Mẹ chồng nhìn tôi và nói: ‘Chẳng hiểu sao nó đi rước cái của nợ gì về thế không biết’
Chỉ có khi nào làm phụ nữ mà bị một người phụ nữ khác ghét bỏ người ta mới có thể hiểu thấu được những gì mà tôi đã trải qua…
Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả. Bố mẹ cũng chật vật lắm mới có đủ tiền để nuôi và lo cho hai đứa con. Cũng bởi vì thế mà chúng tôi đều phải tự lập từ rất nhỏ. Tôi học hết cấp 3 đã nghỉ chỉ vì nhà nghèo quá, sau tôi còn đến 3 đứa em nhỏ. Tôi tự lập, cố gắng kiếm tiền từ rất sớm.
Rời xa gia đình, lên thành phố khi vừa tròn 18 tuổi. Tôi vẫn còn nhiều ngây thơ, non nớt và cả lạ lẫm. Tôi làm đủ các nghề, từ rửa bát thuê, làm nhân viên phục vụ, bán thời gian tại những cửa hàng quần áo. Cuối cùng tôi trụ lại được tại một nhà hàng. Tôi làm phục vụ ở đó, được bao ăn, bao ở luôn nên gần như tất cả số tiền lương tôi kiếm được tôi đều gửi về cho bố mẹ ở quê.
Tôi làm ở nhà hàng được gần một năm thì chính thức quen anh. Tôi quen anh cũng bởi một lần do vô ý tôi đã làm đổ một chút nước của nồi lẩu cá lên người anh. Thử hỏi tôi mà làm như thế thì ai mà không cáu cho được. Chính vì thế người tôi co rúm lại, tôi lo lắng vô cùng nhưng anh lại chỉ cầm lấy khăn ướt lau qua chỗ bẩn rồi nói với tôi: “Không sao đâu” và tiếp tục ăn uống cùng bạn.
Từ lần đó tôi bắt đầu để ý anh hơn, anh cũng hay cười với tôi hơn. Sau đó khoảng 1 tháng thì anh làm quen với tôi từ đầu. Chúng tôi nhắn tin cho nhau, nói chuyện rồi yêu nhau vô cùng đơn giản. Nhưng rồi tôi biết anh là một công tử con nhà giàu có. Thật sự tôi đã lăn tăn rất nhiều, tôi cũng suy nghĩ vô cùng nhiều về điều kiện giữa mình và anh ấy. Liệu có phải tôi đã quá với cao không, thậm chí còn cả tránh mặt. Nhưng sự chân thành của người con trai ấy một lần nữa khiến tôi quay lại.
Yêu nhau chưa được nửa năm thì mẹ anh phát hiện. Bà tìm đến tôi rồi dằn mặt, đe dọa thậm chí là cho tiền chỉ với yêu cầu duy nhất rằng hãy rời xa con trai bà. Tôi cũng đã làm thế, cố gắng rời xa anh. Nhưng bằng cách nào đó, anh lại tìm thấy tôi, chúng tôi lại tiếp tục mối quan hệ đó trong lén lút.
Tôi hạnh phúc khi đám cưới với anh dù biết mẹ chồng không vui (Ảnh minh họa)
Được 1 năm sau đó, chuyện không hay đã xảy ra. Tôi mang bầu, khi ấy tôi vừa mới bước qua tuổi 20, tôi còn quá trẻ và hoàn toàn chưa sẵn sàng cho mọi chuyện. Nhưng anh thông báo với tôi rành mạch rằng sẽ cưới. Thậm chí tôi cũng không biết được anh đã dùng cách nào để thuyết phục mẹ mình đồng ý với đám cưới của chúng tôi.
Từ ngày về chung một nhà với mẹ anh, tôi càng sợ sự hà khắc và lạnh lùng của mẹ chồng. Biết bản thân không được yêu quý nên tôi thành tâm, cật lực cố gắng lắm. Tôi làm hết chuyện này đến việc kia, bất kể việc gì có thể làm tôi đều chăm chỉ làm. Vì nhà chỉ có mẹ anh cùng với anh, bố anh mất sớm nên tôi nghỉ việc để ở nhà phụ giúp mẹ chồng, quán xuyến gia đình.
Video đang HOT
Dù vậy, tôi vẫn luôn cố gắng hết mình nhưng chưa khi nào nhận được sự thừa nhận từ mẹ chồng. Tôi biết mình không nên đòi hỏi gì, và tôi cảm thấy mình đã cố gắng hết mình là đủ. Rồi tôi cũng sinh con, một cậu con trai kháu khỉnh. Thật sự đứa bé với tôi là cứu tinh, tôi đã hi vọng đứa bé được sinh ra mẹ chồng sẽ bớt hà khắc với mình hơn. Thế nhưng không hề như vậy, bà vẫn ghét bỏ tôi như trước đây dù có quý cháu trai mình đến thế nào nhưng bất cứ mọi việc bà nhìn tôi làm đều không cảm thấy vừa mắt.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó, mẹ chồng tôi ốm. Tôi nấu cháo cho bà ăn vì không muốn đi mua ngoài. Tôi đã nêm đủ cảm thấy ăn như thế là vừa. Trong lúc tôi bận nấu cháo thì con khóc, chạy ra chạy vào một mình tôi đã đủ mệt. Đã vậy, vừa mang bát cháo vào mời mẹ chồng, bà ăn một miếng rồi nhìn tôi lườm nguýt dài nói:
- Cái đồ vô tích sự, nấu mỗi 1 bát cháo cũng mặn đắng, con cũng không biết chăm, để chồng mày lấy vợ mới đi cho rồi.
- Con, con thấy không mặn lắm mà mẹ…
- Con dâu gì mà láo toét. Cứ tý là cãi lại mẹ chồng. Thế con mày để nó khóc ré lên thế mà cũng được à. Chẳng hiểu thằng Tuấn nó nhìn người kiểu gì mà rước ngay cái đứa của nợ này về không biết nữa.
- Con…
- Thôi ra ngoài đi cho tôi đi ngủ.
Tôi lẳng lặng bế con ra ngoài. Thật sự tôi thấy mình gần như kiệt quệ hoàn toàn sức lực rồi. Dù có cố gắng thế nào tôi vẫn không được mẹ chồng thừa nhận. Hiện tại, tình yêu của chồng và đứa con nhỏ chính là động lực để tôi tiếp tục cố gắng. Nhưng hôm nay, tôi thật sự thấy mình bế tắc, tôi thấy mình hoàn toàn rối trí. Tôi không biết mình nên làm sao cho hợp lý nữa.
Theo Ngoisao
Chồng đôi khi là gánh nặng, là 'của nợ' cả đời?
Nhà gần 2 tỷ mà trả còn 3 trăm triệu nữa, anh ấy bảo lấy nhau về hai vợ chồng trả phần còn lại chưa hết thì có phải là quá tính toán không?
Chào mọi người!
Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ tâm sự thầm kín của mình với mọi người. Thú thật là tôi cũng ngại đem chuyện mình ra cho thiên hạ đọc rồi chê cười lắm, nhưng mà tôi chẳng biết chia sẻ cùng ai, chẳng biết nhờ ai tư vấn để biết mình làm như thế là đúng hay sai nữa.
Tôi sắp cưới. Chồng sắp cưới của tôi khác quê, là bạn cùng học đại học. Hai đứa yêu nhau suốt 3 năm đại học, rồi ra trường đi làm giờ cũng ngót nghét gần 3 năm nữa, tổng cộng là 6 năm yêu nhau mới tính đến chuyện hôn nhân.
Cứ tưởng yêu nhau lâu như thế, tôi có thể hiểu hết con người của anh ấy, nhưng tôi đã lầm. Khi yêu, anh ấy rất chiều tôi. Tôi muôn cái gì anh ấy cũng mua cho, thích ăn gì anh cũng dẫn đi ăn.
Thế nhưng, vì nhà tôi có điều kiện hơn, anh ấy hay kêu hết tiền đóng tiền nhà tôi lại vờ xin bố mẹ tiền học thêm để cho anh ấy mượn. Lúc anh ấy cắm xe cộ, cũng chính tôi đi vay mượn để chuộc xe ra. Thế nên, nói là được người yêu cưng chiều nhưng mà đổi lại, tôi cũng cung cấp khá nhiều tiền cho anh ấy từ hồi còn học đại học rồi.
Chồng đôi khi là của nợ, là gánh nặng cuộc đời? Ảnh minh họa.
Đấy là chuyện cũ, bây giờ gần đến ngày cưới, tôi rơi vào một vướng mắc vô cùng khó xử. Chuyện liên quan đến vấn đề nhà ở.
Tôi và anh ấy nhà ở quê nhưng làm ở Hà Nội. Nhà tôi có một căn chung cư nhỏ ở Hà Nội, là do bố mẹ mua trả góp cho tôi và em trai ở. Thế nhưng, giờ chuẩn bị cưới, anh ấy lại muốn hai vợ chồng sẽ trả phần còn lại của căn nhà đó vì tương lại, em trai em cũng sẽ về quê ở và căn nhà sẽ thuộc về hai vợ chồng tôi.
Bố mẹ tôi không có ý kiến gì vì trước sau cũng là cho con. Nhưng số tiền trước đấy bố mẹ tôi bỏ ra thì chồng sắp cưới của tôi chẳng đả động gì. Nhà gần 2 tỷ mà trả còn 3 trăm triệu nữa, anh ấy bảo lấy nhau về hai vợ chồng trả phần còn lại chưa hết thì có phải là quá tính toán không?
Tôi lại muốn trả lại hết cho bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng chẳng giàu có gì, đi làm tích góp cả đời được chừng ấy mua nhà cho các con để đỡ cảnh đi ở thuê. Giờ chẳng nhẽ bắt bố mẹ cho không. Còn em trai tôi nữa chứ, sau nó ra trường biết đâu không về quê mà nó thích ở lại Hà Nội làm thì sao ?
Thêm nữa là giờ em trai tôi mới học năm nhất, 4 năm nữa mới ra trường. Và em gái chồng sắp cưới của tôi cũng đang học đại học, đòi đến ở cùng. Tôi không muốn cho ở vì trong nhà có em trai tôi rồi. Trai gái không chung huyết thống mà ở cùng nhà không ổn chút nào.
Nhưng ý của em gái chồng sắp cưới của tôi là chẳng nhẽ anh chị có nhà ở mà nó còn phải đi thuê. Cho đến ở thì lỡ có chuyện không hay xảy ra biết làm như thế nào.
Chưa kể đến chuyện lấy lý do tôi và anh ấy làm cùng công ty, em gái anh ấy còn muốn để xe cho nó đi còn hai vợ chồng đi chung một xe. Trong khi đó, em trai tôi còn đi xe bus đi học.
Mấy hôm nay tôi và anh ấy cãi nhau chỉ xung quanh vấn đề này. Nhiều lúc nghĩ tôi chỉ muốn hủy luôn đám cưới này. Tôi bảo sẽ bỏ tiền cho em gái anh ấy thuê trọ ở nhưng vẫn không chịu.
Kể chuyện này với mấy đứa bạn thân của tôi, đứa nào cũng xui hủy cưới luôn. Anh em nhà ấy đang mưu mô cướp nhà của bố mẹ tôi. Chưa gì đã đòi cầm cương chỉ đạo, rồi sau này lấy nhau về, không biết có bị anh em nhà ấy cho ra đường không...
Bây giờ, tâm trạng tôi nặng trĩu. Ăn hỏi các thứ xong rồi, giờ lại nảy sinh vấn đề này. Còn mấy tuần nữa là cưới mà tôi chỉ muốn hủy hôn luôn. Nhiều lúc nghĩ, lấy chồng đúng là như canh bạc. Chồng đôi khi lại là "của nợ", là gánh nặng cho mình cũng nên.
Theo mọi người tôi nên làm thế nào đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Chồng đập cửa rầm rầm bên ngoài còn tôi toát mồ hôi hột vẫn không tháo được cái của nợ ấy ra khỏi chỗ đó Thấy ông chồng dở hơi kêu la, đập cửa dữ quá, tôi đành chạy ra cho gã vào. Trong lúc đợi lão, tôi cố ngồi ngoài giường để lôi ra nhưng vô vọng. Vợ chồng tôi còn trẻ, tính hai đứa lại nhí nha nhí nhố, tị nạnh nhau từng cái nhỏ nhặt. Một trong những lý do đó cũng vì chúng tôi...