Mẹ dạy con gái làm dâu
Mẹ từng làm dâu và mẹ biết con mẹ đang mang những trách nhiệm rất lớn. Nhưng con sẽ làm được, đúng không con?
Hôm qua con gọi điện về cho mẹ khóc tức tưởi. Con đã cất công đặt món nấm ở nhà hàng nổi tiếng, bố mẹ chồng thích ăn nấm thơm ngon, con đưa bà đến những nhà hàng sang trọng, thưởng thức bữa cơm cuối tuần để tỏ lòng hiếu thảo… nhưng mẹ chồng tỏ ra khó chịu khi được con “chiều chuộng” như thế.
Con gái yêu của mẹ! Trước ngày con về nhà chồng, mẹ dặn dò con mọi thứ, từ lễ nghĩa cho đến cách ứng xử. Mẹ biết con gái mẹ rất ngoan và lễ phép, con sống vui vẻ, vô tư như đứa con gái mới lớn chưa vướng bận chuyện gia đình. Nhưng từ bây giờ đã khác, con trở thành một thành viên trong gia đình người ta, con gọi một người phụ nữ khác là mẹ, một người đàn ông khác là cha. Bên bố mẹ, con luôn là nàng công chúa bé bỏng, con chưa bao giờ rời khỏi vòng tay bảo bọc của mẹ. Đó là điều khiến mẹ băn khoăn.
Ở với mẹ, áo quần đã có mẹ giặt, ủi; con đói bụng đã có mẹ lo bữa cơm nóng hổi; khi con sốt nhẹ mẹ tất bật lo lắng, con chưa bao giờ là người lớn trong mắt bố mẹ. Nhưng giờ đây, con có những bữa tối phải chăm lo cho một đại gia đình, dù con uể oải cả ngày nơi công sở, nhưng về nhà, con vẫn phải đóng vai trò là nàng dâu.
Ở với mẹ, áo quần đã có mẹ giặt, ủi; con đói bụng đã có mẹ lo bữa cơm nóng hổi; khi con sốt nhẹ mẹ tất bật lo lắng, con chưa bao giờ là người lớn trong mắt bố mẹ. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Con gọi điện về cho mẹ, chỉ trích rất nhiều khi mẹ bênh vực mẹ chồng con. Con cho rằng từ khi con đi, mẹ đã trút được một gánh nặng thật lớn. Nhưng con biết không? Con là con gái mẹ, nhưng mẹ chồng con cũng là một người mẹ. Và bà ấy cũng là mẹ của con. Những gì con phải đối diện bây giờ là sự trưởng thành, chín chắn.
Con biết không, mẹ thích những bữa ăn tối ở nhà, cả gia đình cùng tụ họp ấm cúng, những tiếng cười rộn vang khi chúng ta thoải mái ăn uống với những người thân yêu. Con có biết tại sao mẹ chồng con lại không thích đến những nơi xa xỉ? Bởi vì cũng như mẹ, bà cần hơn hết là một không gian ấm cúng, thân quen.
Hạnh phúc của mẹ là những hôm con nấu món chè đậu khoái khẩu, nó có thể quá ngọt nhưng mẹ vẫn cố ăn. Là những khi con “hứng lên” muốn trổ tài nấu nướng, món mặn, món nhạt, món lại cháy nhưng với bố mẹ đó là một niềm vui khó tả. Bởi hơn cả vị của thức ăn ngon, điều chúng ta cần là con đã làm vì bố mẹ, là thành quả cho sự cố gắng chân thành của con. Con gái của mẹ, thay vì món nấm ở nhà hàng, con nghĩ sao nếu tự mình đi chợ, lựa chọn thực phẩm tươi ngon và cùng mẹ chồng nấu món ăn bà ưa thích?
Mẹ từng làm dâu và mẹ biết con mẹ đang mang những trách nhiệm rất lớn. Nhưng con sẽ làm được, đúng không con? Mỗi ngày thêm một chút, và con sẽ dần hoàn thiện bản thân mình. Mẹ chỉ có thể dạy con những điều mẹ từng trải qua. Nhưng những gì con học được từ mẹ chồng, từ gia đình chồng sẽ là hành trang con phải tích góp trong suốt cuộc đời.
Hãy cố gắng con nhé!
Theo Eva
Kiếp sau vẫn mong làm con dâu của mẹ
Nhiều lúc tôi muốn ôm mẹ nhưng lại sợ khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu.
Tôi năm nay 22 tuổi, tôi và chồng tôi quen biết rồi yêu nhau khi còn ngồi trên giảng đường. Cũng như bao đôi yêu nhau khác, chúng tôi quan hệ với nhau và tôi đã có thai. Ban đầu gia đình anh phản đối gay gắt vì chúng tôi đang đi học và chưa có nghề nghiệp ổn định, nhất là mẹ anh. Bà là công chức nhà nước nên sợ bị điều tiếng không hay, bà tìm đủ mọi cách từ dọa dẫm đến khuyên giải nhẹ nhàng để tôi và anh đồng ý bỏ đứa bé đi nhưng chúng tôi nhất quyết không chịu.
Vì gia đình anh là trưởng tộc và anh là con trai duy nhất nên khi chúng tôi cùng nhau bỏ đi mẹ anh đã vội vàng đồng ý và hứa hẹn lo cho chúng tôi một đám cưới đầy đủ. Thật sự khi chưa được chấp nhận thì lo một nhưng khi mọi chuyện đã rồi thì tôi lo lắng mười. Tôi sợ viễn cảnh mẹ chồng nàng dâu, sợ ánh mắt khinh bỉ của mọi người, sợ tôi về làm dâu trong hoàn cảnh này thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tôi sợ...
Cuộc sống cứ thế yên bình, ngày này qua ngày khác cho đến khi tôi sinh được 1 đứa con trai kháu khỉnh. (ảnh minh họa)
Nhưng dường như mọi chuyện trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ chồng tôi tuy lúc mới cưới về cũng không hẳn là yêu thương tôi nhưng bà không hề tỏ thái độ khó chịu gì với tôi cả. Tôi lấy chồng khá xa, hôm rước dâu phải đi xe tận 5 tiếng đồng hồ, đang mang thai tháng thứ 4 nhưng về đến nơi tôi còn chào hỏi họ hàng, cúng bái tổ tiên và đón tiếp khách dự tiệc. Đáng lẽ ra sau đêm tân hôn tôi có thể tự cho mình nghỉ ngơi nhưng sáng hôm đó tôi đặt chuông đúng 5h30 dậy để nấu bữa sáng cho mẹ chồng vì bà thường dậy sớm ăn sáng rồi đi làm, còn bố chồng và chồng thì dậy muộn hơn. Tôi dậy nấu nước, quét sân, rửa chén đĩa, ăn sáng cùng mẹ, tuy cuộc nói chuyện đầu tiên còn nhiều gượng gạo nhưng thật may không khó khăn chút nào.
Cuộc sống cứ thế yên bình, ngày này qua ngày khác cho đến khi tôi sinh được 1 đứa con trai kháu khỉnh. Nhưng những chuyện tồi tệ không đến với tôi mà đến với gia đình nhà chồng tôi. Trước khi tôi sinh con khoảng 10 ngày thì con trai của chị chồng tôi qua đời vì căn bệnh phổi (chị chồng có thai cùng lúc với tôi nhưng sinh non trước 1 tháng vì vỡ ối). Quá đau buồn vì chuyện này nên 3 ngày sau bố chồng tôi bị tai biến rồi cũng qua đời.
Vận hạn dồn dập khiến cả gia đình tôi như ngã quỵ, cả nhà giấu tôi không cho tôi về chịu tang bố vì lúc đấy tôi bị động thai và đang phải giữ thai dưới bệnh viện (hôm tôi động thai cũng là ngày cháu tôi bị bệnh viện rút oxi trả về). Mãi đến khi sinh xong được 1 tháng mẹ chồng tôi xuống Hà Nội đón cháu về thì tôi mới được biết. Trong thời gian đấy, mẹ chồng tôi vẫn giữ thái độ bình thường trước mặt tôi. Lo chôn cất bố xong được 1 ngày thì mẹ đã bảo chồng tôi xuống Hà Nội và ở lại chăm sóc tôi vì sợ tôi nghi ngờ nhà có chuyện. Tôi khâm phục mẹ và có những lúc nghĩ đến tôi thương mẹ trào nước mắt.
Tôi không mong mẹ hiểu, chỉ mong mẹ bình an. Tự đáy lòng tôi luôn muốn gọi mẹ là mẹ, không phải mẹ chồng mà là mẹ của tôi. (ảnh minh họa)
Giờ nhà chỉ còn mẹ, vợ chồng tôi và con trai tôi, căn nhà rộng thênh thang nên cảm giác trống trải quá. Có lẽ vì mẹ thương tôi, có lẽ vì mất mát quá lớn nên mẹ dồn hết tình cảm vào chăm sóc cho tôi và cháu. Mẹ lo lắng đến từng bữa ăn, sáng mẹ dậy sớm nấu cháo cho tôi ăn, lấy sữa cho con bú, nấu thứ này thứ kia tẩm bổ cho tôi. Tôi chỉ việc bế con đi qua đi lại trong nhà, mọi việc từ A đến Z có mẹ và chồng tôi làm hết.
Giờ đây con trai tôi đã được gần 5 tháng, mọi việc trong nhà đã dần đi vào quỹ đạo. Chị chồng tôi đã có thai trở lại, chồng tôi cũng sắp đi làm, tôi cầu mong mẹ tôi sẽ được an nhàn những ngày tháng sau này. Tôi nghĩ khi con đi mẫu giáo tôi sẽ đi xin việc làm, tôi và chồng cùng nhau tích góp để phụng dưỡng mẹ khi mẹ về hưu. Tôi nghĩ đến viễn cảnh khi tôi và chồng đi làm về thấy con trai chạy ra tíu tít "mẹ ơi hôm nay bà nội đón con rồi dẫn con đi ăn kem", rồi tôi sẽ chuẩn bị bữa cơm tối ấm cúng, rồi mẹ tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc mà cảm thấy vui quá.
Nhiều lúc tôi muốn ôm mẹ nhưng tôi sợ khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn chưa được xóa bỏ hoàn toàn nên lại thôi. Tôi không mong mẹ hiểu, chỉ mong mẹ bình an. Tự đáy lòng tôi luôn muốn gọi mẹ là mẹ, không phải mẹ chồng mà là mẹ của tôi. Con thương mẹ nhiều lắm. Cảm ơn mẹ vì đã là mẹ của con.
Theo Eva
Khó chịu vì mẹ chồng quan tâm quá Ngày nào bố mẹ chồng cũng sang nhà mình ngồi chơi tới khuya mới về, soi đủ thứ nên mình khó chịu lắm. Mình lấy chồng được 3 năm. 2 năm ở chung với bố mẹ chồng. Chuyện làm dâu vốn đã phức tạp nhưng do ở chung nên mình cũng thấy những chuyện khó chịu giữa mẹ chồng nàng dâu là bình...