Mẹ chồng nhờ vay 40 triệu rồi để mặc các con trả nợ
Em phải làm sao đây khi cứ vài tuần, mẹ chồng lại gọi điện giục vợ chồng em vay hộ vài chục triệu rồi để mặc cho chúng em xoay xở trả nợ?
Vợ chồng em lấy nhau đến nay đã gần 2 năm rồi. Chúng em cũng mới sinh được một bé trai kháu khỉnh. Xích mích giữa vợ chồng em cũng từ gia đình chồng mà ra cả. Chẳng là trước khi lấy nhau, mẹ chồng em có vay mượn 300 triệu chạy việc cho chồng em. Đến lúc cưới xong được 1 tuần, bà cứ liên tục gọi điện đòi vợ chồng em trả tiền chạy việc đó.
Em tức quá có lớn tiếng bảo là “Xin việc cho con cái gia đình nào chẳng phải lo, bố mẹ nào chẳng phải mượn, mà đó là trách nhiệm của cha mẹ. Giờ con chưa đi làm, một mình chồng con xoay xở nuôi cả vợ con. Mà lương anh ấy có cao đâu, có 3 triệu bạc còn không nuôi nổi con thì lấy đâu ra. Nếu mẹ cứ đòi thì chúng con xin nợ, bao giờ có tiền chúng con trả”. Thế là bà không nói gì tắt máy luôn.
Bẵng đi một thời gian, bất ngờ bà lại gọi điện lên cho em, bảo em vay hộ bà 40 triệu để đổi sổ ngân hàng (trước đó bà có vay ngân hàng để chạy việc cho chồng em). Lần này vợ chồng em cầm cố sổ lương của anh để vay gửi về cho bà.
Cưới xong nhà trai thu về được gần 30 triệu, mẹ chồng em cầm cả 25 triệu để lại cho chồng em 5 triệu trả nợ. Em cất được 20 triệu của nhà ngoại cho gửi tiết kiệm. May mà em còn giữ được ngần ấy để đi đẻ không thì mẹ con không biết ra sao trong viện. Ấy thế mà cứ hở ra, có cỗ bàn gì ở quê là bà lại gọi lên bảo chồng em nói em đi rút gửi về. Thử hỏi có ngần đấy để nuôi con, bà không cho được gì mà còn đi bòn rút cả tiền phòng thuốc men cho cháu thì có ai chịu nổi?
Bà không cho được gì mà còn đi bòn rút cả tiền phòng thuốc men cho cháu thì có ai chịu nổi? Ảnh minh họa.
Nhà ngoại có chút điều kiện, khi chúng em lấy nhau về, bố mẹ em lo cho cả hai vợ chồng lẫn cháu. Bà chăm bẵm cả mẹ cả con, bà nội không phải lo ngày nào từ khi em chửa đến lúc đẻ con. Thế mà bà không chịu hiểu còn suốt ngày nhờ vay tiền. Em nói nhiều quá bà ngại, không nói với con dâu thì lại gọi con trai. Chồng em cứ vậy suốt ngày than thở làm em cũng đến mệt.
Mà một năm 2 lần, bà gọi điện nhờ vay tiền, xong vay đưa cho rồi lại bảo đấy là để trả tiền cho vụ xin việc của chồng em. Em lại tức quá bảo chồng em “Từ nay mẹ lên chơi anh bảo mẹ không phải cho tiền cháy, để đó còn lo trả hết nợ đi. Chứ con cái có vợ chồng mình với cả ông bà trên này lo cho rồi, không thiếu gì cả”.
Chồng em nghe thế lại tức tối, quát lại em, thậm chí là quát thậm tệ xúc phạm cả nhà em. Bà nội vài tháng mới lên chơi với cháu, thỉnh thoảng cho cháu được vài trăm. Mà có cho ấy, bà cũng chọn đúng lúc có bố mẹ em ở đấy để đưa, để tỏ ý bà nội có mà cho chứ ông bà ngoại chẳng cho cái gì. Thế nhưng cho xong rồi lúc về bà lại hỏi mượn tiền em và im luôn chẳng bao giờ trả lại. Cứ thế em lấy đâu ra để nuôi con đây. Em tức lắm, sao bà không nghĩ rằng ai đang nuôi cả hai vợ chồng, ai chăm cháu cho bà thoải mái ở quê, và bà không thương cháu thiếu thốn hay sao.
Video đang HOT
Rồi chồng em về quê, không biết bà nội nói gì mà anh ấy quay lại trách móc em là thứ dâu vô tâm, vô lễ, sống ích kỷ chỉ biết lo cho bản thân. Lúc nào cũng chỉ biết đến tiền. Em bực lắm, em vô tâm vô lễ thì đã không vay tiền đưa cho bà như thế.
Bố chồng em lương tháng được khoảng 5 triệu, anh chồng được 6 triệu, bà còn buôn bán nữa thì hàng tháng cũng phải được 10 triệu tiết kiệm chứ, sao cứ suốt ngày kêu không có tiền rồi đòi nợ, vay mượn vợ chồng em. Ở quê chi tiêu có giỏi cũng chỉ 2, 3 triệu hàng tháng là cao rồi, vì có thức ăn trong nhà cả, có mấy khi đi chợ đâu.
Lần mới đây, bà lại gọi hỏi vay hộ 20 triệu, nhưng bà gọi cho chồng em chứ không dám nói gì với em cả. Chồng em lại giấu nhẹm đi, đến lúc không vay đâu được mới bảo em vay hộ bên ngoại xem. Nhưng em đã không vay, vì em biết, như bao lần khác bà lại bảo đấy là tiền trả nợ xin việc cho chồng em.
Chồng em lại bảo em keo kiệt, ích kỷ và đem con xe đi làm duy nhất đi bán để đưa bà tiền trả nợ. Kể ra thì em biết mọi người cho rằng em thiếu khôn ngoan, nói ra hết chẳng khác nào “vạch áo cho người xem lưng” nhưng mà em bức bối, khó chịu quá không biết làm sao nữa.
Nhưng mọi người ạ, em im lặng cho qua thì lần nào bà cũng thế, cứ xem em như con ngốc vậy. Giờ em biết làm sao đây? Cứ nói ra là chồng em chửi rủa em không ra gì, và luôn bệnh mẹ chằm chặp. Không nói thì chồng em cứ lén lút vay hộ, xong rồi hai vợ chồng còng lưng ra mà trả nợ. Con còn bé, em thì chưa xin được việc, anh ấy lương ba cọc ba đồng, khổ sở lắm. Ấy thế mà lúc nào bà cũng lên giọng nói kiểu em ăn bám chồng, trong khi cả hai và con đang được chính ông bà ngoại nuôi.
Mấy tháng nay em có đưa cho mẹ em được 2 triệu chi tiêu sinh hoạt, thế mà vẫn cứ bị khinh thường. Nếu vợ chồng em ở riêng thì không biết bà còn coi em ra gì nữa. Mệt mỏi quá đi mọi người ơi.
Không chỉ thế, anh chồng em lại đúng kiểu ăn chơi phá phách. Lần nào bị nợ không có tiền trả là bà lại dựng vợ chồng em dậy cả lúc nửa đêm khóc lóc nài chúng em bỏ tiền ra chạy cho anh. Bà bảo không vay đâu ra được. Mọi người bảo có khổ không cơ chứ ?
Bây giờ em chẳng mong chờ gì bên nội cả, chỉ mong được yên thân, gia đình chồng đừng làm khổ mẹ con em nữa là được thôi. Ảnh minh họa.
Ấy thế mà chồng em bênh mẹ lắm. Vợ nói gì là anh ấy lại chửi bảo “Tao chưa lo cho bố mẹ tao được ngày nào, mày và con tao không quan tâm”. Thế đấy, mọi người bảo có ai chịu nổi không? Giờ cứ ép em quá, em nói ra thì mất tình cảm vợ chồng, mẹ chồng lại bảo con dâu ghê gớm, coi thường bà. Kiểu gì cũng nói được, em uất ức lắm, không biết phải làm sao đây? Bây giờ em chẳng mong chờ gì bên nội cả, chỉ mong được yên thân, gia đình chồng đừng làm khổ mẹ con em nữa là được thôi.
Theo VNE
30 tuổi bị người yêu bỏ
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi.
Yêu 7 năm vẫn bị bỏ
Yêu nhau đúng 7 năm trời, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị chỉ tính chuyện tiền nong rồi cưới xin, vậy mà đùng một cái, anh nói chia tay. Anh bảo, tình cảm lâu năm đã nhạt dần, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu có lấy nhau chẳng qua cũng chỉ là do anh thương hại tôi, còn tình yêu thì thật sự là đã hết. Tôi yêu anh, chấp nhận lấy anh vì lòng thương thì anh vẫn cưới. Còn không, hãy chia tay. Để sau này tôi không phải oán trách vì anh hờ hững với vợ con.
Câu nói của anh khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Giống như là tôi đang được anh bố thí cho chút tình nghĩa còn sót lại. Lấy một người chồng không yêu thương mình, đang thương hại mình thì khác gì lấy ông bù nhìn, rồi về cho ông ấy đi với gái.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. Tôi quyết định chia tay và anh gật đầu nhanh chóng.
Vậy là 7 năm tình cảm mặn nồng rồi cũng hết. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ dành cho anh tình cảm tốt đẹp, sẽ trao cho anh tất cả những gì mình đang cố gắng gây dựng. Vậy mà kết quả là cuộc chia tay chóng vánh thế này đây.
Lòng tôi quặn thắt, tôi sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ tôi đi với các cô gái khác. Còn tôi lại cô đơn gối chiếc, nằm khóc vì nhớ thương anh. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái, bản thân tôi hiểu rõ nhất tình cảm đang ở giai đoạn nào. Nhiều khi anh chán nản, anh cáu gắt vô cớ, tôi hiểu chứ. Vì tôi biết, 7 năm qua, mọi sự lãng mạn, mọi cử chỉ lời nói yêu thương đã không còn nữa. Con người ta sống với nhau vì trách nhiệm và tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng tôi vẫn tin, trong trái tim cả hai, ở nơi sâu thẳm nào đó, tình yêu đang được cất giấu kĩ càng. Chỉ là đã lâu quá không lục lại, đem ra ôn lại mà thôi.
7 năm, lãng mạn còn nhiều thì cũng thật khó. Tôi hiểu nên đã cố gắng vun vén rất nhiều. Nếu như tôi không bỏ qua nhiều thứ từ anh, không chủ động nhiều chuyện thì có lẽ, tình cảm cũng không tồn tại được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh nói lời chia tay, thôi thì tôi đành chấp nhận. Tôi biết, anh đã không còn yêu thương mình nữa. Có lẽ, tình yêu đã đến đỉnh điểm, nên anh mới phải nói lời từ biệt. Dù đã cố gắng níu kéo nhưng không được. Sự thương hại thì không bao giờ có trong tình yêu. Miễn cưỡng lấy một người mà trái tim họ không thuộc về mình, nhất là người đàn ông không còn yêu mình thì chỉ có phụ nữ là người chịu nhiều khổ đau nhất .Tôi quyết định từ bỏ, chia tay tình yêu sâu đậm này.
30 tuổi còn ai dám yêu?
Tôi biết, có thể khi bỏ anh, tôi sẽ không có cơ hội, hoặc là cơ hội quá mong manh để yêu được một người đàn ông khác. 7 năm qua dù tình cảm sẽ không còn nguyên vẹn nhưng tất cả đã là kỉ niệm quá khó quên. Làm sao quên được người từng kề vai sát cánh bên mình suốt ngần ấy năm? Làm sao quên được những giây phút lãng mạn, mặn nồng, những câu nói ngọt ngào và cả những cử chỉ âu yếm. Dù người ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chắc chắn, một lúc nào đó họ sẽ nhớ về nhau, hạnh phúc vẹn nguyên.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. (ảnh minh họa)
Tôi đã khóc rất nhiều. Biết là mình liều lĩnh vì không còn trẻ nữa nhưng tôi chẳng hiểu, mình phải làm sao với cuộc tình này. Cố gắng lấy một người không yêu để làm gì.
30 tuổi, chẳng quá già nhưng không còn trẻ trung nữa. Chuyện bắt đầu một mối tình mới thật quá khó khăn. Nói tới con gái 30, bố mẹ nào đồng ý cho con trai họ lấy mình, vì người ta sợ già, sợ chuyện con cái khó khăn. Tôi không phải là cô gái xấu xí, nhưng đúng là tuổi tác đã lấy đi nhiều nét thanh xuân của mình. Tôi trở thành người con gái cô đơn sau 7 năm mặn nồng.
Chỉ cần ai đó biết tôi từng có người yêu 7 năm, chắc chắn điều đó là lý do đầu tiên họ không chấp nhận tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng lo lắng mình ế lắm. 7 năm qua, tôi đã trao cho anh tất cả, cả tuổi xuân và sự trinh trắng, giờ thì hi vọng một mối tình quả là một điều quá khó khăn.
Theo VNE
Vợ giỏi giang ngoại tình vì chồng quá "đần" Cho tới giờ tôi mới thực sự thấm thía việc lựa chọn chồng sai đem lại cảm giác khổ sở như thế nào.Nghe theo lời bố mẹ tôi đã gật đầu đồng ý kết hôn. Nhưng tôi và chồng quá khác biệt về tính cách. Sự hiền lành của anh ấy khiến tôi chán ngấy. Tôi chán vì chồng mình quá đần! Tôi...