Mẹ chồng vừa ném trả vàng vừa nhiếc con dâu hồi môn cũng giả, nào ngờ cô nói một câu khiến bà im bặt
Quen Hùng là tôi cũng biết, mẹ Hùng có những tật xấu gì, ngay khi chưa về làm dâu bà đã tỏ rõ thái độ với tôi.
Bố chồng tôi mất đã lâu, nhà lại chỉ có mỗi Hùng – chồng tôi là con một, thành ra trong nhà mẹ chồng là to nhất, chẳng ai nói gì được bà. Mẹ chồng tôi vốn có máu đỏ đen, bao nhiêu lần chồng tôi phải mang tiền đến chuộc bà ở những xới bạc. Ấy vậy mà bà chẳng chừa. Không cho bà đi thì bà trốn hoặc dọa chết.
Hùng khuyên nhủ nhiều lắm nhưng mẹ chồng tôi vẫn không bỏ được. Có hôm bà còn giận dỗi không thèm ăn cơm, nói bóng gió xa gần:
- Chừng này tuổi, có cái thú vui cỏn con của người già mà chúng nó cũng cấm cản, đặt điều bêu xấu.
Mà nào có phải là thú vui cỏn con như bà nói. Mẹ chồng tôi chơi bằng tiền lương hưu của bà, đến khi hết sạch thì bà đi vay người thân, cô dì chú bác, cháu họ gần, cháu họ xa, rồi hàng xóm.
Ban đầu bà cũng trả rất sòng phẳng. Sau tăng dần giá trị vay, bà cũng tăng luôn cả thời gian hứa hẹn. Riết rồi không ai tin bà nữa, mỗi khi mẹ chồng tôi hỏi mượn là người ta kiếm cớ thoái thác chối quanh, rủ nhau đừng có dây vào bà ấy.
Riết vợ chồng tôi cũng kệ, đến lúc không ai cho vay nữa mẹ sẽ tự biết cách. Hôm đó, tôi thấy mẹ chồng hầm hầm trở về, bà nhìn thấy tôi còn không thèm chào.
Video đang HOT
Tôi thì gần sinh nên cũng không muốn ảnh hưởng đến sức khỏe và con, đành xin mẹ chồng cho về nhà mẹ đẻ chờ sinh và ở cữ luôn dưới ấy. Nhưng trước khi về tôi chợt nhớ đến số vàng có gửi mẹ chồng trước đó, đi đẻ cần nhiều tiền nên tôi đành nói với mẹ chồng xin lại.
Bà không những mắng tôi mà còn bĩu môi chê rằng “hồi môn gì mà toàn mỹ ký, bán chả được bao đồng. Nói thật với con mẹ có việc dùng tạm rồi. Tiền con hay của thằng H đều như nhau, con bảo nó đưa cho con nhé”.
Nói rồi bà hằm hằm nét mặt ra về, chả kịp bế cháu. Tôi ghé tai chồng bảo nhỏ:
- Gói vàng mẹ trả lại em vẫn để cuối chân giường đây này. Còn gói vàng thật của vợ chồng mình em đã đem gửi ngân hàng từ ngay sau hôm cưới.
Chồng nghe tôi nói thế thì chỉ biết lắc đầu…. cười.
Theo Phunutoday
Tâm sự của người đàn bà có chồng vô tâm: Tôi thấy cuộc hôn nhân của mình vô nghĩa
Nhiều lúc tôi tự hỏi: Tôi có chồng để làm gì? Những lúc mệt mỏi khổ sở nhất cũng chỉ mong một câu hỏi han, một sự quan tâm từ chồng.
Tôi cũng như biết bao người đàn bà khác trên đời, chỉ mong có một cuộc sống giản dị và bình an. Đâu mong mình quá sang giàu, chỉ cần vợ chồng con cái hạnh phúc, vui vẻ bên nhau. Ước mơ đó quá giản dị, thậm chí bình thường nhưng với tôi sao quá khó.
Trước khi cưới, chúng tôi đã có quãng thời gian yêu nhau vô cùng hạnh phúc. Bạn bè, ba mẹ ai cũng nhận xét anh là người đàn ông tốt, là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Chúng tôi cưới nhau trong sự chúc phúc của mọi người. Một cuộc sống hạnh phúc đang ở trước mắt.
Tôi chỉ mong một cuộc sống giản dị, vui vẻ bên người chồng của mình - Ảnh minh họa: Internet
Đúng như người đời nói: "Hôn nhân là một cái toilet, người ngoài muốn vào, người trong muốn ra". Cưới nhau về chỉ nửa năm, tôi mới nhận thấy con người thật của anh. Trước kia hẹn hò chỉ gặp nhau, đi ăn rồi ai về nhà nấy nên trong mắt tôi anh luôn làm một người đàn ông hoàn hảo. Thế nhưng, sống chung một nhà bao nhiêu tật xấu phơi bày ra hết. Anh rất luộm thuộm và vô cùng lười biếng. Quần áo anh mặc vứt lung tung khắp nhà. Vợ đi làm về trễ mệt anh vẫn nằm chơi điện thoại giữa một đống bề bộn, thậm chí không thèm cắm hộ vợ nồi cơm.
Đàn ông không ai hoàn hảo, ai cũng có những tật xấu, tôi biết điều này nên cố gắng nhỏ nhẹ mong chồng thay đổi. Nhưng anh chỉ thay đổi được vài ngày rồi chứng nào tật đó. Tôi vừa đi làm về mệt, đã phải xắn tay lên dọn dẹp nhà cửa, cơm nước còn chồng mải mê ngồi chơi game.
Tôi chỉ nhận được sự vô tâm đáng sợ từ chồng - Ảnh minh họa: Internet
Mệt mỏi nhất là khi tôi mang thai và sinh con. Tôi bị nghén rất nặng, cứ xuống bếp ngửi mùi dầu mỡ là ói nhưng chồng cũng không thèm phụ giúp vợ một tay. Vợ bầu bì, nấu ăn dọn dẹp chồng vẫn mặc kệ. Người ta có thai được chồng nâng như nâng trứng nhưng tôi phải tự tay làm hết mọi việc. Rồi khi tôi sinh con, những tưởng nhìn thấy con anh sẽ thương đứa bé mà thay đổi. Anh thương con nhưng tình thương chỉ giới hạn ở những chiếc hôn trên má, một cái cưng nựng rồi thôi. Tôi sinh mổ, đau đớn đến kiệt sức nhưng chồng vẫn vô tư ngồi lướt điện thoại. Không có ai phụ giúp, tôi rộc người đi vì thức đêm trông con. Anh thì vẫn như thế, chẳng phụ giúp cho tôi được gì.
Nhiều lúc tôi tự hỏi: Tôi có chồng để làm gì? Những lúc mệt mỏi khổ sở nhất cũng chỉ mong một câu hỏi han, một sự quan tâm từ chồng. Nhưng tôi nhận được gì ngoài sự vô tâm đáng sợ? Đàn bà còn lúc nào khổ hơn lúc sinh con? Nhưng anh vẫn bỏ tôi loay hoay với con một mình.
Tôi có nên ly hôn khi sống với người chồng vô tâm như vậy? - Ảnh minh họa: Internet
Tôi từng rất yêu anh, từng mong ước rất nhiều cho tương lai nhưng chính sự vô tâm của anh đã giết chết dần dần tình yêu trong tôi. Tôi đã cố gắng thay đổi chồng nhưng tôi nhận ra, đó là bản chất của anh rồi không dễ gì thay đổi được. Tôi đã thôi mong muốn một ngày nào đó anh nghĩ lại để quan tâm, lo lắng cho người vợ bên cạnh mình. Tôi im lặng buông xuôi. Anh thích nằm chơi game, thích đi nhậu nhẹt với bạn tôi mặc kệ.
Sống với một người chồng như vậy tôi thà sống độc thân. Những hi vọng và mơ ước đã không còn. Tôi thấy cuộc hôn nhân của mình quá vô nghĩa, tôi không hề cảm thấy được hạnh phúc. Tôi có nên ly hôn không?
Trong cuộc sống, ai cũng mong được hạnh phúc huống gì là phận "liễu yếu đào tơ". Nhưng phụ nữ khôn ngoan nên nhớ một...
Theo Báo Xã Hội
Đến vay tiền chị chồng, tôi chết sững khi nghe những lời cay đắng chị nói với mẹ chồng Nghe xong, tôi chỉ biết đứng sững lại rồi cay đắng dắt xe đi về. Tôi buồn quá. Tôi đã sống hết lòng với họ rồi mà vẫn bị nói như thế. Từ khi về làm dâu, tôi đã tự nhủ phải sống thật tốt để bố mẹ mình nở mày nở mặt. Dẫu sao thì nhà vợ chồng tôi cũng gần nhau,...