Mẹ chồng nói tôi thấp kém, không xứng đáng với con trai bà, tôi đã đáp trả bằng câu này
Tôi với chồng quen biết qua mai mối. Chồng tôi nói rằng anh ấy đã yêu tôi ngay ngày lần đầu tiên gặp gỡ.
Mẹ chồng luôn miệng cho rằng tôi không bằng con trai bà. Ảnh minh họa
Khi mới quen biết nhau, chồng tôi mới tốt nghiệp thạc sỹ, hiện đang đi một công việc đúng với chuyên môn nhưng với mức lương bèo bọt. Tôi chỉ tốt nghiệp trung học nên đi làm sớm. Gần chục năm bươn chải, giờ tôi đã là chủ một cửa hàng hoa lụa cao cấp. Cửa hàng tôi hiện đang có 5 nhân viên, mỗi tháng doanh thu lên đến vài trăm triệu. Chúng tôi gặp gỡ nhau vài lần, thấy tâm đầu ý hợp nên quyết định tìm hiểu để tiến xa hơn.
Sau 2 năm hẹn hò, khi nói đến chuyện hôn sự, tôi không được gia đình chồng chấp thuận vì họ nói trông tôi già hơn so với tuổi, tôi lại chỉ tốt nghiệp trung học, không có bằng cấp như chồng. Họ cho rằng người có trình độ học vấn thấp thì không thể phù hợp với người “học cao hiểu rộng” như chồng tôi. Tuy nhiên, vì tình cảm dành cho nhau đã sâu nặng nên chúng tôi quyết định đến với nhau bất chấp tất cả.
Sau đám cưới, tôi nghe lời chồng về ở với nhà chồng vài tháng “cho có tình cảm” sau rồi sẽ ra ở riêng. Khi về ở chung, mẹ chồng vẫn giữ nguyên mối ác cảm nên rất coi thường tôi. Bà giao tất cả các công việc nhà cho tôi làm. Bà nói rằng việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa là việc của phụ nữ, đàn ông không được phép động tay vào. Nói thật, tôi vất vả cả ngày tại cửa hàng nên tối về tôi rất ngại nấu nướng, dọn dẹp. Tôi thường mua đồ ăn sẵn về nhà để ăn. Mẹ chồng tôi không hài lòng về chuyện này. Bà luôn miệng ca cẩm, nói mát tôi là đứa con dâu “vụng thối vụng nát, suốt ngày cho nhà chồng ăn toàn đồ ăn sẵn tẩm đầy thuốc độc!”.
Hôm đó, tôi bận làm sổ sách nên rất mệt và đau đầu. Sau bữa tối, tôi nhắn tin bảo chồng xuống nhà rửa bát hộ. Nào ngờ, mẹ chồng thấy vậy, nổi giận nói rằng tôi đang đè đầu cưỡi cổ chồng, bắt chồng làm hết việc này đến việc kia.
“Cô nhìn lại cô xem, học hành chẳng đến đâu lại lấy được chồng thạc sỹ, đã vậy còn chẳng biết điều…”, mẹ chồng tôi nói.
Video đang HOT
Nghe mẹ chồng nói, tôi nóng mắt, cay mũi quá, đang nằm trên giường cũng phải ngồi dậy. Tôi nói rất nhẹ nhàng: “Mẹ ạ, con không biết con trai mẹ giỏi giang đến đâu nhưng con đến với anh ấy là vì tình cảm chứ không phải vì anh ấy giỏi giang, hiểu biết. 10 năm đi làm, con đã gặp không biết bao nhiêu người, con thậm chí có thể lấy được nhiều người có học vị cao hơn con trai mẹ, mẹ ạ. Con tuy ít học nhưng con vẫn có thể ngẩng cao đầu vì con sống tự lập, không nhờ vả đến ai. Nếu mẹ cảm thấy sống chung với con không hợp thì chúng con xin phép ra ngoài ở riêng. Con cũng đang có ý định mua và xây nhà riêng nên cũng muốn xin phép mẹ trước”.
Sau khi nghe tôi nói, mẹ chồng tôi cứng họng, không nói được câu gì. Tôi biết bà không muốn chúng tôi ra ở riêng vì tâm lý chung những người lớn tuổi thường thích ở cùng con cái. Mấy hôm nay, tôi thấy mẹ chồng dễ tính và thoải mái hơn với tôi nhiều. Tôi cũng chưa thể nói chuyện lại bình thường với bà nhưng cảm thấy thấy lòng nhẹ nhàng hơn chút ít.
Theo Danviet
Chết lặng khi nghe con kể: "Bố nói cô ấy chính là mẹ của con!"
Anh ta sẵn sàng làm mọi cách để phủi sạch những lỗi lầm, để con trai không hận anh, để nó không ghét người tình của anh.
Chị là viên chức nhà nước, học hết đại học thì đi làm luôn. Vì công việc quá bận rộn lại thêm phần kỹ tính nên phải đến gần ba mươi chị mới lấy chồng. Anh ấy là chủ một hiệu tạp hoá gần cơ quan mà chị hay đi qua, cửa hiệu làm ăn buôn bán tốt, sau hai năm anh mở thêm một chi nhánh ở quận Thanh Xuân. Mỗi ngày gặp nhau mấy bận, mưa dầm thấm lâu thế là nên duyên.
Cưới nhau được khoảng hơn một năm thì chị có thai, đến nay bé đã được bốn tuổi. Hằng ngày chồng chị ở nhà kinh doanh, bán hàng và chăm con, chị thì vẫn làm nhà nước. Ở cơ quan ai cũng bảo chị sướng, vì không phải lu bu con cái như mấy người phụ nữ khác. Chị nghe vậy chỉ biết mỉm cười.
Dạo gần đây chồng chị hay đưa con đi chơi, mỗi lần về hai người đều rất phấn khởi. Chồng chị thường bảo ra ngoài nhiều nên tinh thần thoải mái. Con trai chị cũng vui nhiều. Nó được mua đồ chơi mới, được ăn ngon, được dẫn đến các khu vui chơi. Đứa trẻ nào mà chẳng mong muốn như vậy.
(Ảnh minh họa)
Cứ hết giờ học, hai bố con lại đèo nhau đi trên chiếc xe Vespa màu vàng. Chị thì vẫn đi xe cũ, trở về nhà lo cơm nước chờ bố con về ăn. Đôi lần chị đã nghĩ cuộc sống cứ thế mà êm đềm trôi qua. Chị không định có thêm đứa con nào nữa. Ở tuổi ngoài ba mươi, sinh đẻ cũng thật khó khăn. Nếu trời cho thì chị nhận, còn lại, chị cũng không muốn cố.
Một buổi tối trời mưa, chồng chị không đưa con đi chơi được, nhưng anh nói anh phải ra cửa hàng có chút việc. Chị đi lấy cái áo mưa và dúi cho chồng, nhưng anh lại cười bảo anh sẽ đi taxi. Chị nhắc nhở anh về sớm, anh gật đầu hứa cửa hàng nghỉ lúc 10 giờ 30 phút, anh sẽ về nhà lúc 11 giờ.
Trời cứ thế đổ mưa giông như đang báo hiệu chuyện gì đó, trong lòng chị bồn chồn không yên. Chị ngồi chơi với con trai, nó bi bô hát một bài gì đó của người lớn. Không biết là nó học ở đâu, bởi chị không hay ở nhà nên không biết, có lẽ các cô giáo ở trường mầm non đã bật hoặc nó nghe ở khu vui chơi.
Đột nhiên thằng bé ngẩng đầu lên hỏi rằng: "Mẹ ơi có phải con có hai mẹ không?"
Chị nhíu mày, lắc đầu hỏi: "Con chỉ có một mẹ là mẹ thôi chứ, sao lại có hai mẹ được?" Rồi chị như nhớ ra. "À, ý con là cô giáo cũng là mẹ thứ hai của con phải không?
"Không ạ, cô bạn của bố. Mỗi lần tới gặp cô ấy, bố đều nói con gọi cô ấy là mẹ. Bố bảo, cô ấy cũng chính là mẹ của con."
(Ảnh minh họa)
Trời đùng đoàng nổ sấm sét, trong lòng chị cũng bắt đầu một trận giông bão. Con chị nói như vậy là sao? Chẳng lẽ ngoài chị ra, chồng chị đã có người đàn bà khác? Anh còn dẫn con trai anh đi theo sao? Chị quyết định đợi anh trở về để hỏi cho ra lẽ.
Mười hai giờ đêm, anh trở về nhà và thấy chị vẫn còn thức, đôi mắt anh thoáng một vẻ lo âu. Chị hỏi anh rằng: "Có phải anh đã có người phụ nữ khác không?"
Anh không gật cũng không lắc, như ngầm thừa nhận với chị rằng điều đó là đúng. Anh cũng không muốn giải thích điều gì, sự im lặng của anh như một mũi dao đâm sâu vào lòng chị. Chị cố gắng bình tĩnh lại, nói anh hãy đến ngồi cạnh chị nhưng anh lại ngẩng đầu nói chắc nịch: "Đã hơn một năm rồi, anh không còn cảm giác gì với em nữa."
Một nhát đâm lại một nhát đâm, lúc này chị mới nhận ra khuôn mặt mình nhạt nhoà nước mắt. Ngoài trời vẫn đổ mưa rơi, chị run run hỏi: "Sao anh lại bắt con chúng ta thừa nhận cô ta?"
Anh nói không chút xấu hổ: "Để nó quen dần đi thì tốt hơn. Không sau này nó sẽ chịu một sự tổn thương mất."
Lý do thật đầy toan tính và đầy tàn nhẫn. Anh ta sẵn sàng làm mọi cách để phủi sạch những lỗi lầm, để con trai không hận anh, để nó không ghét người tình của anh. Lúc này chị mới nhớ đến lời khen ngợi của đồng nghiệp: "Mày lấy được thằng đó là phúc tổ đấy, vừa thông minh, giỏi giang, chăm con lại khéo, mày có phải làm cái gì đâu."
Đúng vậy, chị có phải làm gì đâu. Anh ấy quá giỏi, và người đau khổ vẫn chỉ là chị mà thôi.
Theo Afamily
Đang chì chiết con dâu ít sữa, con trai xông vào: 'Ở với mẹ đến bò còn mất sữa nói gì vợ con!' Bên ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ số Vân may mắn mới được về làm dâu nhà bà Hân bởi gia đình bà vốn nổi tiếng giàu có nhất nhì khu phố này, đã vậy bà Hân lúc nào cũng nhẹ nhàng ngọt ngào với con dâu. Nhưng it ai hiểu biết được, đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn...