Mẹ chồng tôi không bao giờ biết rút kinh nghiệm
Mẹ chồng không bao giờ biết rút kinh nghiệm, hay bớt lời đi. Cái gì cũng cho rằng mình nhất nhất đúng và bắt con dâu phải nghe theo…
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 3 năm và đã có một bé gần 2 tuổi. Chồng tôi là con út trong gia đình. Các anh chị chồng đã có gia đình hết nên họ đã yên bề gia thất, kinh tế các anh chị chồng cũng vững vàng nên họ đều mua nhà rồi dọn ra ở riêng hết.
Mẹ chồng thế nào cũng nói lại được (Ảnh minh họa)
Thành ra chồng tôi là út nhưng cưới xong lại ở chung bố mẹ chồng luôn. Có lẽ vì ở cùng nên mọi tình cảm quan tâm mẹ chồng đều dành cho vợ chồng và con tôi hết. Mẹ chồng là người tốt phải cái hay quan tâm thái quá. Thành ra đôi khi sự quan tâm đó lại trở thành can thiệp quá sâu vào không gian riêng của hai vợ chồng.
Nhiều khi chuyện đó làm tôi cảm thấy phiền phức, tôi thực sự cảm thấy buồn và mệt mỏi. Khi mang bầu tôi cảm thấy trong người nóng nực, khó chịu nên thường diện những bộ đồ thoáng mát, rộng rãi vậy mà mẹ chồng sợ con dâu lạnh cứ bắt phải quàng khăn, mặc áo này, áo kia.
Nói một lần thì thôi đằng này chuyện đó cứ nhắc đi nhắc lại khiến cho tôi cảm thấy nhàm chán, bực mình. Tôi nói lại đôi ba câu thì mẹ cho rằng tôi hỗn láo, ở nhà bố mẹ đẻ không biết dạy để về đây cãi tay đôi với mẹ chồng, thật bực mình hết mức.
Video đang HOT
Chuyện chả đâu vô đâu thành ra mẹ con lại cãi nhau. Thế nhưng mẹ chồng không bao giờ biết hay bớt lời đi. Cái gì cũng cho rằng mình nhất nhất đúng và bắt con dâu phải nghe theo.
Khi tôi sinh con, chăm con như thế nào mẹ cũng can thiệp, không đồng tinh. Từ việc nấu ăn, mặc quần áo cho con nhiều hay ít, màu gì. Đến việc mua cái khăn, cái xoong quấy bột…mẹ cũng chê bai, rồi nói chỉ tiêu linh tinh tốn tiền.rút kinh nghiệm,
Rồi lại đem ra giảng giải phân tích một thôi một hồi nghe ma chán cả cái lỗ tai. Những lúc như thế tôi chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ phải nghe những lời mẹ la mắng thôi. Nhưng nếu tôi mà bỏ đi đâu đó thì y như rằng có chuyện ngay. Mẹ sẽ nói tôi là không biết tiếp thu ý kiến, rồi đem chồng tôi ra xỉ vả là không biết bảo bảo nhau để vợ xem thường mẹ chồng…
Đến mệt, nhiều lúc không biết phải chiều như thế nào để được lòng mẹ chồng nữa. Dù thỉnh thoảng tôi cũng có biếu quà, cho tiền và khéo léo để mẹ chồng thông cảm là bây giờ giới trẻ khác xa so với mẹ ngày trước.
Kinh tế đủ đầy hơn, nuôi dạy con cái cũng khác đi thế nhưng viện cớ mẹ chồng lại mắng mỏ. Mua cho đôi dép thì mẹ bảo không đi, mua cho cái bánh thì sợ họ làm mất vệ sinh…nói chỉ tội tốn tiền, để tiền mà chăm con, làm mất cả cái hả.
Mà cái giọng của mẹ như chỉ đạo, cứ xa xả ấy khiến tôi cảm thấy ức chế. Đôi lúc chỉ muốn nói lại cho bõ tức nhưng nghĩ mình nói lại mẹ lại chửi cho là láo thì tôi lại mệt người thôi. Nên đành im lặng ôm ấm ức vào mình, mà không biết phải tâm sự cùng ai nữa.
Theo Đất Việt
Chồng tận tình đi chăm nữ đồng nghiệp cảm mạo bỏ bê con ốm
Chính xác thì chồng cô đi chăm đồng nghiệp bệnh, nhưng là nữ đồng nghiệp của công ty đối tác!
Ảnh minh họa
Gọi cho chồng phải đến chục cuộc điện thoại không được, Huệ vừa bực mình vừa tủi thân muốn rơm rớm nước mắt. Nhìn con trai 5 tuổi đang nằm thiêm thiếp ngủ trên giường bệnh, cõi lòng cô đau đớn vô cùng. Nửa đêm qua con bé bỗng lên cơn sốt cao, gọi mãi chồng mới dậy đưa mẹ con cô vào viện. Vừa vào tới nơi thì anh ngáp ngắn ngáp dài, bảo mẹ con cô cứ ở lại, anh về sáng sẽ lại vào. Cô nhớ lại lúc tối, mãi muộn anh mới về nhà, hỏi thì anh đáp: "Đi thămđồng nghiệp bị ốm!". Buồn nhưng cũng không tiện đôi co nhiều, cô để cho chồng về ngủ tiếp.
Sáng ra Huệ gọi chồng nhờ mang ít đồ vào viện cho con mà không hiểu sao mãi anh không nghe máy như này. Đến tận trưa anh mới gọi lại cho cô, giọng điệu khó chịu: "Gọi gì mà gọi lắm thế? Tôi còn bận chứ rảnh rang được đâu mà!". "Sáng anh đi làm à? Giờ anh nghỉ trưa thì mang ít đồ vào cho em với con nhé!" - cô nhẹ nhàng. "Không, hôm nay tôi xin nghỉ làm rồi, đi chăm đồng nghiệp bị ốm. Thôi được rồi, cần gì thì nhắn tin qua đây, lúc nào rảnh tôi sẽ mang vào cho!" - anh nói xong chẳng để cho cô đáp lời, vội vã cúp máy.
Cô ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại trong tay. Chồng cô nói nghỉ làm đi chăm đồng nghiệp ốm? Không hiểu người đồng nghiệp ấy ốm nặng tới mức nào mà anh chẳng thèm ngó ngàng tới con cũng đang nằm viện, cô gọi nhờ mang tí đồ thì cũng cau có ra mặt. Lại còn khi nào rảnh mới mang được, còn nếu không rảnh thì có nghĩa là kệ mặc mẹ con cô tự xoay sở?
Mãi tận chiều tối anh mới mang đồ vào cho mẹ con Huệ, lại còn thiếu lên thiếu xuống những món cô dặn. Chán nản, cô hỏi thẳng chồng: "Người đồng nghiệp của anh quan trọng hơn vợ con à? Tối hôm qua anh cũng vừa đi thăm về rồi mà, phải không?". "Ăn nói cái kiểu gì vậy? Là bạn bè đồng nghiệp, thấy ốm đau sao có thể làm ngơ. Còn con thì có cô trong này rồi còn gì, lắm người cho chật chỗ, ích lợi gì!" - chồng cô đốp chát lại luôn, đưa đồ cho cô xong thì nhanh chóng ra về.
Nhìn bóng chồng dứt khoát đi không một lần ngoảnh lại, cô thất vọng vô cùng. Nhấc máy gọi cho chị đồng nghiệp cô vốn thân thiết làm cùng công ty với chồng thì được biết, đúng là chồng cô hôm nay nghỉ làm nhưng công ty làm gì có ai ốm. Cô ngẫm nghĩ kĩ lại cũng thấy phải, cho dù đồng nghiệp của anh ốm thì họ cũng có vợ con, người nhà, làm gì có ai 1 thân 1 mình không ai chăm sóc mà khiến chồng cô phải nghỉ làm, ngày đêm túc trực? Cô phải trông chừng con ở viện, nào có thời gian và tâm trí đi tìm hiểu xem chồng mình làm gì, với ai đến mức nghỉ làm, bèn nhờ chị đồng nghiệp nghe ngóng hộ.
Vì là chị ấy chứ không phải cô trực tiếp dò la nên đã nhanh chóng có được tin tức. Chính xác thì chồng cô đi chăm đồng nghiệp bệnh, nhưng là nữ đồng nghiệp của công ty đối tác! Cô như chết giấc khi nghe được tin tức ấy. Hóa ra là nữ đồng nghiệp! Thảo nào mà chồng cô lại nhiệt tình và quan tâm sát sao đến thế!
Lửa giận bốc lên đầu, cô liền gọi chồng đến viện, cũng đã 2 ngày anh ta viện cớ bận nọ bận kia không thèm thò mặt đến hỏi thăm con rồi. "Anh giỏi thật, con ốm mà anh còn bận đi chăm cô nữ đồng nghiệp cơ đấy!" - cô không kiềm chế được nữa, lớn tiếng cật vấn chồng. Bị bóc mẽ, chồng cô vừa tức vừa thẹn, cũng to giọng chả kém: "Ai cho cô điều tra tôi? Cô ấy ốm đau không có ai chăm sóc, chỉ một thân một mình tự lo liệu, tôi tới chăm thì có gì là sai? Làm người ai mà lạnh lùng được, cô ích kỉ vừa vừa thôi!". Lời qua tiếng lại, chồng cô vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận gì, còn cô thì có chết cũng không bao giờ tin anh lại tốt bụng đến mức như vậy!
Cuối cùng, chồng cô tức giận bỏ về, vẫn chưa một lời hỏi thăm sức khỏe của con. Cô nhìn lại đầu giường bệnh thấy chiếc áo khoác của chồng để quên, lục thấy đúng là anh ta để điện thoại trong túi áo. Cô mở tin nhắn trong điện thoại ra xem, thì ôi chao là những tin nhắn mùi mẫn đầy lo âu, yêu thương anh ta gửi cho một cô gái, xem chừng chính là cô nữ đồng nghiệp kia rồi. Anh ta còn nói vợ chồng cô đến với nhau không tình yêu, là cô "úp sọt" anh ta trong 1 đêm say, giờ sống với nhau vì con. Cô gái kia đáp lại khá lịch sự, đúng mực, còn liên tục bảo anh ta không cần mua cháo, mua thuốc đến khiến cô ấy khó xử, hơn nữa chỉ là cảm mạo thôi. Vậy ra họ chưa có gì, là chồng cô đơn phương với người ta thôi!
Đọc từng dòng từng chữ chồng mình gửi cho người phụ nữ khác, nước mắt cô chảy dài. Cô không thể hiểu được, chồng cô nghĩ gì khi con trai anh ta đang nằm viện mà anh ta lại dồn tất cả tâm trí và thời gian vào bệnh cảm mạo của một người phụ nữ khác? Cô nào có "úp sọt" anh ta, đứa con cũng là kết tinh tình yêu đấy chứ! Đáng tiếc, bây giờ đến máu mủ ruột rà đối với anh ta còn chẳng là gì so với chút tình cảm ngoài luồng, thì cô và tình nghĩa vợ chồng có xá là gì?
Theo Afamily
Tự ti vì vợ hay so sánh Các cô bạn của vợ tôi rất là siêu, họ lấy được những anh chàng vừa đẹp trai, vừa chiều vợ lại tài giỏi, kiếm được nhiều tiền. Đó là kết luận tôi rút ra được sau những lần vợ về nhà mỉa mai tôi. Ảnh minh họa "Ôi anh biết không, chồng cái Hằng/cái Hà/cái Mai bạn em...", vợ tôi thường bắt...