Mẹ chồng ưa vòi vĩnh
Lúc đầu còn vui vẻ chiều chuộng, sau cô không thể chịu nổi áp lực k.iếm t.iền cung phụng mẹ chồng.
Phận dâu trưởng lại có mẹ chồng thực dụng
Phương loay hoay với cả đống đồ chất lên xe, chiếc yên xe máy chỉ còn một chỗ bé xíu cho cô chen vào giữa. Chẳng là cuối tuần giỗ đầu bố chồng cô, từ lần về quê trước mẹ đã dặn dò cô mua đủ thứ. Từ đồ ăn, thức uống cho đến cái áo, cái quần hay vật dụng trong nhà, bà cứ “chuộng” đồ thành phố.
Chồng Phương vốn tính hiếu thảo, bố lại mất sớm nên anh luôn chăm lo, quan tâm đến mẹ từng ly, từng tý. Mẹ chồng cô đi đâu cũng tự hào về đứa con trai trưởng giỏi giang, ngoan ngoãn. Bà cũng là người yêu chồng, thương con hết mực nên khi bước chân vào gia đình chồng, Phương được đối xử như con cái trong nhà.
Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản có thế thì vợ chồng Phương không rơi vào cảnh lục đục như bây giờ. Hễ mỗi lần về quê, mẹ anh lại gọi điện nhờ cô mua hết thứ này, thứ nọ. Mấy người cùng khu trọ tưởng cô buôn bán gì về quê chồng, khi thì thùng lớn, thùng bé, khi lại túi trước, túi sau.
Lần về giỗ đầu bố chồng, cô càng phải “tha lôi” nhiều hơn. Nhưng vừa kịp bước xuống xe, bà đã thao thao bất tuyệt sắp bao nhiêu mâm, mời bao nhiêu người… mà “mẹ chưa kịp mua bán gì”. Thế là Phương lại tất tả đưa mẹ đi chợ. Điều đáng nói là Phương vừa thấy chồng rút ví đưa t.iền biếu mẹ để lo giỗ chạp, giờ đi chợ đến lúc thanh toán bà cứ lẳng lặng quay đi. Lần đầu, Phương tưởng mẹ đang lơ đễnh ngó ngàng hàng khác, nhưng 3 lần, rồi đến cả buổi chợ, cô cứ đều đều lo trả hết.
Giỗ chạp, cái gì cũng đến tay mà vẫn phải vui vẻ
Video đang HOT
Vài lần về quê khác, hết than vãn ti vi hỏng, tủ lạnh không có mà một mình nên thức ăn ôi thiu hết, mẹ chồng lại quay ra gợi ý: “Nhà chú Năm, bác Hải (hàng xóm) mới làm lại bếp sạch sẽ, khang trang lắm. Kể nhà mình cũng làm được thế thì cái sân rộng ra bao nhiêu, mà nó cũng sập sệ lắm rồi”.
Nghe nói thế, lẽ nào chồng Phương dửng dưng? Anh lại lo gom góp t.iền gửi về cho mẹ tu sửa căn bếp, sắm thêm cái tủ lạnh, thay chiếc tivi cũ… Thu nhập hơn chục triệu đồng của hai vợ chồng, lại sống cảnh xa nhà, thuê trọ cứ thế mà “đi ngoang ngoảng”.
Vòi vĩnh không được, mặt sưng mày sỉa
Đã thế, có cô em chồng học hết cấp 3, nay đòi làm nghề này, mai muốn chuyển nghề khác. “Nhà có hai anh em, nó cũng cần vốn liếng để mở cửa hàng, ổn định công việc mà mẹ thì chẳng lo hết được”. Mẹ nói thế, lẽ nào vợ chồng cô không giúp? Nhưng vừa cho t.iền học may được vài tháng, cô em chồng lại muốn mở cửa hàng uốn tóc thì t.iền nào xoay cho kịp.
Sau nhiều lần như thế, Phương cũng nhẹ nhàng góp ý với chồng. Biết hoàn cảnh hai đứa chẳng dư giả gì trong khi Phương đang mang thai nên anh cũng rút bớt các khoản biếu xén, mua sắm cho mẹ hơn trước để dành dụm chào đón đứa con đầu lòng.
Lâu lâu không thấy vợ chồng Phương về thăm quê, bà liên tục gọi điện, rồi nhắc khéo. Dịp Tết vừa rồi, Phương bụng mang dạ chửa nhưng vẫn không quên mua ít bánh kẹo, đồ Tết về nhà. Chưa kịp hiểu mẹ ở nhà ốm đau hay có chuyện gì mà thái độ cứ nặng nề, không vui vẻ như trước kia thì mẹ chồng cô đã kể lể đủ chuyện trên giời dưới bể.
Nào nhà nọ có con đi làm Miền Nam, mỗi năm gửi về cho bố mẹ vài chục triệu, nào nhà kia con cái đón cả mẹ lên Hà Nội sống cùng, rồi thì đứa về xây cửa xây nhà…. Đến lúc này Phương mới vỡ lẽ, hóa ra bà đang trách cứ vợ chồng cô.
Chẳng dám hé răng nói lại với mẹ nửa lời, Phương lặng lẽ đi vào giường nằm. Tết nhất đến mà không khí gia đình nặng nề như đưa đám. Năm năm sau khi ra trường, hai vợ chồng vẫn chấp nhận chui ra chui vào căn phòng thuê hơn 10m2. Chật chội, bí bách thế nhưng thu nhập hàng tháng chỉ có ngần ấy, hai vợ chồng cũng phải chắt bóp chi tiêu, tính toán căn cơ để còn phòng khi ốm đau cơ nhỡ.
Nhưng cứ vừa để ra được vài đồng là y như rằng mẹ chồng có việc hỏi đến. Riêng bên ngoại, lần nào vợ chồng Phương biếu xén gì ông bà cũng nhất quyết không nhận vì biết hai đứa còn khó khăn, sống nơi đất khách quê người chật vật lắm. Vậy mà mẹ chồng cô đâu có hiểu, cứ ngỡ ở thành phố “hái” được ra t.iền.
Theo Afamily
Thư tình: Tạm biệt em
Từ giờ anh sẽ cố quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu và anh biết điều đó chẳng dễ chút nào cả.
Em yêu, vậy là chúng ta đã yêu nhau được gần 3 năm rồi nhỉ? Trong 3 năm qua chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, và cả những lúc giận hờn nữa nhưng rồi chúng ta cũng vượt qua được. 3 năm qua anh thấy mình là người hạnh phúc nhất khi có em chăm sóc bên cạnh. Chúng ta đã từng có những dự định cho tương lai mà anh tin chắc rằng đó là một đám cưới thật hạnh phúc.
Em à, anh rất buồn khi nghe em nói rằng "Từ lúc xa anh em thấy chẳng nhớ anh nữa", câu nói đó làm lòng anh như đứt ra từng khúc. Em nói rằng anh không quan tâm em làm em buồn làm em thấy cô đơn. Ừ thì anh chấp nhận anh không quan tâm em nhưng tình yêu mà anh dành cho em là chân thành, không có một chút dối trá.
Em à, anh hiểu lắm chứ, anh hiểu tất cả những thiệt thòi mà em phải chịu khi yêu anh lắm chứ. Thấy người ta đi bên nhau em cũng tủi thân lắm, đến ngày 8/3 hay valentin... anh chưa có lúc nào tặng hoa cho em cả. Và khi hai đứa xa nhau anh cũng chẳng bao giờ nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm em cả. Tất cả là lỗi do anh, anh không xứng đáng với tình cảm em dành cho anh. Anh xin lỗi vì những gì anh đã gây ra cho em nữa. Nhưng em à, sao em chỉ biết trách anh vậy? Em đâu biết được trong đầu anh đang nghĩ gì muốn gì và cần gì?
Anh nhận hết tất cả lỗi về mình, anh không muốn làm khổ em hay bất cứ một người nào nữa. Em hay đi trên con đường mà em đã chọn và anh cũng sẽ đi trên con đường mà không có em vậy, nhưng trái tim anh sẽ luôn rộng mở để đón em trở lại. Nếu như số phận không cho chúng ta thành đôi thành cặp thì anh chúc em sẽ tìm được người phù hợp với em, yêu em hơn anh... và cho em được một cuộc sống hạnh phúc, không làm cho em phải buồn nữa. Còn anh, anh sẽ cố mở rộng lòng mình để tìm một người mới và chịu đựng được luôn cả con người thực dụng của anh.
Anh sẽ không trách hay oán giận gì em cả vì anh biết anh là người có lỗi, anh không xứng đáng với tình cảm của em. Anh cảm ơn em vì em đã cho anh biết thế nào là yêu một người. Tình yêu không có lỗi phải không em và anh cũng không sai khi chọn em là người yêu mặc dù có biết bao nhiêu người khuyên anh là không nên yêu em. Và giờ đây thì chúng mình đã chia tay rồi phải không em? Điều mà có nằm mơ anh cũng không nghĩ được em à.
Cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, được yêu (Ảnh minh họa)
Ngày trước mới gặp nhau anh chẳng có ấn tượng gì về em cả ngoài cặp kính cận và lúc đầu anh cũng chẳng có tình cảm gì với em cả. Anh chấp nhận tỏ tình với em là anh muốn thay đổi con người anh trước kia mà thôi. Ông bà có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" thật không sai, giờ tình cảm của anh dành cho em thật rồi thì chúng ta đành phải nói lời chia tay.
tTnh tình của em thay đổi nhiều lắm em à! Em không con là cô gái như lúc trước mà anh quen biết nữa. Em thay đổi một cách rõ rệt. Mà thôi dù sao đi nữa chúng ta cũng đã không còn là của nhau nữa, anh sẽ cố để không nhớ em, tất cả những kỷ niệm anh sẽ cho nó vào quá khứ, anh sẽ cố bước đi tiếp mà không có em bên cạnh.
Tất cả chuyện gì điều có nguyên do của nó phải không em? Anh không trách em vì đã rời xa anh, anh chỉ trách em sao đã nhen ngọn lửa tình yêu trong anh rồi lại tắt đi mà thôi. Từ giờ anh sẽ cố quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu và anh biết điều đó chẳng dễ chút nào cả.
Giờ đây anh viết những dòng này không phải để em thương hại anh và cố níu giữ bước chân em, mà những điều này anh không thể nói với ai, không thể tâm sự với ai và nói hết với em để thấy lòng mình được thanh thản hơn. Em hãy chôn vùi quá khứ về anh và bắt đầu lại từ đầu, anh biết đã quá muộn với anh để mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu nhưng anh sẽ cố gắng để em và anh có thể bắt đầu lại cuộc sống mà không có nhau nữa!
Em hãy chọn con đường mà em cho là đúng nhất đừng băn khoăn hay thương hại gì anh cả, bởi những điều anh nói ở trên là hoàn toàn từ trong đáy lòng của anh. Có thể qua ngày mai anh sẽ lại trở về anh của ngày xưa: không chơi bời chỉ ngồi bên máy tính, nói chuyện tiếu với mấy đứa bạn, không quan tâm đến chuyện yêu đương nữa...
Lời cuối cho anh được cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, được yêu. Tạm biệt nhémối tình đầu của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mẹ chồng đối xử thiếu công bằng Tôi lấy chồng 5 năm cũng là 5 năm làm dâu. Nhà chồng tôi có 4 anh em, tôi là dâu trưởng. Mọi công việc lớn nhỏ trong nhà, vợ chồng tôi đều phải lo toan. Nhưng mẹ chồng tôi dường như chẳng bao giờ hài lòng với những gì vợ chồng tôi làm và ngược lại luôn tỏ ra yêu quý cô...