Mẹ chồng suốt ngày chì triết vợ chồng tôi kém cỏi, cuối cùng bà phải hạ mình sang nhờ vả vợ chồng tôi
Có 3 đứa con 2 đứa thì giàu nứt đố đổ vách còn mỗi cái thằng chết dẫm này chỉ biết bám váy mẹ cả ngày chẳng biết làm việc gì hết xem ti vi, quệt ngang quệt dọc lên giấy.
Ai cũng bảo số tôi thật may mắn khi lấy được chồng giàu có. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy thật hãnh diện tự hào mỗi khi bước ra bước vào ngôi nhà đó trong ánh mắt thèm thuồng của những người đi đường. Nhưng có sống lâu tôi mới thấu hiểu được nỗi khổ khi phải sống trong ngôi nhà giàu sang không phải do chính bàn tay mình làm ra.
Nhà có những 2 ô sin nên tôi mỗi ngày đi làm về cũng chẳng phải động tay động chân vào việc gì nhưng luôn chịu áp lực về mặt tinh thần. Hàng ngày trước khi ngồi vào bàn ăn mẹ chồng luôn trì triết:
- Số tôi đúng là khổ có 3 đứa con 2 đứa thì giàu nứt đố đổ vách còn mỗi cái thằng chết dẫm này chỉ biết bám váy mẹ cả ngày chẳng biết làm việc gì hết xem ti vi, quệt ngang quệt dọc lên giấy rồi ngủ. Con vợ thì tiền lương hàng tháng không đủ trả tiền cho ô sin, không biết bao giờ tôi mới thoát được nỗi khổ này đây.
Mẹ chồng luôn đem vợ chồng tôi ra so sánh (Ảnh minh họa)
Những lúc nghe lời than vãn đó tôi toàn muốn bỏ bát cơm xuống mà lên phòng khóc cho đỡ tức nhưng tôi không thể làm vậy được vì vợ chồng tôi đang sống hoàn toàn phụ thuộc vào mẹ chồng. Có lẽ buông bà ra lúc này vợ chồng tôi không biết lấy tiền đâu mà để ăn. Nhiều lúc uất ức tôi trách cứ chồng:
- Sao anh không bỏ quách cái nghề vẽ vời vô dụng chẳng thể nuôi được bản thân mình đi mà ra ngoài mà kiếm tiền, cứ như thế này em sinh con ra thì lấy tiền đâu mà nuôi con.
- Lo gì đã có mẹ lo rồi, nhiều lúc mẹ chửi cứ nghe đi nói xong mẹ thôi đấy mà.
- Ngày nào em cũng nghe chửi nhục lắm rồi có thấy khi nào mẹ ngớt đâu.
Hôm ấy nhà có cỗ các anh chị cũng đến đầy đủ, họ mang đến biếu mẹ chồng rất nhiều quà đắt tiền, được thể mẹ tôi tâng bốc họ dìm vợ chồng tôi chẳng ra gì:
- Chúng mày xem kiếm cho vợ chồng thằng út công việc ngon ngon để chúng bớt đi phụ thuộc vào mẹ cái, mẹ mệt mỏi với hai đứa suốt ngày ăn bám lắm rồi.
Anh cả tỏ ra khó chịu nói:
- Ngữ hai đứa trình độ không có thì biết làm việc gì được mẹ, thôi kệ chú thím làm được đồng nào ăn đồng đó. Mà mẹ cứ buông ra cho dễ sống ai bảo mẹ cứ ôm ấp rồi kêu ca cho khổ.
Đến giờ này sự nín nhịn và tôn trọng của tôi dành cho những con người giàu có không còn nữa liền quắt mắt lên phản kháng lại:
Video đang HOT
- Con biết vợ chồng con nghèo túng ăn bám anh chị và mẹ. Con cảm ơn những lời chì triết của mọi người từ ngày mai vợ chồng con sẽ dọn ra ngoài ở cho mẹ thoải mái đỡ khỏi hao tốn sức lực nghĩ ra những từ ngữ để chửi mắng con mỗi ngày và anh chị cũng đỡ khỏi nhăn nhó khó chịu mỗi khi nhìn thấy bọn em.
Nói rồi tôi chẳng ăn cơm nước gì nữa mà lên dọn dẹp hết đồ đạc để ra ngoài thuê phòng trọ. Lúc đầu chồng tôi định không đi vì sợ mẹ nhưng trước sức ép của vợ anh đành phải mang theo đống gia tài của mình là những bức tranh vô giá trị đi theo.
Đúng là không gì giá trị bằng sự tự do, từ ngày ra ngoài tôi không còn nghe thấy những lời chửi mắng trước bữa cơm của mẹ chồng nữa. Tinh thần tôi thoải mái cũng là lúc đứa con đầu lòng ra đời sau 2 năm chờ đợi. Tuy cuộc sống túng thiếu nhưng tôi thấy thật hạnh phúc. Đúng là giàu có mấy mà không được tự do thì cũng phí cả cuộc đời.
Từ khi đứa con sinh ra những bức tranh của chồng tôi tự nhiên có người để ý đến và họ bắt đầu mua. Lúc đầu chỉ vài người sau đó tiếng tăm đồn xa có nhiều người nước ngoài đến mua. Có tiền chúng tôi thuê cả một căn hộ mặt tiền để bán tranh, công việc làm ăn của chồng phất lên nhanh chóng, rồi vợ chồng tôi có của ăn của để, cuộc sống từ đó khấm khá hẳn lên nhờ những bức tranh chẳng mấy giá trị trong mắt những người không am tường nghệ thuật.
Đã 3 năm từ ngày tôi chuyển ra ngoài đến nay chưa một lần tôi quay lại nhà mẹ chồng còn chồng tôi khi nào rảnh rỗi cũng về thăm mẹ. Tôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm miễn sao đừng bắt tôi đến gặp bà là được.
Cho đến một ngày anh cả và mẹ chồng xuất hiện trong ngôi nhà của chúng tôi, nhìn họ gầy hốc hác quá khiến tôi thấy tò mò buột miệng nói câu:
- Ôi sao hôm nay rồng đến nhà tôm vậy?
- Anh thành thật xin lỗi ngày xưa mẹ và anh đã nói những lời không phải với bọn em.
- Không em phải cảm ơn những lời cay nghiệt của hai người đã cho em được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.
- Hôm nay mẹ với anh đến đây để nhờ vợ chồng em cho anh vay ít tiền để chuộc lại căn nhà mẹ ở hiện tại?
- Em làm gì có tiền mà vay chứ, nhà các anh các chị không có tiền thì còn nhà ai có nữa.
- Vợ chồng thằng hai đã chia tay từ lâu rồi em không biết à. Bây giờ chú ấy cũng khổ lắm vì vợ cuỗm hết tiền theo trai rồi. Còn vợ chồng anh đã bán ngôi nhà từ lâu rồi để trả nợ những khoản anh làm ăn bị thua lỗ. Bây giờ cả nhà anh đang ở nhà của mẹ, chủ nợ cũng đang ráo riết đến đòi nợ anh suốt ngày. Mọi người như đang sống trên đống lửa vậy.
- Đúng là sông có khúc người có lúc, không biết lúc hai người chửi vợ chồng con có bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này không nhỉ. Những lời bị mọi người xỉ nhục ngày nào em vẫn nhớ như in ở trong đầu thì làm sao em có thể mở rộng lòng khoan dung để tha thứ và rút tiền ra cho mọi người vay chứ. Thôi mọi người về đi nhà con không giàu như mọi người nghĩ đâu.
Khi mọi người về tôi mới thấy có lẽ mình đã quá ghê gớm đanh đá với họ sao, dù sao cũng là ruột thịt của chồng mình. Chẳng biết nghĩ ngợi thế nào mà tôi thuyết phục chồng rút hết tiền tiết kiệm của vợ chồng có được để cứu nguy cho vợ chồng anh cả. Dường như chồng tôi cũng rất muốn nên khi tôi vừa nêu ý kiến anh ấy hưởng ứng nhiệt tình:
- Em đúng là người vợ tuyệt vời nhất của anh, tiền thì có thể làm ra được nhưng khi tình cảm anh em đã mất thì khó có thể lấy lại được vì vậy vợ chồng mình hy sinh mấy năm làm việc vất vả để giúp mọi người cũng được em ạ.
Hai vợ chồng tôi mang một bao tải đen đến nhà mẹ chồng, thấy chúng tôi đến mọi người niềm nở hẳn lên, nhìn mâm cơm thật thảm hại, gì mà chỉ có bát nước mắt với quả trứng và đĩa đầy rau luộc. Bọn trẻ con mọi khi kiêu căng chẳng bao giờ thèm chào tôi lấy một câu hôm nay thì ríu rít chào thật đáng yêu. Bà chị dâu thì khinh khỉnh ngày xưa nay tỏ ra từ tốn khiêm nhường quá. Còn mẹ chồng thì luôn mồn khen vợ chồng tôi giỏi giang biết làm ăn chứ không còn chê bai so sánh nữa.
(Ảnh minh họa)
Đúng là con người ta thay đổi nhanh quá, tôi bảo với anh chị và mẹ chồng:
- Vợ chồng con nghèo lắm không giàu có gì vét hết toàn bộ gia tài chỉ có 5 tỷ cho anh chị dùng tạm vậy, hi vọng sẽ giúp hai người vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Mẹ chồng há hốc mồn:
- Trời sao vợ chồng con nhiều tiền thế, mẹ không ngờ thằng út ngày nào lười nhác chỉ thích ngủ lại kiếm được nhiều tiền đến vậy.
Chồng tôi cười bảo:
- Không phải của con đâu mà là do vợ con khéo vun vén gia đình nên mới tích lũy được ngần ấy đấy, rất mong anh chị sớm phục hồi lại công việc làm ăn như xưa.
Nhìn nước mắt anh cả chảy trên gò má tôi đã hiểu tất cả, có lẽ lòng tốt của vợ chồng tôi đã đánh thức con người của anh.
Theo VA/Ngoisao
Em nhớ anh, người đã lướt ngang đời em
"Anh đi bao lâu, em sẽ đợi"... "Anh không có ý định cưới vợ"... là những câu nói cuối cùng trước khi anh vứt bỏ 1 năm tình yêu của chúng mình và lên máy bay sang trời Âu.
Yêu anh từ một ngày... không may mắn. Anh sang mượn quyển vở anh văn, nhân tiện chở "cô bạn mới qune vài tuần" đi uống sinh tố thay lời cảm ơn. Quán sinh tố ở đầu hẻm nên em lười không đội nón bảo hiểm, anh cũng lười không kém nên cũng bắt chước em không đội nón. Chỉ còn vài trăm mét là tới quán nước, vậy mà hai đứa nghe tiếng "hoét", rồi cả hai đồng thanh "thôi tiêu rồi!". Bị phạt tiền và lập biên bản, vừa quê vừa ân hận, ly sinh tố mát lạnh trước mặt mà chẳng đứa nào thèm uống.
Tối, anh nhắn tin "Xin lỗi em! Coi như tụi mình có kỷ niệm đầu tiên để nhớ nhé!", "Vâng, may hay rủi gì cũng là kỷ niệm, anh nhỉ!" Em đâu ngờ rằng, hai tin nhắn riêng tư đầu tiên ấy lại là lời tiên đoán định mệnh cho cuộc tình giữa chúng mình.
Yêu nhau 1 năm, cùng học chung một lớp Anh văn, cùng đi xem phim, dạo phố... Em trao cho anh tất cả tình yêu và tuổi xuân của một người con gái lần đầu biết yêu. Anh mua cho em một hồ cá nho nhỏ, dặn rằng nhìn cá thì phải nhớ anh. Mà... anh và em đều quên rằng, tuổi tho của một con cá ngắn lắm, có phải vì vậy mà cuộc tình mình ngắn ngủi...
Em từng hỏi "Anh có kế hoạch gì cho tương lai", anh mỉm cười thủ thỉ vào tai em "Anh là kẻ vô định, nhưng dù kế hoạch như thế nào thì cũng có tên em". Em đã tin và thôi không bao giờ đặt câu hỏi nữa, cả đến khi anh gửi em một tin nhắn: "Một tháng nữa anh đi định cư ở Mỹ cùng gia đình". Anh biết không, 1001 câu hỏi vang lên trong em: "Một tháng? Đó là kế hoạch của anh? Tên em đâu? Em thì sao? Sao anh không nói gì với em từ khi bắt đầu nghĩ về kế hoạch này? Anh muốn đi? Anh bị gia đình bắt ép? Anh sẽ quay về?"...
Tim em như ngừng đập, em vả nhiều lần vào mặt chính mình để biết em không nằm mơ... Em không còn nhớ nỗi mình đã làm những việc điên rồ gì nữa, nhưng em vẫn không đặt bất kỳ câu hỏi nào với anh. Yêu anh 1 năm, em hiểu anh là người ít nói, một khi anh đã mượn tin nhắn để thông báo tin trọng đại như vậy, nghĩa là anh không thể đối mặt với em để nói thêm bất kỳ điều gì.
Em không biết mình lý trí hay mình ngu ngốc, sau 1 tuần không nói gì với nhau, em quyết định gửi anh một câu duy nhất: "Anh đi bao lâu, em sẽ đợi!". Một ngày sau đó, em chỉ nhận được vỏn vẹn một dòng tin "Anh không có ý định cưới vợ, đừng đợi anh!"...
Em, một mình, đã đi lang thang qua những con đường mà anh từng nắm tay em đi cùng, mở từng trang vở có nét chữ của anh, chùi đi chùi lại hàng trăm lần cái hồ-không-cá bơ vơ... Em không nói gì, hay đúng hơn là em không nói được gì nữa. Mọi chuyện bất ngờ quá, em tự hỏi phải chăng 1 năm vừa qua em bị lừa dối? Nhưng tình yêu trong em lại tin anh còn nhiều điều chưa thể nói...
Còn 3 ngày nữa anh lên máy bay, em lao vào làm việc như một con thiêu thân thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh, anh mời em đến tiệc chia tay cùng bạn bè trong lớp, như một người bạn. Em trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc áo màu xanh anh mua tặng, đến dự tiệc chia tay anh - như một người bạn. Tàn tiệc, em lặng lẽ lấy xe về mà không thể chào anh, em không thể nghĩ mình có thể nói gì với anh. Chạy được một đoạn đường, gương chiếu hậu phản chiếu hình bóng quen thuộc của anh chạy phía sau.
Cà phê tên Đất, vắng lặng lúc tối chủ nhật muộn màng, thỉnh thoảng em vẫn ghé lại đây nhâm nhi ly cà phê, và nhìn bóng hai người lặng lẽ ngồi bên nhau, tay trong tay, người đàn ông kềm từng tiếng nấc và người phụ nữ như hóa đá. Lặng thinh!... Hình ảnh cuối cùng của hai người từng yêu nhau trên mảnh đất này đã in vào tim em, in sâu đến mức 7 năm trôi qua mà em vẫn tưởng rằng hình bóng ấy đang hiện ra trên góc tường quán cà phê quen.
Ngày nào em cũng ngước nhìn trời, nhìn từng chiếc máy bay lướt ngang qua bầu trời. Em nhớ anh, người đã lướt ngang đời em, rồi bỏ em lại với một kế hoạch không có thật mang tên em... Đến bây giờ, anh vẫn một mình đi đi về về nơi nước Mỹ xa xôi, còn em vẫn một mình đi bộ trên những con đường không anh... Tụi mình thỉ thoảng gửi nhau những lời thăm hỏi, nhưng không ai trong chúng ta nhắc về cuộc tình năm ấy,.. như chúng ta đã từng im lặng, năm ấy...
Một khoảng thời gian có thật trong đời...!
Theo Hoài Ngọc/Baophunu
Mơ hạnh phúc với trai trẻ, tôi ôm hận vì dính quả lừa cay đắng Không ai chặt chân mình khi dẫm lên bùn bẩn, lỗi lầm có to lớn đến bao nhiêu rồi cũng được thứ tha khi người mắc lỗi biết vượt lên chính mình làm lại cuộc đời. Tiền của không quan trọng, trinh tiết cũng không quan trọng nếu như cháu thực sự gặp được người đàn ông của mình, thực lòng yêu thương...