Mẹ chồng sống giả tạo
Mỗi lần về quê là mẹ chồng đem chuyện này, chuyện khác, chuyện xuyên tạc ra để nói xấu mình với chồng. Mẹ chồng tôi là một viên chức nhà nước, bà công tác trong ngành y tế. Cái ngành mà phải coi y đức đặt lên hàng đầu. Ấy vậy mà mẹ chồng tôi lại là một người đàn bà sống giả tạo, ác độc…
Tôi năm nay 32 tuổi đã kết hôn được 10 năm rồi. Vợ chồng tôi cũng đã có với nhau 2 con một trai, một gái. Bản thân tôi rất yêu thương chồng và các con nhưng bà mẹ chồng thì sao tôi ghét đến thế.
Sau khi cưới xong vợ chồng tôi xin ra ở riêng mà không ở chung cùng với bố mẹ chồng. Mỗi lần nhà chồng có việc gì tôi về thì tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, và những lần như vậy là y như rằng vợ chồng tôi lại có chuyện, có mâu thuẫn.
Mẹ chồng tôi là một viên chức nhà nước, bà công tác trong ngành y tế. Cái ngành mà phải coi y đức đặt lên hàng đầu. Ấy vậy mà mẹ chồng tôi lại là một người đàn bà điêu toa, sống giả tạo, ác độc, bịa đặt và đãi môi.
Còn nhớ khi đám cưới mình diễn ra, mẹ chồng ki bo đến mức tiếp khách không có lấy một cái bánh, cái kẹo, hay một đĩa hướng dương nào để mà ăn. Đón dâu về khách khứa ngồi chỉ có uống nước chè, tán phét. Tôi và chồng làm lễ ở trong nhà lúc quay ra thì mọi người đã đứng dậy ra về hết. Nghĩ đến đây mà trong lòng nước mắt lại ứa ra.
Video đang HOT
Trong khi đó cậu em trai chồng tôi cưới, mẹ chồng tổ chức tươm tất, đâu vào đấy. Bà còn mời cả một dàn nhạc sống hát quan họ, ca hát tưng bừng suốt từ tối hôm trước cho đến tận trưa hôm tổ chức lễ cưới nữa cơ.
Bà còn mời cả một dàn nhạc sống hát quan họ, ca hát tưng bừng suốt từ tối hôm trước cho đến tận trưa hôm tổ chức lễ cưới nữa cơ. (ảnh minh họa)
Khi tôi sinh cháu ở ngay tại nơi bà ấy làm việc vậy mà không được một lời động viên, thăm hỏi nào của bà ấy. Trong suốt 7 ngày nằm viện toàn là tay bà ngoại đến ngủ cùng, chăm sóc, pha sữa, thay tã, giặt giũ cho cháu.
Mẹ chồng chẳng thèm mảy may quan tâm đến, cũng không cho các cháu lấy một xu, một hào nào để mua sữa. Không phải vì tôi hám tiền hay gì đâu nhé, nhưng mang nặng đẻ đau cho bà ấy cháu nội vậy mà một lời quan tâm, hỏi thăm cũng không có khiến tôi chạnh lòng. Nghĩ đến việc mẹ chồng đối xử với tôi như vậy tôi càng căm thù bà ấy.
Nếu bà ấy là một người làm nông nghiệp không có tiền thì lại là một nhẽ, đằng này bà ấy là một viên chức nhà nước, lương, lậu có cả vậy mà keo kiệt đến thế. Trong khi đó mặc dù vừa ra trường mới đi làm lương mới chỉ ba cọc, ba đồng nhưng mỗi khi tết đến, hay những ngày lễ dành cho phụ nữ, khi bà ấy ốm đau mình cũng mua quà tặng bà ấy, hỏi thăm động viên cả vật chất lẫn tinh thần. Khi thì cái khăn, có lần thì bộ quần áo…
Vì mình nghĩ dù gì thì bà ấy vẫn là mẹ chồng, là người đã sinh ra chồng mình. Để mình có được một người chồng biết thương yêu, biết sẻ chia niềm vui, nỗi buồng với mình như ngày hôm nay.
Thế mà mỗi lần về quê là mẹ chồng đem chuyện này, chuyện khác, chuyện xuyên tạc ra để nói xấu mình với chồng. Mục đích để vợ chồng mình cãi nhau. Làm cho vợ chồng mình hay mâu thuẫn. Khiến mình không muốn về nhà mẹ chồng nữa, mặc dù nhà mẹ đẻ mình cũng gần đấy nhưng mỗi lần về quê chơi mình chỉ ở bên nhà ngoại thôi, bần cùng lắm phải sang thì mình mới sang bên mẹ chồng. Mình ghét sang đó vô cùng.
Suốt từ khi cưới chả bao giờ thấy mẹ chồng cho được vợ chồng và các cháu cái gì. Thế mà tết vừa rồi lại thấy bà ấy bày đặt gửi quà cho các cháu qua đường bưu điện cơ đấy. Rồi đi chuyện khắp hàng xóm, anh em là gửi quà cho các cháu đấy. Để người ta biết rằng bà là người mẹ chồng tuyệt vời, biết quan tâm đến con cháu đây mà. Có phải mẹ chông đã thay đổi hay chỉ là sự giả tạo, giả dối của bà ấy? Chị em nào đã gặp trường hợp như thế này cho mình một lời khuyên.
Theo Eva
Kỉ niệm một năm ngày chia tay
Đã một năm trôi qua rồi sao? Vậy mà em vẫn nghĩ như là mới hôm qua vậy, cả ngày hôm nay em đã cố gắng bận rộn để không nghĩ tới anh, không nhớ tới anh, nhưng những thói quen hàng ngày làm sao em bỏ được.
Dù con người ta có bận rộn đến đâu thì vẫn luôn có những khoảng trống thời gian để thư giãn và những lúc đó em lại nhớ đến anh, không biết anh đang làm gì, có còn nhớ đến ngày này năm trước anh đã nói lời chia tay. Anh có biết em đã xoá nick của anh từ ngày đó, nhưng em vẫn luôn biết được giờ nào anh online, giờ nào anh tan công sở, bởi thói quen kiểm tra nick ẩn đã theo em suốt thời gian anh đã không còn bên em. Thật là buồn cười phải không anh, nếu muốn gặp anh, thấy anh vẫn sống mạnh khoẻ và hạnh phúc thì tại sao em phải xoá nick anh làm gì. Nhưng anh có biết thời gian đầu chia tay anh, em đau biết chừng nào, tự nhiên một người quan trọng đối với mình đã không còn ở bên cạnh, thói quen cứ thấy nick anh sáng là em lại gọi anh, để chat với anh, tâm sự với anh những niềm vui nỗi buồn. Em biết như vậy là làm phiền anh lắm, em biết anh sẽ vẫn trả lời em nhưng tất cả chỉ là miễn cưỡng để em không thấy hụt hẫng rồi vài ba câu anh lại lấy lí do này nọ. Em buộc phải xoá nick anh để mỗi lần nhớ đến anh, muốn tâm sự với anh, em phải tự nhắc nhở mình rằng anh đã không còn là của em nữa rồi.
Em vẫn tự nhủ rằng mình mạnh mẽ lắm, mình sẽ vượt qua tất cả nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Anh có biết xung quanh em có nhiều người con trai quan tâm, để ý tới em, nhưng giờ niềm tin trong em đã mất, em không còn tin vào niềm hạnh phúc trong tình yêu. Có lẽ em nên chọn con đường chỉ có một mình em bước đi, một cuộc sống bình lặng, không có sóng gió để rồi em phải đối mặt với những cơn sóng dữ mà em chưa từng chuẩn bị tâm lý. Nhưng trong lòng em vẫn tràn đầy mâu thuẫn, em vẫn bảo rằng em chưa nghĩ tới người yêu, em muốn tập trung vào hoc tập, sự nghiệp để giết thời gian, để đỡ cảm thấy nhói đau khi nghĩ tới anh, nhưng em vẫn không làm được, nhớ đến anh và tập chung công việc vẫn luôn đồng hành cùng em, em thường nhủ rằng phải quên anh nhưng sao em vẫn nhớ tới anh, vẫn yêu anh và mong anh quay về. Thời gian này, em thường nghe những dòng tâm sự và những bài hát mọi người gửi cho nhau, thể hiện tình cảm với nhau trên đài, em cũng đã nhắn tin đề nghị tặng anh một bài hát kèm theo tâm sự của em, em biết cơ hội để anh nghe được là rất mong manh, nhưng em vẫn luôn hy vọng. Anh còn nhớ bài hát Anh sẽ quay về không, có lẽ đó là bài duy nhất mà cả hai chúng ta đã từng cùng nhau nghe khi còn bên nhau, và em không nghĩ giờ em lại mong lời bài hát trở thành sự thật, em thật sự mong anh quay về, và bài hát Một trái tim một tình yêu cũng là bài hát em muốn gửi đến anh và muốn anh biết dù xa anh nhưng trong lòng em vẫn chỉ có hình bóng của anh thôi. Nhanh thật đấy, vậy là đã tròn 1 năm rồi, có ai ngớ ngẩn như em không?
Người ta chỉ tổ chức kỷ niệm 1 năm yêu nhau với bữa tiệc có hai người, vậy mà em lại tổ chức kỷ niệm 1 năm ngày chia tay để nhớ đến anh. Suốt cả tối, em đã ngồi xem lại tất cả bức ảnh anh và em đã ở bên nhau, nhìn anh cười mà nước mắt em cứ rơi mà không thể kìm nén được. Chưa một lần em khóc trước mặt anh, có lẽ anh nghĩ em là một cô gái mạnh mẽ, nhưng anh có biết em vẫn thường khóc một mình khi nhớ tới anh. Em vẫn thường nghe những bài hát tưởng chừng như đang nói về chuyện của chúng mình vậy. Đợi chờ là hạnh phúc, liệu đó có phải là sự thật không anh? Khi anh không còn ở bên em, khi chúng ta không còn có cơ hội để gặp gỡ, để quan tâm chia sẻ thì chỉ là đợi chờ trong vô vọng mà thôi. Có lẽ chẳng có ai như em, tối nào trước khi đi ngủ em cũng nhắn tin cho anh, giống như những đôi đang yêu nhau vậy, nhưng khác với họ, những tin nhắn đó không có điểm đến, nó vẫn nằm trong máy mà thôi. Và anh sẽ chẳng bao giờ biết được, chẳng bào giờ đọc được.Nhưng thói quen em làm sao bỏ được, chỉ còn cách duy trì mà thôi. Không biết anh đã tìm được một nửa hợp với anh chưa? Dẫu biết em sẽ chẳng bao giờ là một nửa đó nhưng em vẫn hy vọng trong thất vọng, vẫn mong anh tìm được tình yêu mới bởi yêu một người là mong cho người mình yêu được hạnh phúc. Điều cuối cùng em chỉ mong anh thỉnh thoảng hãy nghĩ đến em dù chỉ một chút thoáng qua, vậy là em thấy vui rồi. Tạm biệt anh, tình yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày yêu em, trọn đời yêu em Satun yêu dấu của anh. Em biết không mùa đông năm nào cũng lạnh, cái lạnh của mùa đông khiến con người ta cảm thấy cần hơi ấp, cần sự chia sẻ và tình thương yêu. Đã qua biết bao nhiêu mùa đông anh cô đơn để rồi anh được gặp em. Em đến bên anh nhẹ nhàng, mang cho anh những giây...