Mẹ chồng ở nhà chơi, bắt con dâu thuê người giúp việc
Lấy chồng, những tưởng có được may mắn, phúc phận bước vào gia đình tốt, mọi người vui vẻ, hòa thuận, ai ngờ…
Bà không chăm cháu, cháu cũng chẳng theo bà. Con tôi giờ theo người giúp việc hơn bà nội. Hễ bà động vào định bế là con khóc toáng lên. (ảnh minh họa)
Lấy chồng, những tưởng sẽ được mẹ chồng đỡ đần lúc sinh con đẻ cái nhưng không ngờ, gánh nặng gia đình còn mệt mỏi hơn.
Tất cả bộ mặt của mẹ chồng từ lúc ra mắt tới khi về nhà chồng chỉ là giả dối. Sống với nhau rồi mới biết mặt nhau. Chẳng phải con dâu khó khăn gì, chẳng phải con dâu ghê gớm không thiện chí với mẹ chồng. Con dâu đã quá nhiệt tình, đã ân cần chu đáo với mẹ chồng nhưng rào cản ấy vẫn không thể nào xóa bỏ.
Mẹ không những không quan tâm con cái, mẹ còn mặc kệ tất cả. Mẹ chỉ có một quan niệm sống &’chúng mày còn trẻ, có sức khỏe thì tự lo cho nhau. Chúng mày đi làm, có t.iền thì tự lo bản thân, cuộc sống của vợ chồng chúng mày. Mẹ già rồi cần nghỉ ngơi. Mẹ về hưu là để nghỉ ngơi chứ không phải để phục vụ con cái nữa. Bao nhiêu năm qua, mẹ phục vụ thế đủ rồi’.
Thật ra, lời mẹ nói cũng không phải là không có lý. Nhưng thiết nghĩ, con cái có bắt mẹ làm việc gì nặng nhọc đâu, con cái có phải là sống không biết điều đâu. Con cái cũng chỉ nhờ bà giúp chút việc lặt vặt, nhờ bà trông cháu để vợ chồng con cái đi làm, k.iếm t.iền, cũng là để lo cho gia đình. Nhưng không ngờ, mẹ chồng nhất định không can thiệp. “Việc của chúng mày, chúng mày lo”.
Con dâu đã quá nhiệt tình, đã ân cần chu đáo với mẹ chồng nhưng rào cản ấy vẫn không thể nào xóa bỏ. (ảnh minh họa)
Số là, vừa sinh con xong, tôi hí hửng khi nghĩ rằng, mình đi làm đã có mẹ chồng. Đóng t.iền ăn cho mẹ rồi nhờ mẹ trông cháu, đỡ đần được một khoản. Vợ chồng thu nhập không nhiều nên chỉ mong như vậy chứ không thuê người giúp việc thì c.hết dở.
Video đang HOT
Trước, mẹ chồng cũng không chịu làm mấy việc gia đình, mẹ đùn cho con dâu làm hết. Nhưng ai ngờ, việc trông cháu mẹ cũng không làm. Nghĩ rằng, có bà nội nào lại lười trông cháu, nhất là khi bà đã về hưu. Ai ngờ, mẹ chồng tôi như thế thật.
Khi tôi nói, &’con sắp đi làm, con nhờ bà trông cháu giúp con, để con yên tâm đi k.iếm t.iền’, mẹ chồng tỏ thái độ ngay. Bà quắc mắt nhìn tôi, bảo: “Ai bảo tôi trông cháu cho cô đi làm, không có lẽ nào tôi nghỉ hưu ở nhà thì làm ô sin à? Vợ chồng cô cứ thuê người giúp việc nhé, đi làm có t.iền thì dành dụm mà thuê. Tôi không làm thuê cho nhà anh chị”.
Giọng mẹ chồng nặng trịch khiến tôi chột dạ. Mẹ không nói đùa, khuôn mặt mẹ nghiêm nghị, mẹ có vẻ không thích khi tôi đề nghị việc đó. Mẹ mặc định nghỉ ngơi là được thảnh thơi, không phải phiền muộn việc con cái.
Hai vợ chồng tôi đi làm, lương không đáng là bao, cả hai cùng cố gắng k.iếm t.iền, dành dụm chút ít lo cho gia đình sau này. Thế mà bây giờ, một tháng bỏ ra mấy triệu t.iền ăn, rồi chưa kể đến các khoản sinh hoạt phí cho cả nhà, lại thêm t.iền thuê người giúp việc thì có mà sạt nghiệp. Tính vậy thì cả tháng, tôi không còn đồng nào mà tiết với chả kiệm.
Việc nấu nướng trước giờ mẹ chồng cũng rất ít khi làm. Có hôm nghỉ, chồng tôi bế con, tôi phải tự lo bữa ăn. Mẹ không động chân động tay vào việc nấu nướng khi con dâu ở nhà. Tối nào tôi về muộn thì phải gọi cho mẹ sớm, không mẹ mặc định là tôi sẽ nấu ăn. Đó là khi tôi chưa sinh con. Còn khi có con, chỉ được vài bữa tôi đã phải lao vào bếp nấu nướng như người thường.
Biết tính mẹ vậy nên tôi chịu khó nịnh mẹ chồng, chăm chút mẹ chồng với hi vọng bà chăm cháu cho. Bây giờ thì công cốc. Nghĩ chán quá. Dù chồng tôi có hết lời nài nỉ mẹ chồng cũng mặc kệ. Bà nhất định không chấp nhận trông con cho chúng tôi.
Tôi đành thuê người giúp việc. Nhưng người giúp việc có rồi, bà cũng không hài lòng. Bà chê bai hết lời là bác ấy không biết làm. Thế mà bà nào có động tay động chân vào. Chê bai người ta không biết chăm cháu bà, vậy mà bà không tự tay chăm cháu, chỉ ngồi đó ca thán vợ chồng tôi. Nghĩ mà ức đến tận cổ.
Tôi chán mẹ chồng đ.âm chán cả nhà chồng. Đi làm về vất vả lại phải lao đầu vào chăm con. Bà không bao giờ giúp tôi dù việc nhỏ nhặt. Cứ tối mịt, hoặc khuya, tôi mới được tắm giặt. Lắm hôm chán không buồn ăn cơm. Người giúp việc thì cũng chỉ nhờ được một phần, tối về phải quấn con chứ không thể giao cho họ mãi được. Nhà thừa người chơi thế mà lại bỏ t.iền ra mấy triệu một tháng nuôi thêm một người chăm cháu.
Bà không chăm cháu, cháu cũng chẳng theo bà. Con tôi giờ theo người giúp việc hơn bà nội. Hễ bà động vào định bế là con khóc toáng lên. Tôi chán cũng không bao giờ nhờ bà bế, cứ về là mẹ con tôi ôm lấy nhau, tôi mặc kệ. Giúp việc giúp ban ngày, còn ban tối là việc của tôi. Tôi tức mẹ chồng nên nhất định sẽ không để cho bà có cơ hội gần cháu vì bà đã quá ích kỉ với mẹ con tôi. Không thương con thì thôi lại chỉ nghĩ cho bản thân mình. Vậy thì mặc cho bà chọn cách sống một mình, thảnh thơi mà nghỉ ngơi, cháu cũng sẽ không làm phiền bà, nhất định như thế…
Theo EVa
Chồng tôi đi… ở rể
Với nhiều người thì chuyện đi ở rể chẳng khác gì chuyện... chó chui gầm chạn. Rồi mối quan hệ giữa bố mẹ vợ và chàng rể đôi khi cũng căng thẳng chẳng kém mẹ chồng nàng dâu.
Nhà tôi chỉ có hai chị em gái, chị gái tôi lấy chồng ở xa nhà và sống cùng bố mẹ chồng. Vì thế việc sau này ở cùng và chăm sóc bố mẹ già yếu sẽ là nhiệm vụ của tôi. Vì vậy mà tôi đã chọn anh, môt người đàn ông ở một tỉnh quê xa làm chồng.
Gia đình anh ở tỉnh lẻ nhưng cũng không phải nghèo, bố mẹ anh đều là giáo viên đã về hưu. Nhà anh có hai anh em trai, anh trai anh đã lấy vợ và hiện sống cùng bố mẹ. Mới đầu, khi nghe anh nói sẽ về nhà tôi ở rể, bố mẹ anh phản đối ghê lắm. Bố mẹ anh sợ anh sẽ chịu nhiều thiệt thòi, chịu điều tiếng khi ở rể nhà vợ. Nhưng yêu tôi, anh đã thuyết phục bố mẹ mình vui vẻ chấp nhận chuyện này. Cuối cùng thì chúng tôi làm đám cưới, trước sự đồng tình của hai gia đình về chuyện chồng tôi đi ở rể.
Ở rể, với nhiều người đàn ông đó là chuyện hèn vì có thằng đàn ông nào muốn núp váy vợ. Nhưng chồng tôi chẳng nghĩ thế, anh nghĩ bố mẹ vợ thì cũng là bố mẹ mình, bố mẹ vợ không có con trai để đỡ đần t.uổi già vậy thì chàng rể là anh sẽ gánh vác điều đó. Anh nói anh không coi chuyện ở rể là trách nhiệm hay nghĩa vụ, mà trong thâm tâm anh tình nguyện ở rể. Chưa biết sau này ra sao nhưng khi nghe anh nói những lời ấy tôi thấy rất vui, rất cảm động. Tôi tin là mình chọn anh giữa bao người đàn ông khác là một điều đúng đắn nhất.
(Ảnh minh họa)
Ở rể, chồng tôi chẳng nề hà chuyện gì. Từ những chuyện như thay cái bóng đèn, sửa cái vòi nước hay đường ống anh đều xắn tay áo làm mà chẳng phải đợi ai nhắc nhở. Anh cũng chẳng bao giờ có tính la cà đàn đúm sau giờ làm.
Tan làm trở về nhà, chồng tôi lại xắn tay áo lên tìm việc để làm. Anh bảo ở quê động tay động chân quen rồi, giờ đi làm về mà ngồi không thì thấy bứt rứt khó chịu. Vậy là anh lại đi mua những thùng xốp, rồi lấy đất phù sa về làm một cái vườn rau nho nhỏ trên sân thượng cho cả nhà dùng rau sạch. Chẳng mấy mà sân thượng nhà tôi bỗng trở thành khu vườn nhỏ đầy đủ cây hoa, cây trái, rau củ. Mọi người xung quanh thấy vậy đều khen chồng tôi khéo tay, chăm chỉ.
Đi làm là anh trở về nhà, bế con giúp tôi nấu nướng dọn dẹp. Anh bảo, ông bà ở nhà trông cháu cả ngày còn mệt hơn chúng mình đi làm, thế nên đến tối phải để ông bà nghỉ ngơi chứ. Khi bố tôi ốm phải nằm viện, suốt hơn một tháng trời tối nào anh cũng tranh ngủ trong viện để trông ông. Cả bác sĩ lẫn bệnh nhân cùng phòng đều lầm tưởng anh là con trai của bố bởi anh chăm ông quá chu đáo, không hề ngại bất kì việc gì.
Mẹ tôi là người khá khó tính, mẹ rất hay cằn nhằn những việc cỏn con trong nhà. Có lẽ, phải một người con rể khó tính khách sáo thì rất để bụng chuyện này. Nhưng chồng tôi là "con trai" của bố mẹ mà, anh chẳng hề để ý những lời cằn nhằn của mẹ.
Nhiều lúc, mẹ mắng anh quá trời đến tôi còn cảm thấy khó chịu, tôi khuyên mẹ đừng mắng anh như vậy thì anh lại cười khì: "Anh chẳng để bụng đâu, mẹ già rồi mẹ nói nhiều một chút cũng là muốn tốt cho con cho cháu, em đừng như thế mà mẹ lại buồn lòng". Anh còn bảo vợ chồng tôi làm gì cũng phải suy nghĩ hơn nữa đừng để các cụ phải suy nghĩ thêm. Quả thực, bản thân tôi còn nghĩ rằng tôi là con dâu còn anh là con trai của bố mẹ.
(Ảnh minh họa)
Tôi nhớ hồi ấy anh mới về ở rể, anh vốn hay ăn nhiều nên mỗi bữa ăn đến 4,5 bát cơm. Lần đó mẹ tôi cũng không có ý gì, chỉ là bà khá thẳng tính nên có gì hay nói vậy. Mẹ bảo chồng tôi là "ăn khỏe là tốt, con ăn được nữa cứ ăn đi. Nhà quê thường ăn lắm mới có sức để làm". Tôi cứ nghĩ sau khi nghe câu đó anh sẽ giận mẹ lắm, vì dù gì trong lời nói của mẹ cũng đụng chạm này nọ cơ mà. Ấy thế mà chồng tôi lại cười khề khà: "Đúng rồi ạ, ở quê con toàn người ăn khỏe thôi, như con đây ăn nhằm gì".
Tối đó tôi thủ thỉ hỏi chồng có giận mẹ nói thẳng thế không thì anh véo mũi tôi cười xòa: "Em nghĩ cái gì kì cục vậy, mẹ với anh là người một nhà mà để ý những lời nói nhỏ nhặt ấy thì làm sao sống được chứ. Mẹ nói vậy cũng chẳng có gì đụng chạm cả, em đừng trách mẹ mà mẹ lại buồn nhé". Thực sự lúc đó tôi rất cảm ơn anh, bởi anh đã coi bố mẹ tôi như bố mẹ đẻ của mình.
Ngày Tết, anh xin phép bố mẹ mình được về quê ăn Tết sớm rồi chiều 30 Tết vợ chồng con cái chúng tôi lục đục đưa nhau trở về nhà tôi để đón Tết. Anh nói cả năm vợ chồng quây quần bên cạnh bố mẹ vợ, ông bà đã quen cảnh gia đình con cái đông vui giờ ngày Tết lại để hai cụ lẻ loi ở nhà anh không đành lòng. Dù sao bố mẹ chồng tôi cũng còn có anh chị chồng và các cháu, thiếu vợ chồng tôi thì trong nhà cũng vẫn đông vui.
Một lần, khi vợ chồng tôi về quê chồng ăn giỗ, mấy ông bác ông chú họ hỏi chồng tôi về chuyện ở riêng, vì vợ chồng tôi cũng có một căn nhà ở thành phố đang cho thuê. Nhưng anh đã nói rõ với mọi người là sẽ ở rể nhà vợ vì anh đã quen ở đó rồi, anh luôn coi đó là nhà của mình, bố mẹ vợ là bố mẹ mình nên sẽ chăm sóc các cụ lúc t.uổi già. Tôi ngồi trong buồng nghe được mà rơm rớm nước mắt, tôi biết cuộc đời này nợ anh rất nhiều. Tôi cũng thầm cảm ơn cuộc đời vì đã có anh làm chồng.
Sau gần chục năm chồng tôi đi ở rể, chúng tôi giờ vẫn đang rất hạnh phúc với hai con. Mẹ tôi, một người mà tôi luôn cho rằng khó tính nhất trên đời này cũng không ngớt lời khen ngợi chồng tôi. Trong miệng mẹ tôi lúc nào cũng bảo có hai đứa con gái (là hai chị em tôi) và một đứa con trai (là chồng tôi). Nhìn gia đình vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ vợ và chàng rể luôn luôn vui vẻ hòa thuận tôi nghĩ mình đã chọn đúng chồng. Tôi là một người phụ nữ thực hạnh phúc khi lấy được người như anh.
Theo Ngoisao
Hối không kịp vì làm chuyện có lỗi với vợ lúc cô ấy vừa sinh xong Tôi đã phải ăn năn hối cải khi bày trò đùa cợt với vợ tôi lúc cô ấy vừa sinh con xong. Là tại tôi, tại tôi tất cả. Tôi sai rồi... Nhắn tin xong, tôi cười thầm trong bụng, bèn nghĩ rằng mình sẽ cho vợ một bất ngờ không thể quên được (Ảnh minh họa) Tôi và vợ lấy nhau đã...