Mẹ chồng “nửa cân” gặp ngay nàng dâu “tám lạng”!
Giờ đây bà Huệ phải “nịnh” con dâu để giữ cháu ở cùng mình.
Bà Huệ nghe chuyện người ta kể rằng mẹ chồng hắt hủi con dâu, rồi con dâu phải chịu ấm ức này, ấm ức kia mà thở dài, ai chứ nhà bà thì con dâu là “bà hoàng” mà chính bản thân bà phải “nịnh” con dâu hết sức.
Hằng là cô con dâu bà vừa ý vừa mắt nhất khi con trai bà Huệ đem về giới thiệu. Gia đình Hằng giàu có, bản thân Hằng cũng là cô gái vô cùng năng động không bao giờ có quan niệm sống phụ thuộc nên trước khi kết hôn con dâu bà Huệ đã có nhà riêng, công việc ổn định. Thật ra thì gia thế nhà bà Huệ cũng không phải là kém, nhà bà cũng giàu có tương đương, có thể nói là đôi bên kết gia xứng tầm.
Bà Huệ có hai đứa con, một trai một gái, đứa con gái của bà cũng không hẳn là xuất sắc nhưng được cái nhanh nhạy, khi con gái bà có kết quả đỗ đại học gia đình bà đã thu xếp cho nó sang Mỹ du học vì có người dì buôn bán bên đó. Rồi nó lấy chồng luôn bên Mỹ nên cuối cùng bà Huệ chỉ còn mỗi thằng con trai ở lại với hai vợ chồng già. Con trai bà cũng trải qua nhiều lần “kén cá chọn canh” cuối cùng mới lựa được Hằng xứng lứa vừa đôi mà lại ưng lòng bà Huệ. Cô con dâu vừa giỏi giang, giàu có lại khéo léo nên bà ưng bụng lắm!
Nhưng hoan hỉ không được lâu, khi về ở chung một mái nhà bà Huệ mới thấy nhiều điều không vừa ý. Trước kia khi yêu nhau thì lần nào đến nhà Hằng cũng sắm sửa món này ngon, món kia ngon làm sẵn tại nhà hàng mang về cho gia đình thưởng thức. Bà Huệ những tưởng đó là phép lịch sự, là lòng kính thảo nhưng hóa ra không phải như bà nghĩ thì ra Hằng không hề biết nấu ăn, cũng không hề muốn động tay việc bếp núc. Khi bà Huệ lên tiếng thì Hằng khăng khăng “nếu mẹ không làm được thì để con thuê người giúp việc” khiến bà Huệ nóng mắt. Khi kể ra thì ai cũng bảo bà Huệ dại “tại sao bà không đồng ý bởi việc nhà giờ có người giúp việc làm cho là tốt quá”, nhưng với bà ngôi nhà phải do người phụ nữ chăm sóc. Vậy là hai mẹ con lại hậm hực với nhau.
Bà Huệ đã nghỉ hưu ở nhà nhưng để “phản đối” con dâu, bà chỉ là lượt quần áo đi làm cho con trai bà, còn quần áo con dâu bà coi như không thấy. Vậy là bà không ngờ, cứ ba hôm lại có người đến lấy quần áo của con dâu bà đi giặt là rồi lại đem về khiến bà tức giận, nhưng Hằng làm được tiền, Hằng thừa kinh tế để thuê người phục vụ. Vì không muốn mất mặt với hàng xóm nên bà Huệ buộc phải ngậm ngùi là lượt quần áo cho con dâu mặc đi làm.
Sau bao lần “thất thủ” với Hằng, cuối cùng bà Huệ cũng vớ được “phao chiến thắng”, chẳng là hai vợ chồng con trai lấy nhau mấy năm trời rồi mà chưa cho cháu bế, bà giục nhiều lần rồi cuối cùng hai đứa cũng dắt díu nhau đi khám. Hai vợ chồng đi khám thế nào mà kết quả cho thấy nguyên nhân muộn con do con dâu bà Huệ. Bà Huệ bắt đầu cáu kỉnh với Hằng ra mặt sau khi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay. Lúc này con dâu bà nước mắt ngắn dài, còn bà ra sức xối xả mắng mỏ để thỏa những tức giận kìm nén bấy lâu. Rồi bao nhiêu “tội lỗi” của Hằng bị bà lôi ra chì chiết.
Rồi, bỗng nhiên cô con dâu có quyết định của công ty cử ra nước ngoài công tác, bà Huệ không đồng ý, con dâu quyết tâm đi, vậy là sẵn tiện có ác cảm “vô sinh” với Hằng nên lầm bầm mắng Hằng “đi luôn càng tốt”. Ấy vậy mà khi về, cô con dâu cầm tờ giấy xét nghiệm ở nước ngoài với kết luận hoàn toàn bình thường khiến bà Huệ tím tái, vậy là bà vội vàng thúc giục cậu con quý tử đi khám lại. Thật không ngờ con trai bà Huệ yếu sinh lý, lúc này để cứu vãn tình thế bà vội vàng phải cắn răng xin lỗi con dâu. Hằng miệng lưỡi liến thoắng rằng không sao, rằng chỉ là hiểu lầm nhưng từ đó đối xử với bà Huệ không khác gì người giúp việc. Nghĩa là Hằng không chịu động tay đến việc nhà, nếu cơm nước cô đi về mà chưa chuẩn bị xong cô sẵn sàng ra ngoài ăn hàng.
Chạy chữa mãi, dùng mọi biện pháp, tốn bao tiền của cuối cùng mấy năm liền Hằng cũng có thai, lúc này bà Huệ càng phải nịnh con dâu nhiều hơn vì đứa cháu. Âu cũng là có lúc bà sai lầm mà cay nghiệt với Hằng, nên giờ bà Huệ đành cắn răng chịu đựng những lời lẽ không hay của Hằng chỉ vì đứa cháu yêu quý của bà. Rồi Hằng sinh được quý tử càng khiến bà Huệ quỵ lụy, giờ thì hễ động đến việc gì bà Huệ trái ý Hằng là câu trước câu sau Hằng đòi đem con ra ở riêng. Nghĩ vì con trai vì cháu nội bà Huệ đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” mà chẳng dám động đến con dâu. Giờ bà biết con trai bà có muốn sinh con cũng khó bằng lên trời, may mắn được mụn con đã là quý hóa lắm rồi, mà bà Huệ biết con dâu bà đã nói là làm, mà nó thừa khả năng cả về kinh tế lẫn lý do để đưa cháu bà tách ra khỏi gia đình. Giờ thì bà Huệ đành ngậm bồ hòn mà làm ngọt nín nhịn tình khi ẩm ương của cô con dâu hiện đại.
Video đang HOT
Theo Emdep
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...