Mẹ của anh còn dám c.hửi thì em liệu hồn
Năm nay em 23 t.uổi. Em mới kết hôn được tròn 1 năm nhưng thật sự thấy cuộc sống hôn nhân mình như trong địa ngục.
Ảnh minh họa
Người chồng mà em lấy sau khi quen nhau được 3 tháng. Anh là người có công việc ổn định còn em làm cho 1 công ty nước ngoài. Có lẽ em đã quá vội vã đi đến hôn nhân khi không hiểu rõ về anh. Sau khi lấy nhau 2 tháng thì thật không may em đã bị lưu thai (lý do 1 phần có thể do tâm lý em không tốt, em đã khóc rất nhiều vì anh không hề quan tâm đến em) và cùng thời điểm này em đã biết toàn bộ về con người anh qua lời kể của bố mẹ chồng.
Anh là 1 người ham mê cờ bạc, l.ô đ.ề. Đã 9 năm nay bố mẹ anh đã phải trả nợ cho anh với con số 3 tỷ. Cái đáng nói ở đây là anh không còn nhân tính nữa, anh hỗn láo cả với người đã sinh ra anh. Mỗi lần anh báo nợ về nhà là vài trăm triệu. Nỗi đau đến với em liên tiếp, em tưởng rằng mình không thể đứng vững. Nhưng vì tình yêu, vì nghĩa vợ chồng em đã vượt lên tất cả và cố gắng thay đổi anh. Và rồi sau 7 tháng cố gắng anh lại tiếp tục ngựa quen đường cũ.
Em hiện đang mang thai 4 tháng. Em thực sự không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân đầy nước mắt này nữa. Bản thân anh là một người đàn ông vô tâm, đến sinh nhật em anh cũng quên. Cả khi em đang mang thai anh cũng nhẫn tâm nhìn em khóc sưng mắt mặc kệ tất cả để đi đ.ánh b.ạc.
Video đang HOT
9 năm nay bố mẹ anh luôn là người trả nợ cho anh nhưng em không thể trả cho anh được cũng chẳng thể cùng anh gánh nợ. Vẫn có câu hãy nhìn cách người đàn ông đối xử với mẹ họ thì sẽ biết được họ sẽ đối xử với mình như thế nào? Anh còn dám c.hửi cả bố mẹ anh nữa thì em có là gì đâu.
Thực sự em muốn giải thoát mình, em còn quá trẻ, lệu em đủ sức để làm lại từ đầu? Khoảng thời gian 1 năm qua sự cố gắng của em chẳng là gì cả, con cái đối với anh cũng chẳng có nghĩa lý gì. Xin hãy cho em một lời khuyên.
Theo Vietnamnet
Người đàn ông làm đầy tim em
Vậy là cuối cùng em cưới người đàn ông làm đầy tim em, người đó không phải anh!
Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến, ngày em rạng ngời sánh bước bên người đàn ông mà em thân thương gọi bằng "Chồng". Dĩ nhiên, trong ngày ấy, anh không đứng bên em với bộ vest lịch thiệp như một chàng hoàng tử. Giấc mơ ấy mình đã từng tự tay vẽ ra cho nhau nhưng nó mãi mãi chỉ là giấc mơ. Ngày ấy, anh ngồi lặng trong khán phòng, đưa ánh mắt về phía em và thầm mong em hạnh phúc!
Kể từ khi chúng mình chia tay, anh vẫn luôn hình dung về một ngày như thế. Anh đã không biết bao lần cố tập cho mình một cách đối diện nhẹ nhàng nhất khi em lấy chồng. Nhưng rồi ngày ấy đến, anh chới với, vô định không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Anh cảm thấy tim mình đau nhói, cảm thấy x.ót x.a và nuối tiếc. Em vẫn ở đâu đó, thật sâu trong trái tim anh. Dù cho bao ngày qua anh đã cố gắng xóa nhòa đi hình ảnh ấy.
Nhận tờ thiệp cưới của em, lòng anh thắt lại. Anh giấu cái nhìn đầy sầu muộn ấy vào không trung, né tránh đôi mắt em:
- "Anh sẽ đến dự chứ?" - Em hỏi anh, cái câu hỏi mà anh đã từng hình dung tới nhưng sao giờ đây thật khó để anh nói rành rọt một câu trả lời:
- "À, ừ... Anh sẽ tới chứ"
Anh đã đặt ra quá nhiều câu hỏi kể từ khi biết em sắp lên xe hoa, trở thành vợ của người đàn ông khác. Nếu ngày đó, anh không hèn nhát nghe theo lời bố mẹ để chấm dứt tình cảm với em thì liệu rằng ngày hôm nay, người sánh vai bên em trong lễ đường có phải là anh? Nếu ngày đó anh, anh giữ em lại thì giờ mình sẽ gọi nhau bằng chồng, bằng vợ? Anh mệt nhoài và thiếp đi vào những giả định sẽ chẳng bao giờ xảy ra lần nữa để anh có quyền thay đổi nó.
Những ngày chờ em cưới, anh như kẻ thẫn thờ không hiểu nổi mình (Ảnh minh họa)
Giữa cái lúc em cần anh nhất, cần sự can đảm và mạnh mẽ của anh để bảo vệ em trước sự ngăn cản của gia đình thì anh lại né tránh. Áp lực từ gia đình khiến anh không còn là chính mình. Anh phủ quyếttình yêu với em trước gia đình. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình hèn hạ tới vậy. Đó là điều khiến em ra đi nhưng sai lầm lớn nhất của anh chính là không giữ em lại.
Em đã tổn thương quá nhiều vì yêu anh. Sự tổn thương không phải vì tình yêu này không thành mà vì anh đã không xứng đáng với tình yêu lớn lao mà em dành cho. Em đã một mình chống chọi lại với nỗi cô đơn, sự tủi hờn khi bị gia đình anh hắt hủi. Còn anh khi ấy chỉ là kẻ hèn nhát, chui mình vào vỏ bọc như chú ốc sên sợ sệt ẩn mình vào vỏ ốc để không phải đối diện với bão táp, phong ba.
Những ngày chờ em cưới, anh như kẻ thẫn thờ không hiểu nổi mình. Anh nghĩ về quá khứ, anh sợ hiện tại và thử hình dung về tương lai, một tương lai không có em trong cuộc đời anh. Anh đ.au đ.ớn quá nhiều vì thế mà anh tìm mọi cách để xoa dịu cảm giác đó cho mình. Anh cố nghĩ rằng em lấy người đàn ông đó chỉ vì em hận anh, chỉ vì nỗi đau tình yêu với anh nên em mới vội vàng quay bước.
Tìm gặp em giữa một chiều mưa. Anh muốn nghe từ em một lời chân thật:
- "Em yêu người đó chứ? Anh không tin, đó chỉ là người lấp chỗ trống mà thôi. Tình yêu em dành cho anh thôi".
- "Đúng là tình yêu em chỉ dành cho anh nhưng nó đã c.hết rồi. Em yêu anh ấy không phải vì anh ấy là người lấp chỗ trống mà anh ấy sinh ra để lấp vừa khoảng trống trong tim em. Một khoảng trống định mệnh chỉ dành cho anh ấy. Anh tin hay không cũng không còn quan trọng nữa".
Vậy là cuối cùng em cưới, người đàn ông làm đầy tim em, người đàn ông không phải là anh!
Theo VNE
1001 kiểu nuốt nước mắt sắm vai hạnh phúc Dù không phải là diễn viên nhưng họ đã gồng mình diễn vai những người hạnh phúc. Đang đi ngoài đường, tôi phải dừng lại vì tiếng điện thoại reo liên tục. Giọng Hằng, em họ tôi, hét toáng lên trong điện thoại: "Em vừa thấy ông Thanh, chồng chị Loan, vào khách sạn với cô nào đó. Nhìn ông ấy hiền lành...