Mẹ đã làm tất cả cho con chưa?
Không gì hơn, con gái thân yêu, mẹ muốn thế giới này sẽ cho tất cả những giấc mơ của con thành sự thật. Mẹ yêu thương con vô cùng!
Con thương yêu,
Khi gần đến lần sinh nhật thứ 18 và con đã sắp tốt nghiệp trung học, mẹ bỗng thấy lòng mình ngập tràn những tình cảm vui buồn lẫn lộn.
Mẹ sung sướng vì con đã trưởng thành nhưng mẹ cũng lo âu vì chưa làm được gì nhiều cho con mà thời gian trôi nhanh quá.
Mẹ buồn vì con sắp từ bỏ ngôi nhà mình để hội nhập vào thế giới bên ngoài, tuy nhiên mẹ biết rằng con đã sẵn sàng và cũng đã đến lúc. Mẹ nôn nóng cho con được nhận thức thế giới, học hỏi và trưởng thành, nhưng mẹ cũng lo lắng vì sẽ có nhiều người mà con phải chạm trán, đương đầu. Mẹ nôn nao một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra trước mắt con nhưng cũng lo âu rằng con sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những điều khác nữa. Mẹ tự hào khi con sắp bước vào đại học, nhưng mẹ lo lắng cho khả năng quản lý sắp xếp thời gian, những hoạch định và dự án của con.
Mẹ biết con xinh đẹp, rạng rỡ, quả quyết, mạnh mẽ, tháo vát, ăn nói lưu loát và có đầy khả năng thành tựu trong bất cứ mục đích nào của con, tuy nhiên mẹ tự hỏi không biết con có tận dụng những khả năng của mình và học hỏi từ những kinh nghiệm hay không.
Mẹ biết con là một người xuất sắc, còn mẹ thì e rằng mình đã không chu toàn tất cả, đã không là người mẹ tuyệt vời.
Mẹ tự hỏi không biết mẹ đã làm đủ tất cả bổn phận đối với con chưa?
Mẹ đã làm cho con tất cả những điều tỉ mỉ vụn vặt chưa?
Mẹ đã đọc cho con nghe đủ mọi chuyện trên đời chưa?
Mẹ đã chơi với con, sát cánh cùng con đủ thời gian chưa?
Mẹ đã ôm con và âu yếm con đủ để con biết rằng bao giờ mẹ cũng vẫn rất yêu thương con chưa?
Thời gian mẹ ở cạnh con có đủ để mang lại một ý nghĩa cho suốt phần đời còn lại của con không?
Mẹ sẽ có cư xử khác đi nếu hoàn cảnh của cuộc đời thay đổi khác hay không?
Mẹ có hối tiếc không? – Không, mẹ không hề hối tiếc.
Video đang HOT
Mẹ có ước muốn làm lại không? – Không. Nhưng mẹ hy vọng rằng trong suốt thời gian 18 năm qua chưa có điều gì mẹ không làm cho con; trên tất cả mọi thứ con là kho báu. Mẹ tin ở con và biết rằng con đã có mọi thứ cần thiết để tạo lập cuộc đời theo ý con muốn.
Con là một ngôi sao – không phải vì mẹ, mà vì con.
Mẹ đã từng có những sai lầm – và từ đó học được những bài học – cũng như con cũng sẽ gặp phải. Sẽ là sự thử thách cho cả hai chúng ta nếu con gặp phải việc không như ý bởi vì con quá cầu toàn. Con sẽ phải khoan dung với chính mình và mẹ sẽ phải chấp nhận sự thất vọng, nhưng mặt khác, chúng ta sẽ cùng nhau chúc mừng và hân hoan đón nhận sự thành công của con.
ây là lúc phải thay đổi, là lúc phải xác định lại, là thời điểm để tạo ra một mối quan hệ mới giữa chúng ta – 2 người bạn gái với nhau.
Giờ đây chính con phải chọn lựa, dựa trên niềm tin của con, trái tim của con, nghị lực của con và tâm linh của con. ó là lúc tìm kiếm và ngắm nhìn tâm hồn mình trong gương.
Con sẽ nhìn thấy ai? Con muốn nhìn thấy ai? Nhân vật trong gương đó muốn nói với con điều gì? Con thực sự mong muốn điều gì trong cuộc sống?
ó chính là giờ phút của một sự bắt đầu mới – con đang dấn bước vào đời đó con ạ.
Không gì hơn, con gái thân yêu, mẹ muốn thế giới này sẽ cho tất cả những giấc mơ của con thành sự thật.
Mẹ yêu thương con vô cùng!
Mẹ.
Theo Guu
Cuộc gọi lúc nửa đêm khuya
Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.
Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm... Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.
Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy "Alô ?!". Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.
- Mẹ đấy ạ? - Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:
- Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói ... đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và... Có cái gì đó không ổn.
Người mẹ cố im lặng...
- Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn... về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ... con sợ...
Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: "Mẹ nghĩ...".
- Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ... - Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng.
Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:
- Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm... - Giọng nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước.
Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng " cạch", nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:
- Mẹ còn nghe con không? Con xin mẹ đừng đặt máy! Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!
- Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu - Người mẹ nói.
- Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con...
Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà để ở đầu giường. - Mẹ đang nghe con đây - Người mẹ thì thầm.
- Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn... muốn về nhà - Cô gái dừng lại một chút - Con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?
- Không - người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại - Con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.
- Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi...
- Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.
Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi. Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.
- Có taxi rồi mẹ ạ! - Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
- Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!
Có tiếng " tích", có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng. Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:
- Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại?
Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:
- Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm...
- Bố mẹ làm gì thế? - Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.
- Bố mẹ đang tập... - Người mẹ trả lời.
- Tập gì ạ? - Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.
- Tập lắng nghe - Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái...
Theo Guu
Cuộc gọi khi lúc nửa đêm Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình. Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và...