Mẹ chồng tôi hiền như Bụt!
Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, cái tuổi chín chắn nhất của người phụ nữ trong cuộc sống vợ chồng, sinh con, làm dâu và làm mẹ.
Ảnh minh họa
Cũng như bao người phụ nữ khác tôi rất sợ cảnh làm dâu vì tôi vốn hậu đậu. Vậy mà như ông bà xưa nói: “Lù khù có ông Cù độ mạng”. Cuộc đời làm dâu của tôi đẹp như chuyện cổ tích khi có được mẹ chồng hiền như bà Bụt. Thật đấy!
Mẹ chồng tôi trẻ hơn tuổi rất nhiều. Ngày về ra mắt nhà chồng, tôi sững người vì mẹ chồng tương lai trẻ quá. Bà không cho tôi gọi bằng “bác” mà chủ động xưng “mẹ” với tôi. Để từ đó tôi luôn nghĩ mình là con gái dù là phận làm dâu.
Tôi xuất thân từ miền quê nghèo khó. Thức ăn quanh năm chỉ có món kho làm món mặn và một món canh. Thường khi tới bữa cơm cứ “chém to kho mặn” ăn cho no bụng chứ chẳng kiểu cách cầu kỳ thành ra tôi dù tốt nghiệp đại học nhưng đã quen với bếp trấu bếp củi bếp rơm chứ bắt bếp ga là tôi loay hoay, lúng túng. Mẹ chồng tôi chỉ dạy tôi từng chút một. Mỗi khi ra chợ bà đều dắt tôi theo chỉ cho cách mua hàng ngon vừa ý mà không bị đắt. Về nhà mỗi bữa cơm dù có người ở (vì nhà tôi vốn có xưởng gia công đồ nhôm, sắt thợ hơn 20 người) nhưng đích thân bà vô bếp làm món ăn mà ba chồng tôi thích, nhân tiện chỉ dạy cho tôi luôn.
Chưa được 6 tháng làm dâu tôi đã biết tự đi chợ và phụ chị bếp nấu cho cả nhà những món ăn ngon mà họ thích. Nhà có giỗ chạp chỉ mỗi mẹ chồng và tôi làm đám không phải đặt món nhà hàng hay thợ nấu mà vẫn đãi đằng tinh tươm. Hàng xóm khen tôi giỏi, khen má chồng tôi khéo lựa con dâu. Trong thâm tâm tôi phục má biết dường nào. Bà đã cho tôi tất cả chứ người hậu đậu như tôi chỉ giỏi luộc trứng là cùng.
Video đang HOT
Tôi về mẹ đẻ sinh con đầu lòng theo tục lệ nhà quê. Mẹ chồng tôi lặn lội về thăm thức thâu đêm chăm cháu nội cho con dâu chợp mắt. Tôi đã quen sống trong không khí nhà chồng, những ngày về ngoại sinh con tôi nhớ mẹ chồng da diết nên khi con gái chưa đầy 3 tháng tuổi tôi đã nằng nặc đòi về. Nhiều người nghĩ tôi “hâm hấp”! Ai đời ở với mẹ ruột không muốn lại muốn làm dâu!
Con trẻ hay ấm đầu đau bụng tiêu chảy. Mẹ chồng tôi cứ thức suốt đồng hành cùng con dâu. Tôi đã nhiều tuổi mới có con nên ham. Hễ con ngủ thì tranh thủ giăt quần áo dọn dẹp nhà cửa phòng ốc may quần áo mới cho con thậm chí ngồi ngắm con say giấc nồng. Khi con thức tôi chăm con cho con bú mớm tắm rửa, chở con đi chơi …cho nên tôi ốm như “cá lóc đẻ” hai hốc mắt thâm quầng sâu hoáy như hai ống khói đèn dầu. Mẹ chồng tôi tinh ý nhẹ nhàng khuyên tôi nên chú ý đến sức khỏe. Bà thường nói “Nuôi cho trăm tuổi mẹ lo đến trăm năm”, người mẹ gãy gánh giữa chừng ai làm thay phần mẹ?
Chồng tôi có lúc sa ngã bỏ bê vợ con và làm ra khoản nợ nần to đùng cho ba mẹ. Tôi vật vã khóc lóc đòi ôm con về ngoại. Mẹ chồng tôi buồn rầu chao chác. Bà vừa lo hạnh phúc con cái vỡ tan còn lo tiền trả nợ để con không bị tù tội. Tôi chỉ biết làm theo bản năng hả cơn giận là đòi ly dị. Tối tối bà vào phòng nựng cháu nội nhưng thực tế là để khuyên dâu. Bà kể đời làm dâu của bà cũng lắm nhiêu khê. Ba chồng tôi cũng không ít lần đổ đốn chao đảo trước cám dỗ đời thường. Vì thương chồng thương con bà cắn răng chịu đựng đợi ngày ba hồi tâm chuyển ý. Ông nội tôi gia trưởng khó có tiếng một vùng. Mấy cô chồng tôi cũng làm tình làm tội bà. Có lần cô Út lén bỏ muối vào nồi canh làm mẹ chồng tôi bị ăn bạt tay. Mẹ chồng tôi mới sinh con, chồng bỏ đi cả tháng bà khóc nhiều nên mắt bị mờ. Vì mắt yếu nên khi làm cá bà chặt đuôi bị xéo. Vậy là bữa ăn hôm đó mẹ chồng bị ông nội mắng té tát, bị mấy cô liếc háy bỡn cợt đai nghiến.
Ngày tôi về làm dâu ông nội chồng vẫn còn sống. Ông không đồng ý cho tôi đi làm bên ngoài. Với ông, không gian sống của người phụ nữ là ở chái bếp chăm con hầu chồng cho trọn đạo dâu con. chứ không được chườn mặt ra đường. Ông còn bảo mẹ chồng tôi cứ xem lương tôi bao nhiêu thì trả. Bằng sự khéo léo của mình mẹ chồng tôi đã thuyết phục được ông. Tôi ung dung đi làm mà không hề biết đến nỗi khổ tâm của người làm mẹ. Cũng từ đó, hễ mỗi lần tôi mắc lỗi là ông nội lại đem mẹ chồng tôi ra nặng nhẹ. Bà chưa một lần kể lại cho tôi nghe dù là vô tình vì hơn ai hết bà thấu hiểu phận làm dâu.
Mười năm làm dâu tôi học được nhiều điều quý giá từ mẹ chồng. Đó là bài học làm người. Mỗi người đều có một hạnh phúc riêng mình. Bản thân tôi, niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình là được làm con dâu của mẹ chồng tôi.
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ!
Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác.
Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh, chẳng có gì lý thú.
Người nghèo chạnh lòng
Mỗi khi nghe các anh chị ở UBND phường Linh Chiểu, quận Thủ Đức, TP HCM bàn luận Tết nay đi đâu, chuẩn bị mua sắm gì thì Thúy, nhân viên hợp đồng của phường, thường lấy cớ bận việc rồi tránh đi nơi khác.
Với Thúy, Tết chẳng có gì vui. Lương nhân viên hợp đồng vỏn vẹn 3 triệu đồng nên Tết chỉ được thưởng bằng số tiền đó. Chồng Thúy làm giáo viên của một trường tiểu học của quận, thưởng Tết chẳng bao nhiêu. "Năm nào về quê dịp Tết, vợ chồng tôi cũng phải vay mượn lo tiền tàu xe, quà cáp, quà biếu các cụ, lì xì các cháu... Trước Tết một tháng, vợ chồng tôi cắt hết các khoản chi tiêu, ăn uống kham khổ để dành dụm tiền về quê".
Tết là thời gian để nghỉ ngơi, vui chơi nhưng nhiều người thì thấy mệt mỏi vô cùng (ảnh minh họa)
Với vợ chồng anh Bách - công nhân một công ty may mặc ở quận Tân Phú, TP HCM - thì Tết là nỗi ám ảnh. Vợ chồng anh từ Thanh Hóa vào TP HCM làm công nhân được gần 10 năm, 2 con gửi ở quê cho bà nội chăm sóc. Mỗi năm, vợ chồng anh chỉ dám về quê một lần vào mùa hè. Không phải vợ chồng Bách ngại cảnh tàu xe đông đúc, đắt đỏ ngày Tết mà là "trốn" khoản quà cáp, lì xì cho họ hàng, làng xóm.
"Nhìn cảnh người ta mua sắm Tết nhộn nhịp mà lòng tôi đau thắt. Ngày Tết, cả dãy nhà trọ vắng tanh. Hai vợ chồng cũng chẳng buồn nấu nướng, ăn uống gì. Đêm giao thừa, nghe tiếng các con nói nhớ bố mẹ trong điện thoại, vợ tôi khóc nấc. Vì thế, nghe đến Tết, vợ chồng tôi đều chạnh lòng!" - anh Bách tâm sự.
Người khá giả cũng sợ
Ngày Tết, người nghèo tủi thân vì không có tiền, không được đoàn tụ cùng gia đình, người thân. Song, với không ít người khá giả, Tết cũng chẳng có gì hấp dẫn, thậm chí mệt nhoài vì phải lo biếu xén, chúc tụng từ nơi này đến nơi khác.
Chị Hằng, nhân viên hành chính tập đoàn K.Đ (quận 1, TP HCM), quê ở Bến Tre, lấy chồng ở Đắk Lắk. Vợ chồng chị lập nghiệp tại TP HCM. Ngày Tết, chị phải "chạy show" vì phải về đủ quê nội, quê ngoại.
"Công ty cho nghỉ Tết, tôi chẳng kịp dọn dẹp, mua sắm gì. 27 tháng chạp, cả nhà phải về Bến Tre ăn Tết với bên ngoại. Ngày 29 phải trở lại TP HCM để 30 kịp đón xe về Đắk Lắk ăn Tết cùng nhà nội. Mùng 3, cả nhà phải đùm túm nhau trở về Sài Gòn để nghỉ ngơi, chuẩn bị trở lại với công việc. Ai ăn Tết lên cân đâu không biết chứ nhà tôi, sau những ngày Xuân, 2 mẹ con vốn đã ốm yếu, sức khỏe kém lại bị sụt thêm vài ký vì hành trình đi tới đi lui, mệt mỏi, chẳng ăn uống được gì" - chị Hằng ngao ngán.
Tết cũng chẳng lấy gì làm sung sướng khi nhiều người phải mệt mỏi ngoài đường vì biếu xén quà cáp cho khách hàng, người thân, rồi dự tiệc tất niên hết chỗ này đến chỗ khác của đối tác. Anh Dũng - giám đốc một công ty TNHH chuyên về công nghệ thông tin tại quận Tân Phú - lắc đầu: "Mỗi chỗ một tiệc thì cũng đủ mệt nhoài vì ăn uống, cạn ly".
Mấy ngày Tết, anh Dũng phải về quê vợ ở miền Tây. Khi đi chúc Tết họ hàng bên vợ, ai cũng muốn cụng ly với tay cháu rể làm giám đốc ở TP HCM nên anh không được từ chối người nào. "Tết xong là tôi bèo nhèo vì rượu bia, thịt cá. Bởi vậy, nghe Tết là ngán ngẩm vô cùng" - anh Dũng than.
Theo VNE
Gái đẹp bây giờ tôi chán rồi Trước đây, tôi luôn ao ước có một cô người yêu xinh đẹp, cao ráo thì càng tốt. Nhưng bây giờ tôi mới nghiệm ra, ngày đó, tôi chưa hiểu tình yêu là gì. Chỉ là tôi háo sắc, ưa hình thức, tôi thích oai với bạn bè, thích khoe khoang với bạn bè là tôi có một cô người yêu xinh đẹp....