Mẹ chồng tôi gọi gái về cho con trai
Để nhằm tống cổ đứa con dâu như tôi ra khỏi nhà vì bà nghĩ, tôi là gánh nặng của gia đình bà.
Ngày yêu nhau, tôi chưa nghĩ được chuyện xa xôi là gia đình anh sẽ không đồng ý tôi. Vì tôi vốn là một cô gái theo mọi người nhận xét thì rất xinh xắn, được nhiều người khen ngợi lại hoạt bát, giỏi giang. Tôi cũng được nhiều anh chàng theo đuổi chỉ là tôi không thích ai ngoài anh. Tôi tự tin vào bản thân mình và tin là, sau này, dù có sống với nhà chồng, tôi cũng không sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, tôi có thể chu toàn đôi bên được. Nhưng ngày đó, tôi còn nghĩ nông cạn, còn chưa biết chuyện gia đình lại phức tạp đến thế. Dù mình có cố gắng nhưng vẫn không được ghi nhận, dù mình có làm việc tốt vẫn bị người ta đổ tội cho.
Tôi về ra mắt nhà anh, mẹ anh nhìn tôi từ đầu tới chân rồi lắc đầu ngao ngán. Mẹ anh chê tôi gầy, người dây, đặc biệt là chê tôi có gò má cao, mẹ không thích. Mẹ anh bảo, tướng tôi nhìn sát chồng nên sợ lấy con mẹ sau nà sẽ rước họa. Mẹ phản đối chúng tôi kịch liệt, ngay cả khi tôi ngồi đó, mẹ anh còn nói chúng tôi không nên lấy nhau nếu thực sự yêu nhau. Yêu nhau là mong cho nhau sống cuộc sống hạnh phúc, nên chia tay nhau là cách tốt nhất để cả hai cùng cố gắng có tương lai tươi đẹp hơn.
Tôi đau khổ sống chung với mẹ chồng khó tính (ảnh minh họa)
Nghe mẹ anh nói tôi thấy vô lý thật. Nếu yêu nhau mà lại chia tay nhau thì còn gọi gì là tình yêu. Tôi cảm thấy nản vô cùng, cảm thấy chán mọi việc. Nhưng vì yêu anh, chúng tôi cố gắng vượt qua mọi sự ngăn cấm của gia đình. Anh kiên quyết lấy tôi, anh yêu tôi và mong cho tôi được trở thành vợ của anh, mong chúng tôi có một mái ấm hạnh phúc.
Tôi và anh lấy nhau, sống chung với nhà chồng, tôi chịu nhiều áp lực. Một người phải quá kiên nhẫn, dũng cảm mới dám làm chuyện này, mới dám về sống chung với gia đình chồng mà mẹ chồng coi mình như cái gai trong mắt. Tôi cũng kiên quyết lắm, cố gắng để được lòng mẹ chồng, nhưng càng cố thì tôi càng bế tắc.
Video đang HOT
Nhất là khi tôi đã ở nhà chồng, làm dâu quần quật suốt 2 năm nhưng không sinh được con cho anh. Chồng tôi dần cũng nản vì thuốc thang quá nhiều, anh cảm thấy bế tắc, cũng chán nản. Anh không còn thời gian quan tâm tới mối quan hệ của tôi và mẹ chồng nữa. Anh mặc kệ, còn mẹ tôi thì càng được đà lấn tối. Mỗi ngày mẹ đều nói cáy móc về chuyện của tôi, mẹ nói tôi vô sinh này kia thì nên tha cho chồng tôi, để anh đi lấy vợ mới. Mẹ bảo, nhìn tướng tôi không gây ra chuyện này thì cũng chuyện kia. Cứ bữa ăn là mẹ nhắc làm tôi nuốt nghẹn. Tôi uất ức lắm rồi, tôi cảm thấy cuộc sống thật sự quá mệt mỏi.
Mẹ đưa cả gái về nhà, rồi cho cô ta vào phòng của chồng tôi, giặt đồ của chồng tôi như người trong nhà. Mẹ anh với là người trơ trẽn, vô liêm sỉ. (ảnh minh họa)
Bây giờ, tôi cứ đi làm tối ngày, lao vào công việc để tìm vui. Mẹ anh được thể đã tính chuyện mối lái cho anh nhằm tống cổ tôi ra ngoài. Có cô gái mẹ anh quen ở đâu ấy, thấy cô ta giàu có, sành điệu, mẹ anh đưa về nhà chơi, mối lái với anh để cô ta và anh làm quen rồi hẹn hò với nhau. Tuy là chồng tôi chưa có ý định đó nhưng nhìn thái độ của anh với tôi thời gian gần đây, tôi cũng lo là anh sẽ xiêu lòng. Tôi cảm thấy lo lắng quá.
Mẹ đưa cả gái về nhà, rồi cho cô ta vào phòng của chồng tôi, giặt đồ của chồng tôi như người trong nhà. Mẹ anh với là người trơ trẽn, vô liêm sỉ. Dù gì thì tôi cũng là con dâu trong nhà này hợp pháp. Tôi chưa đi đâu thì mẹ anh không có quyền như vậy. Tại sao người lớn như mẹ chồng tôi lại cư xử kém thế, tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản lắm rồi. Chẳng lẽ, tôi phải chia tay thật sự để tìm cuộc sống mới chứ không thể sống khổ thế này, nhất là tình yêu chồng dành cho tôi cũng không còn như trước nữa.
Theo VNE
Chồng già không muốn ân ái với vợ
... Thì tôi đã không phải sống trong sự giày vò của một người đàn bà ngoại tình như thế này.
Tôi cũng đã từng là một người mẹ, người vợ chuẩn mực trong suốt gần 10 năm dài đằng đẵng cơ mà.
Con trai của vợ chồng tôi đã học lớp ba, đó là kết quả của một tình yêu chân thành và mặn nồng. Ngày có con và suốt một thời gian dài sau đó, hai vợ chồng tôi đã hạnh phúc biết bao. Nghe chuyện người này ngoại tình, người kia lục đục, chúng tôi thường cảm thấy xót thương và luôn tin tưởng rằng đó chỉ là những câu chuyện của ai đó ngoài kia, chẳng bao giờ có thể xảy ra với gia đình êm ấm của mình. Thế mà giờ đây, tôi lại trở thành một người đàn bà có tình nhân bên ngoài. Cuộc đời không nói trước được chữ ngờ là vậy.
Tôi lấy chồng lớn hơn mình gần 25 tuổi. Ngày yêu anh, ai cũng phản đối. Anh không phải là đại gia, anh cũng chẳng giàu có gì. Nhưng anh có sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng, chu đáo của một người đàn ông từng trải - điều tôi không thể nhận ra ở những người bạn trai đồng trang lứa với mình. Anh có một công việc ổn định. Và anh chỉ có một mình, nên tôi không phải khổ sở với việc làm dâu. Vậy là tôi quyết định cưới anh. Ba mẹ tôi can ngăn hoài không được thì cũng đành chịu. Tôi đã tốt nghiệp đại học gần 2 năm và thay đổi công việc đến gần chục lần, ba mẹ cũng chán nhiều cho tính tình thích bay nhảy của tôi, thôi thì lấy chồng đi cho ổn định cuộc sống, lấy ai cũng được.
Chồng tôi ngày càng già đi trông thấy. Cả về hình thức bên ngoài lẫn chuyện khó nói bên trong. (ảnh minh họa)
Vậy là tôi có chồng. Rồi có con. Chúng tôi đã sống êm ấm, hạnh phúc bên nhau được cả một khoảng thời gian dài. Anh chăm chút cho tôi và con thật chu đáo. Anh luôn chiều chuộng, nhường nhịn cho những lúc nóng nảy, bốc đồng của người vợ trẻ. Thay vì bị "mất cảm tình" như ban đầu, càng ngày anh càng được ba mẹ tôi tin cậy và yêu thương. Tưởng như điều gì anh cũng tốt, thì người vợ như tôi sẽ chẳng phải lo lắng hay băn khoăn gì nữa. Nhưng...
Chồng tôi ngày càng già đi trông thấy. Cả về hình thức bên ngoài lẫn chuyện khó nói bên trong. Lúc mới cưới nhau, anh muốn gần tôi nhiều bao nhiêu thì giờ đây anh lại càng sợ chuyện đó bấy nhiêu. Anh luôn tìm mọi cách để trốn tránh, để "chạy làng". Những lần gần nhau của chúng tôi cứ giãn dần ra, có khi ba tháng ròng rã mới đụng đến nhau một lần. Rồi anh bị tuyến tiền liệt, anh xem đó như một lý do chính đáng để rồi chỉ đêm đêm vuốt tóc, xoa trán tôi, thủ thỉ vài câu chuyện bâng quơ rồi nằm ngủ cạnh nhau như những người bạn thân thiết.
Tôi thương chồng, thương những biểu hiện áy náy của anh, và thấy tội nghiệp cho anh khi anh luôn phải tỏ ra với bạn bè, hàng xóm rằng anh vẫn còn khỏe mạnh lắm. Anh cố gắng chau chuốt áo quần, anh luôn tỏ ra là chỗ dựa vững chãi cho tôi trong những bữa tiệc, những lần gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, anh nói chuyện rôm rã, anh mạnh miệng và lớn tiếng về chuyện vợ chồng, về bản lĩnh đàn ông,... - cái kiểu như là anh muốn tạo cho anh một cái vỏ bọc cứng rắn để che đậy sự yếu đuối của chính mình. Nhưng cũng có lúc tôi phát điên lên vì những chuyện đó. Tôi ghét khi nghe mọi người trầm trồ khen ngợi anh. Tôi ghét nhìn thấy sự hào nhoáng và mạnh mẽ đầy giả tạo của anh. Đôi lúc, tôi ước gì anh chỉ cần làm được một việc duy nhất, tôi không cần gì khác nữa. Tôi chỉ là một ngườiphụ nữ hơn 30 tuổi, đầy sức trẻ, đầy khát khao, tôi không thể chịu đựng cuộc sống buồn tẻ như thế này mãi.
Anh biết hết những điều tôi nghĩ. Anh hiểu hết cảm giác của tôi. Tôi biết chắn chắn như vậy, vì anh là một người đàn ông từng trải và tinh tế. Nhưng anh vẫn cứ như thế - xây dựng một vẻ ngoài nóng bỏng và chạy trốn vào thế giới lạnh lẽo tẻ nhạt chỉ có tôi và anh tường tận.
Nhiều lúc tĩnh tâm, tôi ước gì mình có thể im lặng chịu đựng như chồng. Nhưng tôi không làm được. (ảnh minh họa)
Thế rồi tôi ngoại tình. Tình nhân của tôi chẳng có gì đặc biệt. Đó là một người đàn ông bình thường, một nhân viên quèn làm cả chục năm vẫn không vượt qua nỗi mức lương 5 triệu đồng một tháng. Ngày trước anh ta tán tỉnh tôi và tôi đã không thèm liếc mắt dòm đến một cái trọn vẹn để mà có suy nghĩ so sánh với người này, người kia. Tôi chưa từng có ý định chọn anh ta. Nhưng bây giờ thì tôi thỉnh thoảng lại lao vào vòng tay của người đàn ông đó một cách say mê.
Chồng tôi biết chuyện quan hệ ngoài luồng của tôi. Và anh vẫn im lặng. Anh chỉ nhắc nhở tôi trong vai trò người mẹ, để tôi không được lơ là trong việc chăm sóc con. Còn ở vai trò làm vợ, anh chẳng đòi hỏi gì ở tôi ngoài việc đêm đêm nằm bên cạnh thủ thỉ và hôn phớt lên trán đầy trong sáng. Tôi ghét sự im lặng đầy "cao thượng" đó. Và tôi lại lao vào cuộc tình vụng trộm đầy nhục thể kia, cho bõ ghét.
Nhiều lúc tĩnh tâm, tôi ước gì mình có thể im lặng chịu đựng như chồng. Nhưng tôi không làm được. Tôi đã trở thành một người đàn bà hư trọn vẹn, không có gì bào chữa được. Có phải, gánh nặng tội lỗi này xuất phát từ lần tôi quyết định làm chuyện mà ai cũng phản đối quyết liệt - lấy một người chồng già hơn mình đến gần 25 tuổi?
Theo VNE
Đó chính là giết người không dao Nhưng chuyên anh lam đung la môt kiêu giêt ngươi không gươm đao. No choc thăng vao trai tim tôi, lam cho no ri mau... Tôi đa tưng la môt ngươi vơ hanh phuc. Chung tôi cươi nhau ngay khi hai đưa mơi ra trương. Ngay đo cach nay 18 năm. Khi đo cuôc sông con rât kho khăn. Tôi nhơ khi mang...