Mẹ chồng ‘thánh soi’, con dâu ’sôi máu’
Tôi không thể nào chịu nổi mẹ chồng nữa. Nếu ly dị chỉ vì mẹ chồng thì thật sự là không đáng. Nhưng sống thế này, mỗi ngày qua đi không khác gì địa ngục.
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 30 tuổi, tôi mới lấy chồng cách đây 2 năm. Chồng tôi là bộ đội, anh thường xuyên đi công tác xa nhà. Vì thế, chuỗi ngày sau khi cưới chồng, tôi sống với mẹ chồng là chính. Bà chỉ có một mình bao nhiêu năm, nay có tôi về đỡ đần, bà không những không vui mà thực sự khiến cho cuộc sống cả hai trở nên thật sự ngột ngạt.
Mẹ chồng tôi là giáo viên về hưu. Ngày tôi ra mắt nhà chồng, dấu hiệu “thánh soi” đã bắt đầu. Qua lời bạn trai ngày ấy, tức là chồng tôi bây giờ, thì mẹ chồng tôi nhận xét là tôi về ra mắt mà không biết nấu ăn, kiệm lời, rồi “có vẻ tiểu thư”. Những lời nhận xét ấy trái hoàn toàn với những gì mà bao nhiêu năm tôi nghe người khác nói về mình. Nhưng vì nghĩ bà mới gặp mình ít lần thì chưa hiều nhau cũng là chuyện thường tình. Lúc ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng, khi về sống chung, bà sẽ hiểu vì “cây ngay không sợ chết đứng”. Nhưng cuộc sống không diễn ra như vậy. Cây ngay có không chết thì cũng điêu đứng vì mẹ chồng.
Ngày đầu tiên chạm mặt mẹ chồng sau cưới là sau đêm tân hôn. Chạm mặt ở cửa, bà bảo “con để nguyên phòng, lát mẹ vào kiểm tra”. Lúc ấy tôi không hiểu bà định kiểm tra cái gì, sau thì biết rõ thứ bà cần biết là tôi có phải là người đầu tiên của con trai bà không. Lúc ấy tôi rất tự ái. Tôi nói với chồng “bà làm thế là không tôn trọng em”. Chồng tôi chỉ nói, “tính mẹ cẩn thận vậy, hơn nữa các cụ xưa thường có thói quen đó. Em biết rồi thì để ý bà làm gì. Anh hiểu vợ anh là được”. Nghe chồng nói thế tôi cũng cho qua.
Rồi là cả chuỗi ngày sau đó khi anh đi công tác xa nhà, tôi chính thức bước vào trận chiến soi mói của mẹ chồng. Nhìn bộ móng tay mới làm, bà bảo: “Móng tay làm mầu thế này thì nấu ăn phải cẩn trọng, nó dây vào thức ăn thì bẩn hết”. Thấy tôi mặc bộ váy đi làm, bà bảo: “Chồng thì đi vắng, làm đẹp cũng vừa phải kẻo hàng xóm người ta dị nghị”. Bát nước mắm thừa tôi đổ đi thì bà bóng gió: “Của ăn không hết người lần chẳng ra. Tiết kiệm mới bền được”. Quần áo đủ một lần giặt, tôi cho vào máy thì bà chặn lại: “Giặt tay cho sạch”. Tôi mua thêm ít đồ dùng trong nhà cho mới mẻ, bà bảo: “Nhà chỉ có hai mẹ con, khách khứa không có mấy, không nên đầu tư phí. Để tiền đó tiết kiệm, sau còn con cái”…. Thật sự nhiều lúc đầu tôi muốn nổ tung và nói thẳng là chẳng muốn về nhà. Những ngày tôi thoải mái nhất là những ngày mẹ chồng đi vắng đâu đó.
Video đang HOT
Thế rồi khi tôi sinh con, con đầu lòng tôi rất bỡ ngỡ. Mẹ chồng tôi cũng vẫn không ngừng săm soi. Bà chê tôi vụng chăm. Lúc tôi mệt thiếp đi thì bà gọi dậy, bảo “con chưa ngủ mà mẹ đã ngủ”. Tôi dùng bỉm cho bé thì bà bảo nó khuỳnh chân. Mặc áo mới cho con nhìn cho yêu thì bà bảo bé không cần đẹp. Tôi dùng nước muối sinh lý tra mắt cho bé mỗi ngày thì bà không cho, bà bảo “chả cần mấy thứ nước ấy, không biết nước gì nhỡ hại con bé”…. Có rất nhiều thứ mà nếu tôi không nín nhịn thì thành cãi nhau mất.
Cho đến tận bây giờ, khi con tôi đã tròn 1 tuổi. Tôi vẫn hàng ngày phải đối diện với chứng soi mói từ mẹ chồng. Xin các chị em cho tôi lời khuyên. Phải ứng xử ra sao đây? Chứ mỗi ngày thế này với tôi đang là địa ngục. Tôi không còn một chút tự do, quyền tự quyết gì trong bất cứ hành động của mình nữa. Áp lực lắm. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Eva
Tôi khát khao tới cuồng nhiệt có được... chồng của bạn
Thật sự, nói ra những lời này tôi thấy mình thật đê tiện, bỉ ổi. Tôi đã khiến bản thân mình nhuốm bẩn vì suy nghĩ vô liêm sỉ ấy, yêu chồng bạn.
Nhưng tình cảm của con người, cảm xúc của con người vốn là thứ tự nhiên, đôi khi muốn dừng lại cũng không được, nhất là khi ta lại gặp người ấy thường xuyên, liên tục.
Tôi 28 tuổi chưa biết đến một mối tình vắt vai. Trước đây, tôi từng mơ mộng có được một chàng trai giống như trong phim Hàn, vì ngày đó, tôi mê phim Hàn lắm. Tuổi trẻ mà, ai chẳng như thế. Bản thân tôi cũng chỉ ước, giá như mình được gặp thần tượng một lần thì mình sẽ hạnh phúc, viên mãn vô cùng. Lúc nào cũng chỉ mơ gặp được một anh chàng có hình dáng giống như trai Hàn Quốc, đẹp như vậy, ga lăng như vậy và đáng yêu như thế.
Nhưng đó chỉ là chuyện trong phim, và cũng có thể phim vận vào người nên đến tận năm 28 tuổi, tôi vẫn chưa tìm được cho mình một người đàn ông như ý. Hoặc những người tôi gặp không bị điểm này thì cũng bị điểm kia, khiến tôi chẳng hài lòng chút nào.
Trong khi bạn tôi, cô ấy có ngoại hình không bằng tôi, lại còn ăn nói kém duyên hơn tôi lại yêu được một người đàn ông phải nói là tuyệt vời. (ảnh minh họa)
Chẳng phải là đứa con gái xấu xí gì nếu không muốn nói là tôi có nhiều nết duyên. Đàn ông cũng từng theo đuổi tôi nhiều lắm nhưng tôi chẳng đủ kiên trì để xem ai đó có thật lòng chân thành với mình không. Căn bản, họ chỉ lộ ra 1 vài điểm tôi không ưng là tôi cho họ &'next' ngay, chẳng tính gì chuyện tiếp tục mối quan hệ nữa. Có lẽ, đó là kết quả của việc đến 28 tuổi rồi, tôi vẫn còn cô độc.
Trong khi bạn tôi, cô ấy có ngoại hình không bằng tôi, lại còn ăn nói kém duyên hơn tôi lại yêu được một người đàn ông phải nói là tuyệt vời. Thật ra, người ta hay bảo &'có ở trong chăn thì mới biết chăn có rận'. Cô ấy hay chê bạn trai mình lắm, nhưng chê là một chuyện, còn yêu thì vẫn là yêu. Cô ấy hay nói, đàn ông có nhiều nhược điểm, nếu mình yêu thì phải chấp nhận thôi. Thế nên, dù nhiều lúc hay than phiền về người yêu thì yêu vẫn hoàn yêu.
Tôi lại thấy, những điều cô ấy than phiền có phần hơi quá. Tôi còn luôn thắc mắc, tại sao người như cô ấy lại có thể có được người đàn ông đẹp trai, tốt bụng và ga lăng như thế để yêu? Đã sang tuổi 27-28, tôi bắt đầu hạ bớt tiêu chí của mình xuống và tôi lại nghĩ, giá như mình có được người đàn ông giống như người yêu của bạn thì tốt biết mấy.
Người ấy ga lăng với tất cả bạn bè của người yêu, với tôi cũng vậy nên nhiều lần khiến tôi động lòng. Và đôi khi tôi ước mình được như cô ấy, được người yêu cưng chiều như thế. Lắm lúc cô ấy cãi nhau với bạn trai, tôi lại dịu dàng khuyên nhủ vì tôi luôn nghĩ, cô ấy yêu được anh ta là may mắn quá rồi, đừng nên đòi hỏi nữa.
Có lẽ, mình chưa có được thì thèm thuồng, còn người ở trong thì lại cảm thấy chán hoặc là họ luôn miệng chê bai chán nản. Tôi đã dần dần cảm kích người đàn ông của bạn khi thấy cô ấy hay giận dỗi rồi nũng nịu anh. Chẳng hiểu từ bao giờ, sự ích kỉ trong tôi lớn như thế. Lắm lúc tôi đổ thêm dầu vào lửa để hi vọng hai người họ cãi nhau to và rồi, khi đó anh sẽ tìm tới tôi để than thở, để nói chuyện và chia sẻ. Vì chỉ có tôi là người bạn thân của người yêu anh và cũng chỉ có tôi lắng nghe anh, khuyên nhủ anh.
Những lúc như thế, tôi được gần anh, cảm giác ấm cũng biết bao. Và cứ như vậy nhiều lần, tôi có cảm giác yêu người đàn ông ấy. Tôi đã nghĩ, có thể, mình sẽ vứt bỏ tình bạn để có được người đàn ông này...
Ngày cô bạn đưa thiệp hồng, tôi hơi choáng, tôi không hi vọng người trong thiệp là anh. Nhưng điều đó lại là sự thật. Họ nhiều lần cãi nhau nhưng tình yêu trong họ quá lớn, họ lại làm lành, lại yêu thương nhau và rồi lại kết hôn. Tôi thất vọng vô cùng, cảm giác như mình là kẻ bị bỏ rơi, là người bại trận.
Tôi đã mơ đến tình yêu của anh, mơ được tự do nắm tay anh đi dạo trên đường phố và được ngả đầu vào vai anh. Nhưng tất cả đã xa rồi. Anh đã có người con gái khác, anh sắp có vợ, tôi còn hoài nghi gì.
Người bạn thân của tôi vẫn không hay biết chuyện tôi có tình cảm với anh. Tôi đã yêu anh từ bao giờ cũng không hay nữa. Tiêu chí hoàn hảo của tôi đâu rồi. Anh cũng bình thường nhưng lại có điểm gì đó cực kì cuốn hút tôi.
Tôi đã nói với cô bạn rằng, cô ấy lấy được một người chồng tuyệt vời và cô ấy động viên tôi, sau này nhất định tôi sẽ cưới được người chồng còn tuyệt vời hơn thế. Không, tôi chỉ cần người như chồng bạn là đủ, tôi khát khao có được chồng bạn. Tôi đã mong ước từ lâu có được người yêu như thế, vậy mà bây giờ tôi thành kẻ trắng tay.
Tôi từng mong, bạn bỏ người ta và rồi tôi danh chính ngôn thuận có được người con gái này. Nhưng xem ra, mọi thứ đã đổ bể.
Bây giờ, nhìn bạn hạnh phúc bên anh mà lòng tôi đau nhói. Tôi thiết tha khát khao anh, mong được ở bên anh như ngày trước. Nhưng bây giờ, anh có vợ rồi, anh đâu còn nghĩ đến tôi. Anh sẽ chăm chút mái ấm của mình, còn tôi chỉ là một người bạn của vợ anh, không hơn không kém.
Tôi thật bỉ ổi khi liên tục kiếm cớ đến nhà bạn chơi chỉ để được gặp chồng bạn. Tôi thật đê tiện khi khát khao có được chồng bạn. Phải chăng, khi chưa có gì thì mình thường thèm khát thứ của người khác? Tôi thực sự cảm thấy chản nản vì mình lâm vào tình cảnh này nhưng muốn dứt ra, thật khó quá người ơi..
Theo GĐO
Mải giữ chồng người, quên giữ chồng mình Với gia đình mình, tôi chỉ là một bà vợ bị "cắm sừng" từ lâu mà không hề hay biết. Bạn bè hay gọi trêu tôi là "tính phổi bò", có gì cũng toang toác và thổ lộ hết. Tôi lại cực kỳ ghét chuyện ngoại tình, bồ bịch trai gái nên hễ nghe thấy chuyện đấy là tôi lại "sôi máu". Vì...