Mẹ chồng thường xuyên xin tiền con trai vì không cam lòng để con dâu hưởng hết
Nghỉ lễ 30.4, cả nhà lại dắt nhau về nội. Vừa chân ướt chân ráo bước vào sân đã được mẹ chồng đon đả đón: “Các con về rồi à, vào rửa tay chân mặt mũi đi. Vào xem bố mẹ vừa làm lại cái nhà tắm đẹp lắm. Bố mày cứ bảo không cần sửa nhưng mẹ bảo cái nhà tắm cũng phải đàng hoàng sạch sẽ con cái về nó còn dùng, làm rồi con nó cho tiền chứ có phải đi vay đâu mà ông lo”.
Ảnh minh họa
Nhìn mẹ chồng cười mà tôi chỉ muốn khóc. Điệp khúc “thiếu tiền thì con nó cho” mẹ chồng tôi lặp đi lặp lại không bao giờ chán.
Nhà chồng tôi xưa vốn nghèo, để nuôi chồng tôi học xong đại học rồi lại học mấy khóa ngoại ngữ, như mẹ chồng tôi nói là “tốn cả một gia tài”, vậy nên lúc nào mẹ chồng cũng nói cả đời ông bà vất vả để cháu con được sung sướng.
Chồng tôi làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài, lương thưởng cũng khá, cùng với thu nhập của tôi, hàng tháng trừ mọi khoản chi tiêu cần thiết, chúng tôi cố gắng chắt chiu dành dụm để mua nhà. Thế nhưng mẹ chồng tôi, dăm bữa nửa tháng lại có lý do để xin tiền, nhiều khi tiền mới gửi tiết kiệm lại phải rút ra.
Chồng tôi là con trai một, thỉnh thoảng biếu bố mẹ chút tiền dưỡng già là trách nhiệm của vợ chồng tôi. Hồi mới cưới nhau, chồng tôi đã thỏa thuận trước chuyện này, rằng ông bà là nông dân, không có lương hưu, mỗi tháng chúng tôi sẽ biếu ông bà ba triệu để ông bà mua thức ăn. Tôi nghĩ đó là điều nên làm, chưa bao giờ ca thán.
Nhưng với mẹ chồng tôi, như vậy là chưa đủ. Cứ dăm bữa nửa tháng bà lại gọi điện, khi thì “bố mày răng hỏng hết rồi, tao bảo ông ấy đi làm lại hàm răng mà ăn cho ngon, tiền con cái nó cho, bảo mãi ông cũng chịu nghe rồi. Già rồi, răng không có mà ăn thì khỏe làm sao được”, rồi thì “mấy bà hàng xóm bảo sao không nói vợ chồng con mua cho cái xe đạp điện mà đi, nhiều tuổi rồi đi đâu cũng đạp xe đạp mệt lắm, mẹ thấy cũng có lý”, rồi thì “bố mày đi ra thấy nhà người ta có cái bình lọc nước, về nhà cứ muốn mua. Khổ, bao năm nay uống nước đun sôi, sao giờ lại dở chứng đòi uống nước lọc, các con xem thế nào”…tháng nào cũng có ít nhất một hai cuộc điện thoại, với ti tỉ mong muốn, ti tỉ lý do, miễn làm sao con cái có thể cho tiền. Nhưng rồi tiền cho chưa chắc đã chi tiêu đúng như mẹ chồng tôi đã nói.
Nhiều lần tôi khó chịu bảo chồng: “Vợ chồng mình nhà còn đi thuê, thành phố cái gì cũng đắt đỏ, chả biết tiết kiệm đến bao giờ mới có thể mua một căn hộ chung cư. Bà nội thì nay muốn cái này, mai muốn cái nọ, định để con trai mình đi ở trọ suốt đời chắc”.
Chồng tôi cũng biết tôi không vừa lòng, nhưng anh không thể mẹ ngỏ ý xin mà không cho. Vậy nên anh luôn nói vuốt đuôi: “Thôi, mình còn trẻ, đời còn dài rộng. Ông bà có tuổi rồi, chiều ông bà một tý cho ông bà vui”.
Video đang HOT
Nói thì nói thế chứ, để ông bà vui thì tôi không vui nổi. Ai cũng có những dự định, có gia đình phải chăm lo. Như bố mẹ tôi, rất ít khi con cái biếu tiền mà lấy. Bố tôi thường nói “không phải cứ cho bố mẹ tiền là có hiếu, chúng mày cứ sống hạnh phúc cũng là báo hiếu rồi”. Mà nhà bố mẹ tôi cũng đâu khá giả gì, cũng là nông dân cả đời trông vào ruộng vườn, con gà con lợn. Nhiều khi thương quá cứ phải giúi vào tay.
Đợt này được nghỉ lễ dài ngày, cả nhà tôi định về chơi ngoại vì tết năm vừa rồi không về. Thế nhưng bà nội đã gọi điện sớm, nói “ông ốm, ông mong cháu nội về thăm đấy”. Vừa về đến nhà bà đã khoe cái nhà tắm mới. Nhà tắm được xây mới lại, ốp gạch hoa đẹp, cả bình nóng lạnh, bồn bệ vệ sinh, vòi tắm đều được thay mới hoàn toàn. Bà bảo “đẹp không con, 15 triệu đấy. Bố mày cứ kêu không có tiền. Gớm, già rồi, nhờ con cái chứ ai kiếm được tiền nữa”. Tôi thở dài, thế là lại đi tong 15 triệu, cảm thấy chán tột cùng.
Buổi chiều, nhân cho con ăn, lân la sang hàng xóm chơi. Bác hàng xóm cứ một hai khen vợ chồng tôi có hiếu, mua sắm, chăm lo cho ông bà chu đáo. Tồi bảo là con cái, lo cho ông bà là trách nhiệm phải làm của con cái, có gì đâu. Nói chuyện một thôi một hồi, bác hàng xóm mới bảo “mẹ chồng cháu nói, được đứa con trai, nuôi ăn học thành tài, giờ kiếm được tiền thì con dâu hưởng, cũng làm sao vớt vát lại chút ít chứ chẳng lẽ cả đời mình chịu khổ giờ để con người ta hưởng hết. Chắc mẹ chồng cháu cũng nói đùa cho vui vậy thôi. Có con dâu thế này còn tính toán đong đo gì nữa”. Chỉ một câu nói mà khiến tôi mất hết chút tình cảm còn lại với mẹ chồng, nỗi ác cảm cứ thế tăng dần lên. Nghĩ lại bao lần mẹ chồng cứ tìm lý do để xin tiền con trai con dâu, hóa ra đang kể công mình nuôi con sợ giờ con dâu hưởng hết.
Bữa cơm, nhìn mẹ chồng ngọt nhạt, kể về bao ước mơ, dự định của mình mà tôi chỉ muốn đặt bát cơm xuống rời khỏi mâm. Muốn nói rõ với mẹ chồng rằng chúng tôi ở thành phố cũng bợt mặt kiếm từng đồng chứ chẳng phải hốt vàng hốt bạc ở đâu mà ông bà cái gì cũng “con nó cho”.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ tôi nói “với nhà chồng, nếu chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền đều là chuyện nhỏ. Đừng bao giờ để chỉ vì tiền bạc mà khiến tình cảm sứt mẻ, bố mẹ chồng và chồng bực mình hay ghét bỏ”. Tôi cũng tự nhủ mình, bố mẹ không trông vào con cái thì trông vào đâu. Nhưng giờ hiểu rõ tâm ý mẹ chồng muốn “vòi tiền” con trai vì sợ con dâu hưởng hết bỗng thấy vô cùng chán nản và thất vọng.
Tôi không biết mình có nên nói với chồng những gì mình được nghe, thắt chặt lại kế hoạch chi tiêu cũng như tiền biếu bố mẹ chồng. Với tư tưởng của mẹ chồng, e rằng chúng tôi có đưa bà bao nhiêu tiền cũng không trả hết nợ bà đã nuôi chồng tôi. Chẳng lẽ chỉ vì mình là con nên phải “cắn răng” mà chịu?
Theo Dân Trí
Mẹ chồng vô lý
Ngày nào rèm cửa nhà chồng màu hoa cà mát dịu, Vy về là thay ngay màu vàng đồng chói lòa.
Vy ném "ầm" vali lên giường tôi rồi bật người ra thở dốc:
- Cho em ở đây thời gian hơi dài nha!
- Sao vậy? Lại không trùng khớp ý với mẹ chồng à?
- Trời ơi! Bà già đó vô lý không chịu được! Bỏ đi là ít đó, em sợ ở gần sẽ lớn tiếng mất!
- Tân không nói gì à?
- Ông chồng em hả? Im như hến luôn mới tức! Bởi vậy em đi cho bõ ghét!
Tôi hít sâu mấy lần mới bảo với Vy, "thật ra bỏ nhà ra đi như vầy là dại lắm. Vì "người ta" đã tốn trầu cau rước mình về kia mà. Có đi cũng đi cũng đi cho đường đường chính chính chứ dại gì chỉ có chiếc va li". Vy ngồi dậy chồng cằm, "em cũng không biết làm sao nữa. Vợ chồng mới cưới sáu tháng mà em phải bỏ nhà đi ba lần. Về thì ngột ngạt như nhà tù".
Vy trẻ trung chỉ thích gam màu tươi mới. Ảnh minh họa
Rồi Vy huyên thuyên kể sự "ngột ngạt" của mình bởi mẹ chồng không "nhìn cùng một hướng". Ngày nào rèm cửa nhà chồng màu hoa cà mát dịu, Vy về là thay ngay màu vàng đồng chói lòa. Bộ sa lông hợp tông màu tím cà với bộ rèm cửa có hơi bong tróc chút đỉnh cũng bị Vy kêu xe hốt rác tới bỏ. Thay vào đó là bộ màu xanh lá mạ nhức mắt.
Mẹ chồng đi đám cưới ở quê ba ngày, về... suýt bật ngửa vì tưởng lạc nhà. Mẹ chồng bảo Vy sao hông hỏi ý bà. Ấy là chưa kể phí một khoảng tiền không nhỏ, tiền đó để dành mua vàng có phải tốt hơn không. Vy bảo mẹ chồng "cổ lổ sỉ", bộ rèm màu tím kia chục năm qua mà vẫn xài. Rồi hỏi lại rằng mẹ có thấy nàng dâu nhà ai mà thiệt lòng tốt tính như con không? Chuyện nhà chồng mà cứ lo lắng như nhà mình? Mẹ chồng bảo, tốt tính thì quý lắm, nhưng phải thích hợp không gian thời gian. Ba mẹ già cả, màu nhạt thấy nhẹ lòng, khỏe mắt. Còn hai màu vàng - xanh kia vừa thấy đã nhức đầu.
Thế là Vy dấm dẳng nói mẹ chồng vô lý, chả thương con dâu thì thôi. Còn chê nọ chê khi. Kể lể chán thì khóc với chồng, than thở mình lo lắng mà mẹ chồng còn chê. Cuối cùng, Tân phải đấu dịu, thôi thì cứ treo rèm cũ lên cho mẹ, rèm mới để nhà khi có đám tiệc hãy treo. Xong anh quay qua năn nỉ mẹ, rằng bộ sa lông cũ lỡ bỏ rồi, mẹ "dùng đỡ" bộ mới giùm tụi con. Nếu nhức mắt, vợ con sẽ nhờ thợ may thay màu vải nhạt trùm lên sa lông vậy.
Chuyện vừa êm êm thì "đùng một cái" mẹ chồng té phải nằm viện. Chồng công tác xa nhà, cha chồng chăm mẹ và bác sĩ tiên lượng bà sẽ phải nằm một thời gian dài thì Vy đã nhanh nhảu kêu thợ tới làm một cái "phòng riêng" tại phòng khách cho mẹ chồng. Vì "Để mẹ nằm trong phòng cũ chật chội, khách tới thăm khó lắm. Nằm ngoài này thoáng mát, ai cũng nhìn thấy mẹ để chăm sóc khi mẹ cần".
Ý tưởng tốt, thực hiện xong, tự hoạch định thu chi cho căn phòng cả chục triệu đó. Nhưng vấn đề là... mẹ chồng không chịu nằm! Bà bảo bây giờ mặc tã, uống sữa, đi bô nằm... thì ai lại chườn ườn ra phòng khách dị hợm vậy?
Vy bảo, phòng khách có nắng, sẽ không có mùi người bệnh. Phòng khách có người qua lại sẽ dễ nghe mẹ gọi. Người quen tới thăm sẽ gặp mẹ ngay chứ không đi luồng tuông trong nhà. Một công đôi việc mà mẹ còn chê là phụ lòng con.
Khổ nỗi lần này Tân và ba chồng đều thấy Vy nói đúng nên cả hai người đàn ông đều im lặng. Mẹ chồng... chịu thua nhưng nằm luôn kêu nệm xót; chăn mền ngứa ngáy, thức ăn luôn kêu lạt, chê ngọt...
Vy bảo, chăn nệm đều mới mua. Thức ăn thì em nấu em đút, bà chê. Nhưng con trai bà giả vờ cầm lên nếm rồi nói "ừ nhạt thật", rồi cầm xuống bếp quay lên, chả nêm nếm gì thì bà lại ăn ngon lành. Tức không chịu được!
Với Vy, mẹ chồng luôn vô lý - Ảnh minh họa
Bây giờ Vy đã ngủ rồi. Giấc ngủ nhọc nhằn của cô gái tuổi 24 sao cứ như trẻ con bởi khóe môi cong cong hờn dỗi và đôi tay áp má kia sao đáng yêu quá chừng.
Tôi muốn nói với Vy, thật ra mẹ chồng không quá vô lý đâu. Bởi đó là nhà của bà, bà đã làm chủ mấy mươi năm. Giờ một cô gái nhảy vào muốn thay bà "làm trùm" hỏi sao không ức? Lý ra, trước khi muốn thay rèm cửa, thay sa lông, làm phòng mới, Vy chỉ cần nhỏ nhẹ nêu ý kiến với bà. Rồi thuyết phục rằng con thấy vậy là hợp lý, là làm mới cho ngôi nhà ta ấm áp hơn... Chắc mẹ chồng sẽ không phản đối vì bà thấy mình được tôn trọng.
Đàng này cứ xồng xộc làm rồi lại kêu than vì mẹ chồng "không hợp tác". Sự nhiệt tình đó hóa ra uổng phí và xúc phạm mẹ chồng đó Vy à.
Theo Báo Phụ Nữ
Thắt lòng trước câu nói của mẹ bạn trai trong lễ ăn hỏi Em và anh yêu nhau được gần một năm. Bố mẹ anh là công chức về hưu, nổi tiếng là khó tính. Lần đầu anh dẫn em về ra mắt gia đình, bố mẹ anh đã không đồng ý cho anh tiếp tục mối quan hệ yêu đương với em. Lúc ấy, mẹ anh còn thẳng thừng đuổi em đi và tuyên bố...