Mẹ chồng tròn mắt khi nhìn thấy tôi sánh bước bên người đàn ông giàu có
Cái loại như cô ra ngoài thì cũng chỉ có nước bán trôn nuôi miệng thôi. Nghèo rớt mồng tơi, người ta cưới về cho ăn sung mặc sướng lại còn không biết điều à. Xem ra khỏi cái nhà này, cô sống như thế nào?
Sau khi cưới chưa đầy 1 tháng, tôi phát hiện chồng ngoại tình. (Ảnh minh hoạ)
Khi ngồi kể lại câu chuyện này với mọi người thì tôi đã có cậu con trai kháu khỉnh 4 tuổi với người đàn ông giàu có kia. Anh yêu tôi bằng cả tấm chân tình chứ không hề lừa dối tôi. Tôi thấy mình thật may mắn vì đã gặp được anh, nhưng cũng phải cảm ơn mẹ chồng cũ vì bà đã đuổi tôi. Nếu hôm ấy bà không đuổi, chắc là tôi vẫn cắn răng ở lại căn nhà đó và số phận ngày hôm nay thế nào chắc là tôi cũng không dám hình dung.
Tôi và chồng cũ yêu nhau gần 1 năm thì đi đến hôn nhân. Lúc gia đình anh xin cưới tôi cũng chưa nhận lời ngay nhưng bố mẹ giục: “Người ta là gia đình khá giả, lại thương yêu mình, về đấy con sẽ sướng. Con gái chỉ cần có thế thôi”. Vậy là tôi gật đầu.
Những tưởng khi đã về sống bên nhau tôi sẽ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc bên chồng và gia đình nhà chồng. Nhưng sự đời thật trớ trêu, người mà tôi hết mực yêu thương và lấy làm chồng lại là một người đàn ông khéo che đậy đến mức tôi không thể ngờ.
Sau khi cưới chưa đầy 1 tháng, tôi phát hiện chồng ngoại tình. Sự uất nghẹn dâng lên trong lòng khi tận mắt tôi chứng kiến cảnh chồng và nhân tình quấn lấy nhau trong nhà nghỉ. Tôi định lao vào người đàn bà lăng loàn kia để dạy cho ả ta một bài học thì ngay lập tức bị chồng chặn lại. Anh ta còn định tặng cho tôi một cái bạt tai, may mà tôi kịp thời né được.
- Anh đi gái mà còn định đánh vợ đấy à.
- Tôi đi gái đấy, thì đã sao, cô biến về ngay lập tức.
Nhục nhã ê chề, tôi khóc như mưa rồi phi vội về nhà. Lúc này mẹ chồng tôi đang ngồi ở phòng khách, sẵn cơn giận trong lòng, tôi xả hết cho mẹ chồng nghe. Tôi đã tưởng sau đó bà sẽ an ủi tôi, rồi tìm cách dạy bảo con trai, ai ngờ bà buông thõng một câu khiến tôi điếng người. “Có chồng không biết giữ, kêu ca nỗi gì”.
Tôi sốc nặng trước câu nói của mẹ chồng, người mà hàng ngày tôi vẫn coi như mẹ đẻ, một mực kính trọng bà. Thất vọng hoàn toàn, tôi bỏ lên phòng nằm khóc.
Cũng kể từ hôm đó vợ chồng tôi chiến tranh lạnh với nhau. Chồng tôi có lẽ cũng ra ngoài quá đủ nên cũng chẳng màng gì đến vợ. Cuộc sống của tôi thật chẳng khác gì địa ngục, nhưng vì nghĩ tới bố mẹ ở quê, nghĩ tới gia đình mình, tôi vẫn chưa dám rời bỏ cái gia đình ấy.
Chính vì không đụng chạm gì đến nhau, nên dù cưới đã 3 tháng tôi vẫn chưa có dấu hiệu bầu bí gì. Mẹ chồng tôi bắt đầu dò hỏi:
- Sao cưới nhau mấy tháng rồi mà vẫn chưa thấy anh chị bầu bí gì thế?
Video đang HOT
- Chồng con cứ lang chạ bên ngoài như vậy thì con cũng chẳng dám gần mẹ ạ.
- Cô được lắm. Đàn ông thì làm sao tránh khỏi chuyện đó được, còn làm dâu nhà này thì cô phải có bổn phận sinh con đẻ cháu cho nhà tôi. Nếu không làm được việc đó thì mời cô đi cho.
Bà nói xong, vào buồng vơ hết quần áo của tôi ném xuống nhà. Mẹ chồng đã tống cổ tôi ra khỏi nhà một cách không thương tiếc. Tôi lặng lẽ dọn đồ đạc ra khỏi căn nhà đó ngay trong ngày trời có bão.
Những ngày sau đó nằm trong căn nhà trọ của cô bạn cùng quê tôi chỉ biết khóc. Chồng chẳng một lời hỏi han. Có lúc tôi đã định quay về căn nhà ấy để cầu xin sự tha thứ nhưng cứ nghĩ đến cảnh chồng ngày đêm gái gú chẳng thiết tha đến vợ, mẹ chồng lại một mực bênh chằm chặp con trai, bà ta chỉ coi mình là cái máy đẻ, không đẻ được thì đuổi đi tôi lại xoá ý nghĩ trở về ngay lập tức.
Nhờ sự động viên của bạn tôi đã lấy lại tinh thần và viết đơn ly hôn mang đến cho chồng tôi ký. Nhìn thấy tôi quay trở về, mẹ chồng tôi đã vênh mặt lên quát.
Không có chỗ nào chứa nên phải quay đầu về à? (Ảnh minh hoạ)
- Không có chỗ nào chứa nên phải quay đầu về à?
- Con không về lại đây đâu mẹ ạ, con chỉ mang cái đơn cho chồng con ký thôi.
Chồng tôi giậy lấy lá đơn rồi ký ngay lập tức. Tôi dù đã biết trước sự việc nhưng cũng không ngờ anh ta có thể làm cái việc đó nhanh đến vậy. Vất lá đơn vào mặt tôi, mẹ chồng không quên ném cho tôi những câu xỉ vả.
- Cái loại như cô ra ngoài thì cũng chỉ có nước bán trôn nuôi miệng thôi. Nghèo rớt mồng tơi, người ta cưới về cho ăn sung mặc sướng lại còn không biết điều à. Xem ra khỏi cái nhà này, cô sống như thế nào?
Tôi nước mắt lưng tròng rời khỏi nhà chồng, hứa với bản thân mình sẽ làm cho cả nhà họ sáng mắt ra.
Những ngày sau đó tôi bắt đầu đi tìm việc làm trở lại. Trước khi lấy chồng tôi đã từng có việc làm nhưng chồng bắt tôi nghỉ để ở nhà lo nội trợ vì gia đình anh ta khá giả có xưởng sản xuất riêng.
Nhờ có kinh nghiệm làm việc tôi nhanh chóng xin được công việc cho một công ty tư nhân với mức lương tốt. Công việc cuốn tôi đi, tôi đã không còn nghĩ tới người đàn ông phụ bạc kia nữa. Chỉ có điều, tôi vẫn giấu bố mẹ về cuộc hôn nhân của mình.
Rồi tôi gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật của người bạn. Một người đàn ông đứng tuổi điềm đạm, giàu có và thực lòng quý mến tôi. Khi biết được hoàn cảnh của tôi, anh lại càng thương tôi hơn. Sau một năm yêu nhau, anh đã tỏ tình nhưng tôi chưa dám nhận lời ngay, bởi thực sự tôi vẫn rất sợ hôn nhân. Anh không hối thúc mà bảo sẽ chờ cho tới khi tôi ưng thuận.
Một hôm khi anh đưa tôi đi ăn nhà hàng cùng đối tác, tinh cờ tôi và mẹ chồng cũ đã giáp mặt nhau. Thì ra anh là đối tác làm ăn mới của mẹ chồng tôi. Nhìn thấy tôi đi bên người đàn ông giàu có, mẹ chồng tôi đã tròn mắt ngạc nhiên đến suýt làm rơi cái túi xách.
Nghĩ đến cái ngày bà ấy đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi vẫn giận lắm nhưng hôm nay tôi đã có thể ngẩng cao đầu và đến chào bà ấy: “Con chào mẹ, mẹ vẫn khoẻ chứ ạ”. Mẹ chồng cũ chẳng nói được lời nào, cả buổi ấy bà không dám nhìn vào mắt tôi.
Theo blogtamsu
Nỗi oan "ác với má chồng"
Má chồng em đã lẫn. Nhiều lần má bỏ nhà đi không biết đường về, chồng mắng em là thứ con dâu chỉ biết hưởng mà không biết lo cho má chồng.
Chị Hạnh Dung kính mến,
Em 41 tuổi, là con dâu út. Nhà chồng em có bốn anh chị em đều đã ra riêng lập nghiệp, vợ chồng em được xác định là ở nhà với má, vì cha chồng em đã mất.
Em tiếng là không phải lo nhà cửa, khi má mất còn được cho phần lớn căn nhà, nhưng thực tế lại quá khổ. Má chồng em đã lẫn, quên hết mọi người, mọi việc. Nhiều lần má bỏ nhà đi không biết đường về, cả nhà phải chạy đi tìm, chồng em mắng nhiếc em là thứ con dâu chỉ biết hưởng mà không biết lo cho má chồng.
Trước đây em có đi làm, nhưng từ ngày má bệnh rồi lẫn, em đã phải bỏ việc ở nhà chăm má, đưa đón con đi học. Em cũng phải lo chợ búa, mua sắm cho cả nhà, những lúc đó không có ai ở nhà, em khóa cửa lại thì má la lối, hàng xóm dị nghị.
Lúc mới ăn cơm xong, má nói em không cho ăn bỏ đói cả ngày, lúc chồng em mới ra cửa, má nói sao cả tháng nay không thấy nó ở nhà. Anh chị thỉnh thoảng về thăm, nghe vậy xót lắm, cứ hỏi người này người kia rồi tiếng nặng tiếng nhẹ.
Em đã khổ vì chồng con, lại thêm khổ vì gia đình bên chồng điều tiếng. Ai đem cho má bịch trái cây, lon sữa, ít tiền... đều nhớ, trong khi má thì quên hết, cứ nói tao có được ăn cái gì đâu.
Vợ chồng lục đục cãi vã suốt ngày, chồng em không thông cảm với vợ, lại còn kết tội em ở ác với má. Em khổ quá, nào phải em ăn ở không tốt...
Phương Thảo (TP.HCM)
Ảnh: Shutterstock
Em Phương Thảo thân mến,
Tuổi già là điều đáng sợ nhất đối với con người. Bởi vậy, cũng có người lý giải: tạo hóa đã ban cho tuổi già một "vũ khí" để vượt qua giai đoạn khó khăn này, đó là khả năng lãng quên tất cả!
Nói vui vậy để em thấy rằng bản thân má cũng không muốn cảnh già lẫn này, gia đình em và các anh chị cũng không muốn, nhưng không ai cưỡng lại được quy luật của tự nhiên.
Mình không thay đổi được thì phải học cách sống chung, thích nghi thôi. Mặt khác, vì má cũng lẫn rồi, nên em tiếp cận, thích nghi kiểu gì má cũng khó chịu! Căn bản là làm sao để yên lòng các thành viên trong gia đình và đỡ vất vả cho em.
Em có thể bắt đầu từ việc sắp xếp lịch chợ búa, mua sắm sao cho khi em ra khỏi nhà thì có một thành viên khác của gia đình ở nhà với má: chồng, con, hoặc khi anh chị ghé thăm.
Để người già lẫn trong nhà một mình, khóa cửa ngoài, rất nguy hiểm bởi những nguy cơ cháy nổ, ăn uống phải chất độc hại. Để má ở nhà với ai đó cũng giúp người ta hiểu những khó khăn em phải trải qua khi chăm sóc má.
Chuyện người già lẫn nói lung tung, chuyện các anh chị kể lể cũng vậy, em đừng để vào tai, đừng tranh cãi đúng sai hơn thua, cố gắng quên bớt đi. Nhìn má khỏe mạnh, sạch sẽ, người ta sẽ biết má được chăm sóc tốt, em không cần phải nói ra.
Riêng với chồng em, hãy sắp xếp để anh có thể phụ em một tay, có thể là cho má ăn hũ yaourt, ly sữa, chén cháo... Sự có mặt của đứa con sẽ làm an tâm người mẹ, dù là vô thức.
Có thể chồng em cho má ăn không được khéo cũng không sao, em sẽ làm phần còn lại, vấn đề là để anh nhận ra cái khó của việc chăm sóc người già mà thông cảm hơn cho em.
"Mẹ già như chuối chín cây", chẳng biết hoàn cảnh hiện tại của em sẽ còn được mấy ngày, lỡ mai đây má bệnh rồi mất, lúc ấy mình có muốn cũng không thể thay đổi được gì.
Mong em chia sẻ với Hạnh Dung ý nghĩ này: hãy sống từng ngày như thể đó là ngày cuối cùng được chăm sóc, được bảo bọc người đã sinh ra cha của các con mình...
Theo Hạnh Dung /Baophunu
Có phải tình đầu chẳng bao giờ đến được với nhau...? Người ta vẫn hay nói tình đầu chẳng bao giờ có thể đến với nhau. Em chưa bao giờ tin điều đó. Bởi lẽ khi yêu có ai nghĩ rằng mình sẽ chia tay đâu hả anh? Đến bây giờ khi lạc mất nhau rồi, em vẫn không tin vào điều đó. Ai cũng có quyền yêu và yêu theo cách của riêng...