Mẹ chồng thưởng tiền đầu năm học cho các cháu nhưng chỉ con cả của tôi không được nhận, lý do đằng sau đến bố chồng còn chẳng dung thứ nổi
Chẳng thể ngờ mẹ chồng tôi lại có suy nghĩ độc ác đến thế!
Mẹ chồng tôi là một người cổ hủ, những suy nghĩ cũ mèm đã ăn sâu vào trong tiềm thức của bà. Ấy vậy, mặc dù có đôi lúc mẹ hành xử quá cảm tính, nhưng nhìn chung bà vẫn là một người phụ nữ tần tảo, biết chăm lo cho gia đình.
Lấy chồng về, tôi hiểu không dễ gì để tạo nên mối quan hệ tốt với mẹ chồng. Kể cả khi cố gắng vun đắp tình cảm thì chưa chắc đã có kết quả tốt, thậm chí nếu không may còn phản tác dụng. Thôi thì “nước sông không phạm nước giếng”, tốt nhất nên biết thân biết phận và nhẫn nhịn một chút để tránh xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng đời nào có cho đại gia đình bình yên. Tôi cảm thấy số phận này nghiệt ngã khi giáng xuống đầu vợ chồng chúng tôi tai họa nặng nề. Con gái lớn mà tôi mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày mắc phải hội chứng Down bẩm sinh. Cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể hiểu vì sao tôi và chồng đều khỏe mạnh bình thường mà con gái lại bị như vậy.
Ngày bé, con gái tôi đã không giống như những đứa trẻ bình thường khác, từ ngoại hình cho đến năng lực nhận thức. Cũng dễ hiểu thôi, vì hội chứng Down này chỉ làm con tôi to lớn lên chứ trí não không thông minh hơn. Thời gian đầu khi mới biết con mắc bệnh, lòng tôi đau như cắt liên tục ngất lên ngất xuống và chẳng buồn ăn uống gì. Lúc ấy tôi chỉ muốn trốn chạy tất cả. Một phần vì sợ gặp phải những ánh nhìn dò xét bên nhà chồng.
Mẹ chồng tôi là người mong mỏi có cháu trai đích tôn nối dõi. Ấy vậy mà ngay con đầu của tôi đã mắc hội chứng Down dự báo điều chẳng lành. Tôi sợ rằng sẽ bị chê trách là mầm mống reo rắc đứa con xui xẻo. May sao vào những lúc tuyệt vọng nhất, tôi vẫn có chồng bên cạnh động viên và an ủi. Anh còn khẳng định sẽ cùng tôi nuôi đứa con này thật tốt, dù xấu dù dở thế nào cũng vẫn là sinh linh mình dứt ruột đẻ ra.
5 năm sau, vợ chồng tôi mới có cơ hội được chào đón một bé trai ra đời. Lần này tạo hóa đã mỉm cười với gia đình. Bé rất khỏe mạnh, bình thường và không mắc những triệu chứng giống như chị gái. Đến năm bé được 1 tuổi hơn cũng là lúc con gái tôi bước vào độ tuổi đi học. Mặc dù bạn bè tôi có bảo cứ cho con đến trường nhưng tôi thực sự không an tâm chút nào vì đến vệ sinh cá nhân con còn khó khăn. Tôi và chồng quyết định sẽ dạy con ở nhà học bằng kiến thức của mình.
Ban đầu, việc cầm bút, kẻ thước, tính toán của con gái cũng có nhiều khó khăn, song vợ chồng tôi không hề bỏ cuộc. Giờ đây, cháu đã thuộc bảng chữ cái, biết đọc kha khá dù chưa nhanh và đặc biệt tính được trong phạm vi 20.
Video đang HOT
Một hôm, mẹ chồng gọi tất cả mấy anh chị em đến nhà với mục đích làm cơm cúng rằm và nhân tiện phát phần thưởng cho các cháu đầu năm học mới. Nhà chồng tôi có 5 anh chị em, những người em khác cũng đã lập gia đình và có con đi học rồi. Tôi nghĩ mẩm trong bụng, không biết mẹ chồng cho cháu bao nhiêu đây.
Ngặt nỗi, mẹ chồng tôi đã làm một việc mà tất cả các con đều không thể tưởng tượng nổi. Bà chuẩn bị sẵn phong bì cho các cháu trừ đứa con gái lớn bị hội chứng Down của tôi! Ngay lập tức, tôi có phản ứng ngay, giọng như lạc cả đi trong nước mắt: “Sao con gái của con không có quà hả mẹ? Dù ít dù nhiều thì bà cứ thưởng động viên cháu nó chứ? Mẹ làm thế nhỡ con của con tủi thân thì sao?”
Mẹ chồng vẫn không hề thay đổi, đáp trả lại phũ phàng hơn “Cô xem cháu nó bây giờ bị bệnh như thế, có đi học được đâu? Cho tiền mua sách vở đồ dùng thì chắc vào hết túi cô chứ cháu tôi thì được gì? Với lại đầu óc bị thiểu năng, dù có dạy dỗ cũng chẳng để làm gì. Dạy nó làm việc nhà thì có ích đấy, phụ giúp bố mẹ sẽ có hiếu hơn nhiều!”
Nghe mẹ nói xong, tôi nín lặng không nói nên lời. Bố chồng tức giận mắng lại bà nhưng mẹ chồng vẫn cố tỏ ra mình đúng. Nói đoạn, ông rút trong ví ra 500 ngàn đồng và đưa cho con gái tôi.
Quả thực tôi tủi thân lắm mọi người ạ. Chẳng ai muốn con mình bị như thế, vậy mà mẹ chồng miệt thị giống như thể nó là thứ bỏ đi vậy! Có lẽ từ giờ tôi sẽ không đưa con đến nhà mẹ chồng thường xuyên nữa, nhỡ có nghe được vài lời tủi thân thì tội lắm… Tôi có nên hành xử như vậy không?
Mẹ chồng nhắc con trai 'không lấy vợ này thì lấy vợ khác' tôi tức quá liền đáp trả sâu cay
Không chỉ dò xét và khó chịu với mọi thứ tôi làm, mẹ chồng thậm chí còn nói với chồng tôi rằng 'bố mẹ chỉ có một thôi, còn vợ không lấy vợ này thì lấy vợ khác thiếu gì". Có ai như mẹ chồng tôi không?
Có ai như tôi không? Chẳng hiểu sao từ ngày đặt chân về nhà chồng, tôi đã thấy không thể ưa nổi mẹ chồng rồi. Mẹ chồng tôi thuộc tuýp người khinh thường, miệt thị những người dân từ quê ra thành phố. Vì tôi cũng là gái nông thôn nên lúc nào bà cũng tỏ thái độ khinh khỉnh với con dâu.
Đơn cử như chuyện này. Người ta muốn về quê để mua đồ ăn sạch, tươi sống. Còn mẹ chồng tôi lúc nào cũng cho rằng cứ phải mua trong siêu thị mới là đảm bảo. Đợt ấy mới cưới, tôi về nhà chơi thì được mẹ cho 2 con gà sống và 1 thùng rau. Tôi hí hửng mang về, ai ngờ vừa đặt cái lồng gà xuống sân, mẹ chồng tôi đã ở trong nhà chạy ra:
"Mang ra ngoài ngay cho mẹ. Bẩn thỉu quá, ai lại để gà sống như thế".
"Đây là gà bố mẹ con gửi cho nhà mình. Gà nhà con thả vườn nhà, chỉ ăn cám gạo và rau cỏ nên là gà sạch mẹ ạ".
"Mẹ biết rồi. Nhắn với ông bà bên ấy là mẹ cảm ơn. Nhưng lần sau đừng mang cái gì lên nữa. Ở quê chẳng biết có tiêm thuốc đầy đủ không. Nhìn mấy con này cứ như gà rù ấy".
Nói xong bà cứ lạnh lùng đi vào. Cả tối hôm đó, chỉ có tôi và chồng ăn thịt gà. Mẹ chồng tôi không hề đụng đũa, còn bố chồng vừa đụng vào đã bị vợ quắc mắt lườm. Đến khổ. Biết thế tôi đã chẳng cực công mang đồ nhà mình lên nữa. Vừa chuốc bực vào người lại thương bố mẹ vất vả ở quê chăm con gà, mang biếu thông gia mà bị chê lấy chê để.
Rồi có lần bố mẹ tôi lên thăm con gái. Bố mẹ tôi vừa ngồi xuống ghế, mẹ chồng đã nhìn thông gia bằng ánh mắt dò xét. Sau đó, dường như không chịu được, bà chỉ vào những vết nứt nẻ trên chân của thông gia nói:
"Bà ơi, nhà vệ sinh của nhà tôi trong kia. Bà đi đường xa lên, bà có cần vào rửa ráy thì cứ tự nhiên".
"Vâng, cảm ơn bà".
Tôi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của mẹ mình. Vì mẹ tôi ở quê, làm việc nhà nông nên chân tay nứt nẻ. Nhìn vào lại nghĩ là chân bẩn chứ có phải bẩn thỉu gì đâu.
Chuyện mẹ chồng coi khinh đã làm tôi cảm thấy không vui. Đã vậy bà còn có tính xấu này nữa. Chắc do không thương con dâu nên khi thấy con trai đối xử tốt với vợ, bà khó chịu ra mặt. Hôm 8/3, anh mua một bó hoa hồng to tặng vợ, có thế mà mẹ chồng tôi bĩu môi:
"Đúng là đẻ con ra để con hầu hạ người khác".
"Sao mẹ lại nói thế, vợ con cũng là con dâu mẹ mà".
"Nhưng mà con ơi, bố mẹ chỉ có một thôi, còn vợ không lấy vợ này thì lấy vợ khác thiếu gì".
Tôi đang nấu cơm dưới bếp, điên máu quá nên cũng chạy ra phòng khách nói vào:
"Mẹ nói đúng quá còn gì anh. Với phụ nữ cũng vậy mẹ nhỉ. Bố mẹ chỉ có một, còn chồng không lấy chồng này thì có chồng khác, đúng không ạ?".
Tôi vừa nói vừa cười nên mẹ chồng dù sầm mặt cũng chẳng làm gì được. Làm gì được tôi đây? Chính bà cũng bảo như thế mà.
Tôi nghĩ kỹ rồi, từ nay tôi cũng chẳng nhún nhường hay im lặng nữa. Động đến tôi thì tôi sẽ nói lại, chỉ cần không láo lếu, xấc xược là được. Chứ cứ nhịn mãi lại thành nhục, bà càng được nước lấn tới phải không các mẹ?.
'Đánh ghen thời công nghệ': Ngoại tình - ai đúng ai sai? Người ngoại tình, 'kẻ thứ ba' sai trái về đạo đức, pháp lý. Nhưng có phải tất cả họ đều đáng bị miệt thị, khinh bỉ và không cần được lắng nghe? Hôn nhân hạnh phúc là điều mà nhiều người mong muốn, trân trọng và cố gắng giữ gìn nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: Nếu lỡ một ngày phát hiện...