Mẹ chồng quỳ sụp xuống cảm ơn khi tôi ký vào đơn ly hôn, nhưng ngày gặp lại tôi mới bàng hoàng nhận ra sự thật
Mẹ chồng thậm chí còn quỳ xuống cầu xin để tôi ký vào đơn ly hôn. Bà bảo như thế là tốt hơn cho tôi, cho cả Bảo.
Mẹ chồng tôi là một người hiền lành, tốt bụng. Bà góa chồng từ sớm, một mình vò võ nuôi Bảo khôn lớn trưởng thành. Dù một mẹ một con nhưng không vì thế mà mẹ chồng tôi bao bọc, giữ con quá đà. Ngược lại, bà rất tâm lý và thương tôi. Bà vẫn hay bảo: “Dại gì mà đi gây sự với con dâu, mai này già thì nương nhờ vào ai? Rồi mình làm thế còn là hại con mình, nó bạc đầu suy nghĩ mất thôi!”
Cũng chính vì cách mẹ chồng quan tâm mà tôi hạ quyết định lấy Hưng ngay khi vừa ra trường, dù bản thân vẫn còn rất ham chơi.
Về chung một nhà, tôi sống chung với mẹ chồng. Tuy nhiên, hai mẹ con cũng không có nhiều vấn đề. Hễ tôi làm sai điều gì, bà nhắc nhở rất nhẹ nhàng. Cũng có khi tôi thấy buồn bực vì bị cấm đoán, cảm thấy bà quá kỹ tính nhưng mẹ chồng cũng nhận ra rồi lại động viên.
Đặc biệt, tôi thích nhất là sự tâm lý của mẹ chồng, bà luôn tạo cho chúng tôi không gian riêng tư. Tuần nào bà cũng giục Bảo đưa tôi ra ngoài ăn để hâm nóng tình cảm. Rồi buổi tối, khi hai vợ chồng đã về phòng riêng bà rất ít gọi cửa hoặc kêu chúng tôi ra ngoài… Bà luôn nửa đùa nửa thật nói rằng mong mau mau có cháu bế.
Thế mà điều ước của mẹ chồng mãi chẳng thành hiện thực. 1 năm 7 tháng kể từ ngày đám cưới, tôi và Bảo vẫn sinh hoạt vợ chồng bình thường nhưng tuyệt nhiên chẳng có dấu hiệu gì sẽ bầu bí. Tôi buồn và lo ghê gớm, những lúc đó may có Bảo ở bên động viên. Mẹ chồng cũng không trách cứ tôi, chưa bao giờ bà buông lời cay nghiệt, nhưng nghe tiếng thở dài của bà, tôi hiểu bà thất vọng tới nhường nào.
Tôi đi khám, bác sĩ nói vẫn bình thường. Tôi ngỏ ý muốn Bảo đi khám, nhưng anh không chịu đi. Tôi hoang mang, liệu có khi nào tại chồng? Nhưng tôi cũng không dám nói ra sợ anh lại tự ái…
Cho tới một buổi tối nọ, mẹ chồng bỗng gõ cửa, gọi hai đứa ra nói chuyện. Tôi rất hoang mang, nhưng Bảo thì không. Dường như anh đã biết trước chuyện này…
Rồi mẹ chồng ầng ậng nước mắt, cầm tay tôi và nói:
- Ly ơi, mẹ thương con như con đẻ. Nhưng mẹ lại càng thương thằng Bảo hơn. Mẹ xin lỗi. Con hãy hiểu cho mẹ, mẹ cần có cháu để bế, nhà này cần có con trai để nối dõi. Mẹ chỉ có mình nó, mẹ không muốn đâu nhưng không làm khác được…
Video đang HOT
Rồi bà đưa ra tờ đơn ly hôn, bên dưới Bảo đã ký. Tôi hốt hoảng vô cùng. Hóa ra, hai người họ ngoài mặt nói thương tôi, nhưng sau lưng lại âm thầm tìm cách loại tôi ra khỏi ngôi nhà này. Họ đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi, dù trước đó nào cũng ngọt ngào động viên cứ từ từ.
Tôi không chịu, cũng khóc lóc rồi bù lu bù loa lên từ chối. Nhưng mẹ chồng còn quỳ xuống chân tôi xin tôi hãy ký vào. Bà nói:
- Thằng Bảo đi khám rồi, nó hoàn toàn bình thường. Con cũng bình thường cớ sao lại không có? Còn giờ mà mẹ cho nó ra ngoài sinh con, mẹ sợ con sẽ buồn. Như thế, cũng thiệt thòi cho con lắm. Nhà mình lại không giàu để có thể thụ tinh nhân tạo này kia, chưa kể rất có khả năng phải làm nhiều lần mới thành nữa! Mẹ làm điều này cũng vì con, vì thằng Bảo, tốt cho cả 2 đứa thôi!
Cuộc nói chuyện hôm ấy kết thúc trong nước mắt. Tôi không ký, Bảo lặng thinh, chỉ có mẹ chồng cầu xin, ép buộc tôi làm. Nhưng những ngày sau, thái độ của Bảo rất lạnh lùng. Tôi hỏi anh có muốn điều đó (ly hôn) không, anh chỉ đáp nhẹ:
- Anh đã ký rồi đó. Anh xin lỗi, nhưng anh cũng không làm khác được!
Nghe được điều đó từ chồng, tôi đau đớn lắm. Nhưng tôi hiểu, đã tới lúc mình cần rời đi rồi.
Sau ly hôn, chỉ vài tháng sau Bảo cưới vợ mới. Cô ta hơi xấu nhưng giàu có. Đã thế, cưới về cái lại bầu ngay khiến tôi càng sợ hãi, như vậy chẳng lẽ lý do là từ phía tôi?
Bảo thi thoảng vẫn nhắn tin nói nhớ tôi, nhưng anh là con một nên việc không làm khác được. Dần dần, tôi cũng bớt hận họ hơn.
Bẵng đi đã 2 năm, tôi cũng đã quen người mới. Hạnh phúc làm sao tôi lại còn có bầu. Hôm ấy, tôi đi khám ở phòng khám tư, vô tình thấy mẹ chồng ở quầy thuốc. Bà đang nói chuyện với người bán thuốc rất rôm rả. Nhưng tôi nghe rõ như in, không thể nhầm được:
- Con dâu bà ngừng thuốc tránh thai cái là đẻ sòn sòn ngay 2 đứa nhỉ!
Mẹ chồng tôi cười lớn, bảo:
- Do thuốc của bà nhạy đó.
- Ha ha, cũng ngót 2 năm rồi ấy nhỉ. 2 năm trước thì cứ bán thuốc tránh thai cho bà đều đều. 2 năm sau thì toàn thuốc bổ, vitamin thế này…
Tôi nghe tới đây là đủ hiểu. Người uống thuốc tránh thai 2 năm trước chính là tôi chứ đâu phải nàng dâu bây giờ. Tôi lao ra gặp bà, hỏi thẳng mặt. Lúc này mẹ chồng mới bối rối. Sau một hồi chối quanh, bà lại khóc, lại là xin lỗi tôi. Lý do bà đưa ra lại là vì tốt cho tôi và cho Bảo.
Mẹ chồng cũ lý giải khi đó có con gái của đối tác của Bảo tấn công ác liệt, nhà cô ta lại giàu. Còn tôi, sau khi về làm dâu bà mới thấy tôi đã làm ra ít tiền lại còn tiêu hoang. Nhưng vì muốn giữ hòa khí nên bà không nói gì. Cuối cùng, bà đành cho tôi uống thuốc tránh thai để có gì dễ bề ly hôn và rước cô gái giàu có kia về.
Tôi giận lắm mọi người ạ, nhưng lại càng hận người chồng nhu nhược, vì tiền mà đã lừa dối vợ. Tôi dù cũng đã tìm được hạnh phúc mới, nhưng biết sự thật này chỉ muốn trả thù. Những gì tôi phải trải qua trong 2 năm qua thật sự rất khó khăn!
Mẹ chồng tính chuyện tìm vợ mới cho con trai
Bà đi xem ngày giờ để đưa cho hai vợ chồng lịch trình sinh hoạt, cắt hết thuốc bổ nọ thuốc bổ kia cho em tẩm bổ...
Ảnh minh họa: ST
Chị Thanh Tâm thân mến!
Em năm nay 35 tuổi, làm việc tại Hà Nội, đang sống cùng mẹ chồng, chồng và hai con gái nhỏ. Ai cũng ngưỡng mộ vợ chồng em khi có công việc ổn định, nhà cửa, xe cộ đàng hoàng. Các cháu nhà em đều xinh xắn, chăm ngoan, học giỏi. Vợ chồng em vốn đều xuất thân từ dân tỉnh lẻ, bên nhau và cùng nhau cố gắng trải qua bao khó khăn để có được cuộc sống đầy đủ như hôm nay.
Em thực sự đã từng rất hạnh phúc với tổ ấm luôn tràn ngập tiếng cười của mình. Nhưng đúng là ở đời không ai biết trước được điều gì và không phải mọi thứ đều hoàn mỹ như mong muốn của chúng ta. Mọi chuyện trong gia đình trở nên căng thẳng khi bố chồng em mất và hai vợ chồng em đón mẹ chồng lên ở cùng.
Thời gian đầu, hai mẹ con rất vui vẻ, hòa thuận. Em cũng rất quý mến bà vì bà chất phác, giản dị lại hết mực thương yêu con cháu. Nhưng sống với mẹ một thời gian, em bắt đầu mệt mỏi vì sự cuồng tín của bà. Dẫu biết mẹ chồng chỉ mong gia đình ấm no, con cháu khỏe mạnh, làm ăn phát đạt nhưng tháng nào cũng tổ chức cúng, bất kỳ ở đâu có nhảy đồng bà lại tích cực tham gia. Tiền trong nhà cứ đội nón ra đi. Chi phí cho những khóa hầu đồng, khóa lễ của bà thực sự là những khoản không nhỏ.
Lúc đầu vợ chồng em cũng ngại, không dám cản bà vì sợ mẹ buồn, tủi thân khi bố vừa mất. Nhưng cứ khi nào trong nhà có việc gì, dù quan trọng hay đơn giản là bà lại tìm đến các "thầy" để hỏi. Xa xôi mấy bà cũng đi xem cho bằng được. Vợ chồng em có khuyên, bà lại im lặng hoặc giận dỗi, bỏ bữa rồi bỏ về quê.
Đỉnh điểm gần đây, không biết bà được vị "thầy" nào mách lối, nhất quyết về bảo với vợ chồng em năm nay sinh con sẽ rất hợp tuổi. Nếu đẻ được con trai trong năm nay thì chuyện làm ăn của chồng em sẽ lên như diều gặp gió, còn không xuống dốc lao đao. Vậy là bà khăng khăng bắt vợ chồng em sinh con trai trong năm nay. Bà đi xem ngày giờ để đưa cho hai vợ chồng lịch trình sinh hoạt, cắt hết thuốc bổ nọ thuốc bổ kia cho em tẩm bổ...
Về phía hai vợ chồng, chúng em đều nghĩ rằng con cái là trời cho, cứ yêu thương chăm sóc chúng sau này chúng sẽ yêu thương, chăm sóc mình như vậy. Nhưng mẹ chồng một mực không nghe, mẹ luôn tâm niệm sinh con gái không có người nối dõi hương hỏa cho gia đình chồng. Nếu trường hợp không sinh được con trai năm nay, mẹ sẽ tìm vợ mới cho chồng em để sinh con trai. Vì vậy, cuộc sống gia đình em hiện nay cực kỳ căng thẳng. Nhiều lúc em cảm thấy chán, không muốn về nhà.
Hết nói trong nhà, bà lại đem chuyện này đi kể cho hàng xóm rồi trong dịp giỗ bố chồng vừa rồi ở quê, bà cũng đem chuyện đi kể với họ hàng như vậy, khiến mọi người xì xào bàn tán.
Em đã thử nhẹ nhàng nói chuyện với bà, tìm cả dì ruột của chồng tâm sự, mong dì khuyên mẹ nhưng bà rất cố chấp, không chịu hiểu cho em. Chồng em dù rất thương yêu vợ con nhưng cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào? Thành ra trong nhà luôn căng thẳng, không còn vui vẻ như trước. Em thực sự rất mệt mỏi và lo sợ, nếu cứ tiếp diễn tình trạng này, không biết gia đình em sẽ như thế nào? Mong chị cho em lời khuyên.
Minh Hằng (Hà Nội)
Em gái thân mến!
Theo chị, bản chất bà là người tốt, thương con thương cháu, chỉ có điều bà mê tín thái quá. Vả lại, tâm lý mong muốn có cháu trai nối dõi tông đường thực ra vẫn tồn tại ở xã hội Việt Nam, đặc biệt là thế hệ của bà.
Đầu tiên, hai vợ chồng cần xem xét đã sẵn sàng sinh con chưa? Nếu có, thì bà cắt thuốc bổ, tại sao lại không uống nhỉ? Uống cho bà vui, lại tốt cho bản thân. Còn những việc khác, bà dặn sao thì cứ vâng cho bà yên tâm, bà làm sao theo dõi suốt được. Còn nếu 2 vợ chồng chưa có dự định có con trong năm nay và sau này, cần chia sẻ với bà về suy nghĩ, kế hoạch công việc để bà hiểu.
Và mọi việc này hãy để chồng em nói chuyện với bà, giải thích với bà, em nhé. Cứ "mưa dầm thấm lâu" em ạ, để tình yêu thương của con cháu sẽ mạnh hơn những lời phán của "thầy" nhé. Điều quan trọng là niềm tin của chính các em, đừng để lung lay rồi vợ chồng hờn dỗi, ảnh hưởng đến mẹ.
Chúc em mau chóng giải quyết được chuyện này, gia đình lại vui vẻ, hạnh phúc như xưa.
Bỏ 2 tỷ ra xây nhà mới, chưa ở được bao lâu thì mẹ chồng thủ thỉ cầu xin tôi một việc sốc óc Tôi không thể ngờ mẹ chồng lại có thể cầu xin con dâu điều ngược đời và trớ trêu như thế. Hồi trước vợ chồng tôi sống cùng vợ chồng em trai chồng. Nhưng nhà có hai con dâu cùng chung sống, ra đụng vô chạm thì mâu thuẫn xảy ra là điều tất nhiên. Tôi và em dâu thường xuyên bằng mặt...