Mẹ đã mất 6 năm để tìm thấy con
Ngọc khóc ngất khi đứa con đầu lòng chào đời. Cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc ấy, chỉ có Ngọc hoặc những người mẹ hiếm muộn như Ngọc mới hiểu được.
Nhìn thấy con nằm trên tay mình, Ngọc còn không dám tin đó là sự thật. Đó giống như là một giấc mơ, giấc mơ có thật trong cuộc đời tưởng chừng như tuyệt vọng của Ngọc.
Lúc Ngọc nằm trên bàn mổ, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hồi hộp. Đứa con này là báu vật mà ông trời ban cho vợ chồng Ngọc, cô phải trân trọng con, nâng niu con, nuôi con trở thành một thiên thần. Tiếng khóc cất lên, Ngọc còn nghe mang máng tiếng người này, người kia nói: &’Con gái, con gái’.
Rồi mọi chuyện đã xong xuôi, Ngọc mơ màng, có tiếng của người đàn ông quen thuộc, đó là chồng Ngọc:
- Không quan trọng là trai hay gái, chỉ cần là con của chúng tôi là được
Trong lúc mơ màng, Ngọc đã rơi nước mắt xúc động vì những lời nói chân thành đó của chồng. Chắc chắn rồi, không cần là con trai, hay con gái. Ngọc cũng không cần siêu âm giới tính của con, đó là việc làm không tốt. 6 năm qua, Ngọc đã chờ một đứa con, còn gì phải mong đợi ngoài đứa con của mình đâu, còn cần gì trai hay là gái.
Ngọc còn nhớ như in cái ngày Ngọc và chồng yêu nhau. Lúc đó, anh là người đàn ông lịch lãm, khiến trái tim bao nhiêu cô gái điêu đứng, nhưng cuối cùng, anh lại chọn Ngọc. Vì tính tình của hai đứa hợp nhau, hình thức cũng ưa nhìn. Ai cũng ngượng mộ đôi trai tài gái sắc. Ngọc hạnh phúc vì có được người chồng vừa cao ráo, đẹp trai lại tốt bụng. Chồng chiều vợ, quan tâm, lo lắng cho gia đình nhà vợ.
Nửa năm sau, hai người cưới. Cuộc hôn nhân hạnh phúc vui vẻ tưởng chừng như viên mãn cuối cùng lại gặp trắc trở. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi còn yêu nhau, Ngọc được cung phụng như một nữ hoàng. Nói chung, ai cũng phải ghen với Ngọc. Nói gì thì nói, cũng có đi có lại. Ngọc biết cách quan tâm chăm sóc người yêu nên người yêu cũng đáp lại bằng tình cảm chân thành. Cả hai vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Được tới gần lúc cưới thì Ngọc và chồng tính chuyện đi quá giới hạn. Tuy nhiên, thời gian đó, bỗng ông nội của Ngọc bị tai biến, ốm nặng ngay ngày hôm sau, nên Ngọc nghĩ, không thể tổ chức lễ cưới được ngay. Cuối cùng, cô phải chấp nhận uống thuốc tránh thai khẩn cấp vì sợ có bầu.
Nửa năm sau, hai người cưới. Cuộc hôn nhân hạnh phúc vui vẻ tưởng chừng như viên mãn cuối cùng lại gặp trắc trở. Hơn 2 năm sau, Ngọc không thể sinh con. Ngọc cũng đã tìm hiểu mọi nơi, khám xét mọi thứ. Bác sĩ nói, nguyên nhân là do Ngọc. Tuy không phải là vô sinh nhưng chuyện có con là hi vọng mong manh, rất khó khăn.
Những ngày tháng đó, nghe theo lời bác sĩ, Ngọc đã cố gắng hết sức, ăn uống điều độ, tập tành để có thể có hi vọng. Ngọc không nề hà những khó khăn và các biện pháp chữa trị, giữ tinh thần thoải mái để có thể có con. Nhưng hi vọng cứ tụt dần khi đến năm thứ 5, Ngọc vẫn không thấy tin vui.
Gia đình hai bên suốt ruột, lo lắng nhưng cũng không dám gây áp lực cho hai vợ chồng. Chồng Ngọc cố gắng giấu chuyện do Ngọc mà không có con. Cũng đã tìm nhiều cách mà không có kết quả. Cuối cùng, Ngọc phải tìm đến sự can thiệp của khoa học là thụ tinh nhân tạo.
Ngọc nói với chồng để đi khám, khi có kết quả chính xác thì mới dám vui mừng, sợ mừng hụt. Không thể tin nổi, bác sĩ nói cô đã có con. (ảnh minh họa)
Kết quả thất bại. Ngọc đau khổ nhận ra, hi vọng có con của mình quả thật quá khó khăn. Tưởng chừng như mình có thể có con, cuối cùng hi vọng lại bị dập tắt. Ngọc đau khổ vô cùng. Ngọc nghĩ, nếu ông trời không ban cho cô một đứa con, cô phải tính chuyện từ bỏ người chồng này, dù cô vô cùng yêu chồng.
Mỗi lần ngủ, chồng đều ôm cô vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương. Càng được chồng yêu, chồng cười, cô càng khóc. Vì cô tủi thân, cô nghĩ tới một ngày mình phải xa chồng, cô buồn lắm! Đúng là ông trời không cho ai viên mãn được, có người có con cái đề huề nhưng gia đình nghèo khó hoặc là chồng thế này, thế nọ. Còn cô, cô có người chồng tốt, gia đình chồng tốt nhưng đường con cái lại chật vật.
Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nhưng không có con cái thì không thể có sợi dây ràng buộc. Ngọc đau khổ khi nghĩ đến chuyện phải chia tay với chồng. Thời gian sau đó, tưởng như mọi thứ tuyệt vọng, không còn cơ hội nào cho Ngọc nữa thì chồng Ngọc quyết định làm lần cuối. Đó là thụ tinh nhân tạo. Lần này, Ngọc làm theo ý của chồng còn cô thì gần như không còn chút hi vọng nào.
Vậy mà, trong lúc tuyệt vọng nhất, Ngọc lại gặp được vị cứu tinh. Trễ ngày, Ngọc thử thai theo thói quen, cô hi vọng đây là lần cuối cùng cô được làm chuyện này. Trời ơi, hai vạch, Ngọc thảng thốt. Cô còn tưởng mình đang mơ, mơ về một gia đình, mơ về một mái ấm có con cái nên cô mới tưởng tượng ra chuyện này.
Ngọc nói với chồng để đi khám, khi có kết quả chính xác thì mới dám vui mừng, sợ mừng hụt. Không thể tin nổi, bác sĩ nói cô đã có con. Ngọc suýt ngất vì hạnh phúc. Nhìn những giọt nước mắt của chồng, cô không kìm được lòng. Cuối cùng thì sự cố gắng cũng được đền đáp.
Đến ngày sinh, Ngọc cảm nhận được đứa con của mình đang nói chuyện với mẹ. Ngọc hạnh phúc, giống như một sự tái sinh vậy. Con yêu của Ngọc, đứa con mà Ngọc không biết là trai hay gái, cuối cùng cũng đến với cha mẹ. Ngọc cứ thế mà khóc khi ẵm con trên tay, còn chồng thì vuốt ve cô. Ngọc thủ thỉ: “Con à, 6 năm qua, mẹ đã mòn mỏi để có được con. Cám ơn con đã đến bên ba mẹ, mẹ sẽ là người tuyệt vời nhất với con”.
Theo VNE
Có bầu sau 3 năm tận tâm chạy chữa
Cái giây phút tôi biết tin mình mang bầu, tôi đã vỡ òa hạnh phúc. Bây giờ tôi mới thực sự hiểu, niềm vui tột cùng là như thế nào.
Tôi dường như nghẹn thở, trái tim tôi như muốn nổ tung, cần ai đó giữ lại. Tôi ôm chầm lấy chồng, hôn lên má anh và nước mắt tôi cứ thế trào ra. Tôi ôm mặt khóc, khóc như một đứa trẻ con nhớ mẹ.
Nếu như các bạn là những người dễ dàng mang bầu và sinh con, các bạn khó có thể hiểu được cảm giác lúc đó của tôi. Tôi thật sự muốn hét lên cho toàn thiên hạ biết rằng, tôi đã mang bầu. Tôi đã có con. Cuối cùng thì ước nguyện của tôi đã thành hiện thực, và bây giờ, tôi phải tận tâm, tận sức chăm sóc đứa con này.
Tôi và chồng cưới nhau đã được đúng 3 năm. Đó là thời gian quá dài đối với một người mong ước, khát khao cháy bỏng được làm mẹ như tôi. Lây chồng, tôi đã nghĩ mình sẽ sinh thật nhiều con, để gia đình vui vẻ, đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Nhưng một năm đầu, chúng tôi đợi mãi không có tín hiệu gì. Khi đó, chúng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ hãi.
Suốt thời gian dài, cho tới tận năm thứ 3, khi tôi đã cảm thấy gần như tuyệt vọng, không còn sức lực để cố gắng nữa, thì tin vui đã đến. (ảnh minh họa)
Người ta bảo, 1 năm không có con thì phải đi khám ngay, khéo lại vô sinh nên tôi sợ hãi lắm. Tôi nói với chồng đi khám để xem có xảy ra chuyện gì hay không. Điều đặc biệt là, bác sĩ bảo chúng tôi sức khỏe sinh sản bình thường, không có vấn đề gì. Chỉ là cố gắng có chế độ ăn uống và tính ngày rụng trứng cho chuẩn để sinh con. Từ đó, tôi cứ cố gắng học theo bạn bè có kinh nghiệm đi trước, ăn uống bồi bổ sức khỏe cho cả hai vợ chồng và tính ngày rụng trứng, hi vọng sẽ có bầu.
Suốt thời gian dài, cho tới tận năm thứ 3, khi tôi đã cảm thấy gần như tuyệt vọng, không còn sức lực để cố gắng nữa, thì tin vui đã đến. Tôi thấy mình thật sự hạnh phúc, cảm giác vỡ òa ấy không thể nào nói thành lời. Có lẽ, lời cầu nguyện của tôi, ông trời đã nghe thấu. Ông trời đã thương xót một người đàn bà khát khao làm mẹ như tôi, để tôi có được tia hi vọng cuối cùng khi nó chưa tuyệt vọng.
Chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu được sự vất vả kiếm tìm một đứa con suốt 3 năm trời. Dường như trong 3 năm ấy, tôi đã sống khép mình, lòng đau như cắt khi ai đó hỏi, bao giờ định sinh con? Có người hiểu thì không sao, người không hiểu thì tỏ vẻ buồn cười khi chúng tôi nói &'đang kế hoạch'. Tôi không muốn mang chuyện mình không thể có con để nói với người khác, vì đó là điều tế nhị, là nỗi buồn trong sâu thẳm trái tim vợ chồng tôi.
Tôi muốn nói với các bạn rằng, trong cuộc sống, hãy biết hi vọng, đừng bao giờ tuyệt vọng và phải có niềm tin, cố gắng tới cùng. (ảnh minh họa)
Thật may thời gian đó, chồng tôi vẫn luôn dành tình yêu thương cho tôi. Một người phụ nữ thường cảm thấy tội lỗi vô cùng khi mà không sinh được con. Dù không biết là nguyên nhân do ai nhưng người đàn bà hay nhận về mình phần lỗi đó. Vì đàn bà là người trực tiếp sinh nở. Tôi thật sự cảm thấy thất vọng, mệt mỏi và đau khổ suốt thời gian dài bên chồng. Nghĩ lại tôi vẫn thấy, đó là thời gian quý giá của vợ chồng tôi.
Bây giờ, cả nhà tôi và nhà chồng vui mừng khi chúng tôi có con. Tôi sắp đến ngày sinh rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Ai hỏi tôi là trai hay gái, tôi không biết. Vì tôi đâu bận tâm là trai hay gái, chỉ cần là con của tôi, đó đã là món quà thiêng liêng nhất trên đời mà thượng đế trao cho tôi. Tôi phải coi trọng điều đó giống như ông trời đã ban cho tôi một sinh mạng mới vậy.
Tôi muốn nói với các bạn rằng, trong cuộc sống, hãy biết hi vọng, đừng bao giờ tuyệt vọng và phải có niềm tin, cố gắng tới cùng.
Theo VNE
Chồng hiếm muộn nên ghen tuông bệnh hoạn Đã rất nhiều lần tôi cố gắng nhẫn nhịn nhưng càng nhẫn thì anh càng lấn tới. Anh gần như không biết giới hạn của mình nữa rồi, anh ghen tuông một cách bệnh hoạn, thái quá, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính gia đình của mình. Tôi lấy chồng được 3 năm, cuộc sống vợ chồng cũng trải qua nhiều...