần vì sự mẹ chồng cũng không nể nang. Và đúng là như thế thật.
Ngày thứ 7 hôm ấy, mẹ cô lên mà không báo trước. Khi đã tới cổng nhà, bà mới gọi điện thoại thì Hoa đang ở công ty. Cô vô cùng lo lắng, vội vàng xin nghỉ sớm mà phi như bay về.
Cô vừa tới nhà thì thấy mẹ cô đang hồ hởi bỏ quà quê từ trong chiếc làn đỏ ra biếu thông gia. Trong khi mẹ cô hào hứng bao nhiêu thì thái độ mẹ chồng lại lạnh nhạt và dửng dưng bấy nhiêu.
(Ảnh minh họa)
Cuối cùng, khi mẹ cô lôi mấy cành ổi còn cả lá ra, bảo:
- Ổi nhà trồng được bà ạ. Trông hơi xấu mã chứ ngọt với an toàn lắm, chẳng có tí thuốc thang nào hết.
Lúc này, mẹ chồng lập tức cúi xuống, nhấc mấy chùm ổi lên, ngó ngang ngó dọc, rồi quẳng lại làn, bĩu môi bảo:
- Ổi sâu thế này ngoài chợ 15 nghìn 1 cân chẳng ai thèm mua.
Mẹ Hoa chợt đứng hình vì không biết nói gì, bà lúng túng bấm đốt ngón tay khiến cô thương lắm. Nhưng chưa kịp bênh mẹ thì mẹ chồng đã tiếp lời:
- Thôi, lần sau bà lên chơi là quý rồi, đừng mang gì lịch kịch mệt lắm. Không phải tôi chê gì đâu mà là tôi không quen ăn, bà thì lại mất công. Mà nhà tôi cũng không ăn đâu, chúng tôi hay đi siêu thị rồi mua hoa quả nhập khẩu. Rau thì rau sạch trồng dạng thủy canh hoặc theo công nghệ tiên tiến cơ. Bà biết không? Thôi, thôi, bà cầm về dưới nhà mà ăn, để đây cả tuần không ăn mất công con bé Hoa mang đi đổ đấy.
Lúc này, mẹ Hoa càng thêm bối rối, bà cầm chiếc làn mà tay run run, rồi đáp khẽ:
- Vâng, bà nói thế thì tôi rút kinh nghiệm.
Rồi bà lấy cớ có việc mà xin về. Hoa nghe mẹ nói cũng nghẹn tận họng, nước mắt chỉ trực trào ra. Cô không biết phải giải thích như thế nào với mẹ, nhưng có lẽ bà cũng đủ hiểu cuộc sống làm dâu nhà giàu của con gái mình không đẹp như mơ.
Theo netnews.vn
"Phải ngày gió lạnh, người ta xích lại gần nhau hơn"
Ngày cuối năm tôi đi đám cưới. Nói là đám cưới, thực chất chỉ là mấy mâm cơm mời anh em bà con và xóm làng thân thích. Chú rể đã tròn 60, cô dâu cũng cận kề tuổi ấy.
Trong tiếng nhạc tươi vui, nhìn cô chú cầm chén rượu đi cảm ơn mọi người mà trào dâng một niềm cảm xúc khó tả.
Cô góa bụa từ khi mới ngoài bốn mươi, chú cũng mất vợ đã chục năm có lẻ. Họ trước là hàng xóm, sau là bạn, rồi tình già thương mến nhau. Con cái hai người khởi đầu biết chuyện thì kịch liệt phản đối. Họ không chấp nhận được việc bố, mẹ mình có cháu nội cháu ngoại rồi mà vẫn còn tái hôn. Nếu muốn lấy vợ lấy chồng sao không lấy luôn hồi còn trẻ mà đợi đến bây giờ đầu hai thứ tóc rồi còn "lắm chuyện"?
Chuyện ầm ĩ từ nhà ra ngõ, người bàn tán xì xào thì ít mà người cảm thông đồng cảm thì nhiều. Họ bảo con cái gì mà ích kỉ, cả tuổi thanh xuân bố mẹ dành để chăm sóc cho mình, giờ về già muốn có bầu bạn là điều nên vui cớ sao cấm cản.
Rồi bà ốm nặng phải nằm viện cả tháng trời. Con trai con gái bà, đứa ở gần đứa ở xa, gia đình công việc lu bù, thời gian dành để chăm sóc mẹ cũng phải khó khăn xoay xở. Những lúc đó, có ông cận kề bên cạnh. Ông túc trực bên giường bệnh, ông bón cho bà từng thìa cháo, ông dìu bà vào nhà vệ sinh... Những người nhìn thấy, ai cũng ngưỡng mộ xuýt xoa tình cảm của ông bà. Không ai không nghĩ ông bà là vợ chồng, mà vợ chồng nhiều người còn không được vậy.
Người ta nói, tấm chân tình thường làm cảm động cả trời đất, huống chi con cái ông bà đều đã lớn khôn, có ăn học, có hiểu biết. Cuối cùng thì họ cũng hiểu ra "con chăm cha không bằng bà chăm ông". Cuối cùng thì hai bên cũng đã ngồi lại, vui vẻ bàn chuyện tác hợp cho mẹ cha về chung một nhà.
Nhìn ông bảnh bao trong bồ đồ vest, nhìn cô thướt tha trong bộ áo dài nhung, tóc trên đầu cả hai đã điểm bạc bỗng thấy thương sao lạ lùng. Thời tiết đang mùa đông nhưng chắc chắn trong tim hai người họ mùa xuân đã tràn về. Những ngày lạnh kỉ lục dường như cũng bớt lạnh hơn trong không gian ấm cúng này. Một câu pha trò của chú rể, một nụ cười của cô dâu chớm tuổi lục tuần khiến đuôi mắt nhăn nheo sao mà đẹp xinh kì lạ.
Đông về, trời mây nhuốm màu âm u, mọi thứ cứ buồn buồn tê tái. Nhưng hình như đông về, con người trở nên nồng ấm với nhau hơn. Mẹ tôi bảo từ ngày trời trở rét, phiên chợ nào bố cũng giành đi, chỉ vì ông đi xe máy nhanh hơn là bà lọc cọc đi xe đạp. Bố mẹ tôi khắc khẩu, ngồi với nhau một lúc, chuyện trò dăm câu là ít khi không xảy ra tranh cãi. Nhưng con cái vắng nhà cả, nhà chỉ hai ông bà vào ra. Lúc ông ốm thì bà chăm nom, lúc bà ốm thì ông săn sóc. Bố tôi sợ nhất là mẹ ốm, vì ông sợ không ai chiều nổi tính ông.
Cô bạn tôi còn nói thích nhất là mùa đông, chỉ vì đơn giản mùa này chồng bạn tan tầm ít la cà bia bọt, bóng banh, ít khi rời nhà vào buổi tối. Những tối mùa đông nhà bạn vì thế mà ấm cúng hơn với bữa cơm đủ đầy, với tiếng nũng nịu bố của hai cô con gái hay mè nheo, với những ngọt ngào tiếng chồng tiếng vợ. Bạn nói hình như chỉ khi gió lạnh về gia đình bạn mới thực sự ấm, nghe qua tưởng cứ nghịch lý mà lại đúng. Phải ngày gió lạnh người ta mới xích lại gần nhau hơn.
Những ngày mùa đông rét mướt thế này khiến tôi nhớ nhà nhiều hơn. Mẹ tôi bảo, tối nào mẹ cũng sẽ đốt một bếp lửa giữa gian bếp cũ. Hai ông bà già ngồi đó, cho đến khi trời khuya, bếp lửa tàn mới lên giường đi ngủ. Tôi thèm khát những buổi tối như thế lắm, thèm được ngồi hơ tay bên bếp lửa nướng sắn nướng khoai như ngày nhỏ dại, mặc kệ ngoài trời tí tách mưa rơi, mặc kệ gió đông thổi rào rạt qua bụi tre trên mái nhà.
Mùa đông, trên những con phố thưa ngườivẫn có những chốn hẹn hò đông đúc. Là những quán ngô nướng ở vỉa hè đầu phố tấp nập. Họ ngồi đó, bên bếp than hồng, nói cười với nhau quên đi tất bật một ngày, tiếng cười như xua đi cả một đêm trời đông giá. Là những đôi uyên ương dập dìu trên phố với khăn len áo choàng sặc sỡ. Chỉ một cái nắm tay thật chặt cũng đủ để cảm thấy gió mưa chẳng hề gì.
Mùa đông, chiếc giường bỗng trở thành chốn ấm áp thân thương để cả nhà thức thật khuya chuyện trò rồi sáng mai chần chừ ngủ nướng. Mùa đông, những bữa cơm trở nên sốt dẻo bởi không phải đợi chờ. Mùa đông, ai đi đâu cũng mau chóng để trở về nhà, ai ở nhà thì không muốn rời chân đi đâu nữa.
Mùa đông, có những ngày lạnh như băng mà sao vẫn ấm. Mùa đông không lạnh không phải vì mùa đông có nắng mà vì mỗi người đã biết cách sưởi ấm lòng nhau.
Lê Giang
Theo dantri.com.vn
Hot girl "bầm dập" sau 10 năm chung sống với thiếu gia Khi bị Hiền phát hiện, người chồng không hối lỗi mà còn tỏ ra ngông nghênh, công khai chuyện ngoại tình. Thậm chí, chồng Hiền còn đánh vợ vì dám ghen tuông. 10 năm trước, Hiền được đánh giá là một trong những hot girl của Hải Phòng. Xinh đẹp, có học thức, cô không thiếu những người tán tỉnh. Cuối cùng, Hiền...