Mẹ đã khổ cả đời để tôi có được hạnh phúc như hôm nay
Từ ngày mẹ sinh con ra trên cõi đời này, mẹ chưa được hưởng một ngày trọn niềm vui.
Người ta vẫn nói: Bạn không thể lựa chọn cha mẹ khi sinh ra nhưng có thể lựa chọn cuộc đời của mình. Con yêu mẹ, nghĩ ngày nhỏ không nghe lời khiến mẹ buồn phiền nhiều quá, tự nhủ sau này sẽ làm nhiều điều khiến mẹ vui. Đến giờ con vẫn chưa làm được điều đó, chỉ thấy mẹ buồn lo nhiều hơn. Con nghĩ nếu thật sự có kiếp sau xin mãi làm con của mẹ.
Con yêu mẹ, người luôn mất ăn mất ngủ vì lo nghĩ cho con, người thức suốt đêm chăm sóc mỗi khi con bệnh. Mỗi lần như thế mẹ lo lắng ngược xuôi, nhất định sẽ không quên nấu cháo nóng rồi đút từng thìa cho con. Không phải con không thể tự mình ăn mà tham lam sự ấm áp này, chẳng biết còn được mẹ đút cháo mấy lần nữa. Con chỉ nghĩ muốn làm nũng, muốn nhìn mẹ nhiều thêm chút, sợ sẽ có ngày mình quên mất hình ảnh này. “Không sinh con thì mong mỏi con, sinh con rồi lại lo lắng cho chúng cả cuộc đời, lúc nhỏ sợ con bị bệnh, lớn lên sợ con không tốt, lúc lập gia đình rồi lại sợ con không hạnh phúc”, mẹ của con chính là phụ nữ như thế. Không biết đến khi nào con mới có thể khiến mẹ bớt lo.
Con muốn cảm ơn cuộc đời đã cho con có mẹ, nhờ mẹ mà con biết được những hạnh phúc thật sự trên cuộc đời này. Mẹ có cảm nhận được không rằng con yêu mẹ nhiều lắm, có lẽ cũng như bao nhiêu đứa con khác, những lời yêu thương, tình cảm khi nói ra cho những người xung quang có lẽ sẽ dễ dàng hơn là nói với mẹ, người gần gũi yêu thương và hiểu con nhất. Con cũng vậy, con sẽ và nghĩ rằng chẳng dễ dàng gì khi nói trực tiếp với mẹ về cảm xúc thật sự của mình là “con thương mẹ nhiều lắm”. Con sẽ mãi nhớ và sẽ mãi không bao giờ quên những lời mẹ dặn mỗi lúc con đi xa và hứa sẽ mang theo nó trong suốt chặng đường mà con sẽ và phải đi.
Mẹ biết rất rõ là con ngại chia sẻ với mẹ những chuyện vui buồn, cũng bởi con đã lớn và con ngày càng xa vòng tay của mẹ. Nhưng đối với mẹ con lúc nào cũng là “thằng nhóc”, đứa con vụng dại ngốc nghếch của mẹ, chẳng bao giờ nghe lời mẹ khuyên răng chọn nghề nghiệp hay bất cứ công việc gì , không phải con không biết nghe lời mẹ là chẳng bao giờ sai, nhưng con muốn chứng tỏ bản lĩnh của con, con muốn tự quyết định công việc của mình, con muốn mình cũng có những quyết định của con và chắc con cũng làm cho mẹ buồn nhiều lắm.
Video đang HOT
Mẹ luôn hết lòng vì gia đình và các con, nay tuổi mẹ đã cao, vậy mà con vẫn chưa thấy mẹ có nổi một nụ cười trọn vẹn hạnh phúc. Ảnh minh họa
Con biết bản thân mình cũng chưa bao giờ làm cho mẹ vui, kể từ khi con lớn lên và bước chân ra xã hội. Con cũng không hiểu sao con trở thành một đứa con cứng đầu khó bảo, nổi loạn như thế, con làm mọi việc con thích, cũng chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của mẹ, con ích kỷ vì lúc nào cũng nghĩ cho bản thân. Mẹ muốn con có một con đường đi ổn định trong tương lai. Nhưng con lại muốn đi theo nghề con thích, con lựa chọn nó mẹ không hài lòng, con biết mẹ buồn mẹ lo lắng cho con trai của mình sẽ vất vả, mẹ mắng con. Nhưng con không biết con phải làm gì bây giờ đành chờ qua ngày vậy, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả.
Mẹ ơi! thôi mẹ ạ “mẹ đừng lo lắng cho con mẹ nhé”, con cũng chưa đủ lớn khôn nhưng con có thể tự chăm sóc cho bản thân, con hiểu mẹ đã lo lắng cho con tự khi con vừa lọt lòng cho tới ngày thành công trong cuộc đời mà vẫn phải lo, con biết lo lắng cho con nhiều lắm đến mọi người bạn của con nó còn phải phát ghen lên. nhưng con cũng chưa đủ dũng khí để nói lên với mẹ rằng con yêu mẹ nhiều lắm, con cứ thấy không tự nhiên khi biểu lộ tình cảm với mẹ.
Con biết mẹ có bệnh nhưng không chịu đi khám vì con cũng hiểu rằng như thế sẽ làm cho mọi người lo lắng, nhưng con luôn vẫn luôn lo sợ một điều “chỉ sợ mẹ không được ở cùng với con, không được nhìn thấy mẹ” con sợ thật sự con rất sợ, con sợ lắm mẹ ơi. Bởi vì con mà mẹ vất vả bao năm nay, chứa đựng đầy mồ hôi nước mắt của mẹ khi con gặt hái thành công, con nghĩ mình chỉ là đứa vô tích sự, một đứa bỏ đi, nhưng những gì mẹ mang lại cho con chính là sự tin tưởng và một chỗ dựa vững chắc khi con vấp ngã trong cuộc đời.
Mẹ ơi! Mẹ cứ tin rằng con sẽ làm được tất cả và con sẽ thành công. Nhưng con cũng hiểu được một điều rằng sự thành công đó đã lấy đi không ít mồ hôi và giọt nước mắt trên đôi vai gầy của mẹ. Con cảm ơn mẹ vì chính mẹ đã cho con niềm tin, vậy mà con vẫn chưa nói được một điều hằng sâu trong lòng con “mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm, con thương mẹ rất nhiều”!
Theo PNO
"Người tốt tôi không trân trọng để rồi đi cưới cô..."
9 giờ tối, tôi mới đi làm về nhưng chưa được ăn cơm vì chồng tôi cũng mới đi uống bia về. Tôi vừa bực vừa cáu nói anh suốt ngày bia bọt. Vợ chồng tôi cãi nhau và anh đã nói: "Người tốt tôi không trân trọng rồi đi cưới cô". Tôi nghe xong thực sự rất sốc và đã tát anh 2 cái.
Tôi 24 tuổi và có một gia đình nhỏ tưởng chừng như rất hạnh phúc. Chồng tôi là công chức nhà nước kém tôi 1 tuổi. Chúng tôi có một bé con dễ thương.
Tôi là một phụ nữ hiện đại, cũng được mọi người nhận xét là xinh, trẻ hơn nhiều so với tuổi và bạn cùng trang lứa. Gia đình chồng tôi ở Hà Nội trước kia cũng gọi là khá giả. Nhưng cách đây hơn một năm, lúc tôi mới sinh em bé được 2 tháng, mẹ chồng tôi kinh doanh bị phá sản, vỡ nợ. Bố mẹ chồng ly hôn, bố chồng tôi thì bán nhà mang hết tiền đi và bây giờ thì đã cưới vợ mới.
Mất hết nhà cửa, vợ chồng tôi phải ra ngoài thuê nhà sống. Chồng tôi làm nhà nước nên lương cũng không cao. Tôi làm công ty ngoài hai vợ chồng 1 tháng cũng chỉ trên dưới chục triệu. Lúc nhà anh khó khăn tôi luôn ở bên cạnh, bố mẹ đẻ tôi cũng đã giúp đỡ nhà anh nhiều thứ và động viên, thương anh nhiều hơn.
Tôi vừa đi làm vừa kinh doanh ngoài để kiếm thêm thu nhập. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn đến vậy. Anh - một người đàn ông 23 tuổi, từ khi nhà xảy ra chuyện anh cũng biết chăm lo cho gia đình hơn nhưng nhiều khi vẫn hay đi uống rượu bia ở ngoài (1 tuần 3,4 buổi) mà tôi lại rất ghét người rượu bia.
Vì cứ nhìn vào bố chồng tôi - một công chức nhà nước cũng có địa vị trong xã hội chỉ biết đi làm hết giờ về là lại rượu, từ lúc tôi về làm dâu chưa thấy bữa nào ông không uống. Một bữa cơm phải 2,3 tiếng. Ông chẳng quan tâm đến gia đình, mọi việc để mẹ chồng tôi quyết định và lo hết. Đó cũng là lý do vì sao mẹ chồng tôi vỡ nợ.
Vợ chồng tôi cãi nhau và anh đã nói "Người tốt tôi không trân trọng rồi đi cưới cô". Tôi nghe xong thực sự rất sốc và đã tát anh 2 cái (Ảnh minh họa)
Hôm đó 9 giờ tối tôi mới đi làm về nhưng chưa được ăn cơm. Tưởng chồng ở nhà nấu cơm thì ai dè lúc đó chồng tôi cũng mới đi uống bia về. Tôi vừa bực vừa cáu nói anh suốt ngày bia bọt. Vợ chồng tôi cãi nhau và anh đã nói "Người tốt tôi không trân trọng rồi đi cưới cô". Tôi nghe xong thực sự rất sốc và đã tát anh 2 cái.
Lần trước, khi cãi nhau anh cũng đã nói với tôi "Tôi sống cũng chỉ vì con" mặc dù chúng tôi cưới nhau là yêu nhau và tự nguyện. Tôi viết luôn đơn ly hôn và bắt anh ký. Tôi định bỏ ra ngoài thì anh kéo tôi lại và đánh tôi thừa sống thiếu chết chảy hết máu mồm và mũi.
Chồng tôi là người cục tính, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đánh tôi. Sau mỗi lần như thế, khi bình tĩnh lại anh xin lỗi tôi và mong tôi tha thứ.
Lần này cũng vậy, anh nói "do không kiềm chế được, nhìn thấy đơn ly hôn anh rất sợ và không biết phải làm thế nào. Mất tôi, anh sẽ chẳng còn gì cả. Anh xin lỗi".
Tôi biết khi bình thường anh là người đàn ông tốt nhưng khi cục tính thì không thể nào tưởng tượng được, cứ như có 1 con quỷ trong con người anh. Tôi đã làm gì sai khi phải chịu như thế này. Giờ đây tôi không biết mình phải làm gì? Tôi sợ tha thứ, lần sau không kiềm chế được anh lại đánh tôi. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên với.
Theo VNE
Tôi sợ gia đình biết chúng tôi đã "vượt quá giới hạn" Tôi năm nay 22 tuổi và bạn trai tôi 23 tuổi. Chúng tôi yêu nhau vừa tròn một năm. Lúc mới yêu còn ngượng ngùng lắm nhưng được 3 tháng thì anh ấy bắt đầu khám phá cơ thể tôi. Kể từ đó chúng tôi ân ái thân thiết với nhau trừ quan hệ tình dục. Mọi việc vẫn như thế cho đến...