Mẹ chồng nhất quyết không chịu nhận tôi làm con dâu!
Tôi phải làm thế nào tốt nhất lúc này để không tái diễn cảnh bố mẹ đẻ vì thương con thương cháu phải tự nguyện đáp ứng yêu cầu rất chướng tai gai mắt kia?
ảnh minh họa
Sáng nay đọc bài “Con trai lịch sự tránh đường mà không hề nhận ra tôi” của Người mẹ bất hạnh mà tôi vừa đọc vừa khóc. Cũng bởi vì tôi thấy hoàn cảnh của chị tác giả sao thật giống với hoàn cảnh của tôi hiện nay quá. Ôm bao cay đắng tủi nhục, tôi đang sống cùng con trai nhỏ của mình. Dù con trai tôi đến nay đã được 9 tháng, nhưng cháu vẫn chưa được ông bà nội nhìn nhận. Cũng may, bên cạnh 2 mẹ con còn có chồng tôi – người bố rất mực thương yêu đứng ra bảo vệ mẹ con tôi trước gia đình mình.Chúng tôi yêu nhau tận 7 năm mới cưới. Lý do 2 chúng tôi yêu nhau lâu như vậy bởi vì gia đình nhà chồng kịch liệt phản đối 2 đứa đến với nhau. Tôi cũng không hiểu sao bố mẹ chồng tôi lại phản đối dữ dội đến như thế vì tôi mới chỉ 1-2 lần gặp mặt bố mẹ chồng. Song theo như chồng tôi bảo, vì bố mẹ anh muốn anh lấy con gái một người bạn thân nên mẹ anh nói ngoài cô gái đó ra, bà sẽ không bao giờ chấp nhận một người con dâu khác.
Nhiều lần tôi đã bảo anh để tôi được gặp mẹ trò chuyện, van xin bà tác hợp cho 2 đứa nhưng anh nhất quyết không cho tôi gặp. Anh nói anh biết tính mẹ mình kiên quyết như nào. Anh cũng bảo không muốn tôi phải tổn thương. Song rồi, tôi không tìm đến mẹ chồng thì mẹ chồng cũng tìm đến tôi. 2 lần bà tìm đến tôi, bà đều nhỏ nhẹ có, dứt khoát có, dỗ dành có. Khi dỗ dành tôi bỏ con trai bà không được thì bà thay đổi thái độ: “Dù có thế nào, tôi cũng không bao giờ đồng ý cô đâu”.
Video đang HOT
Cũng đã rất nhiều lần, tôi muốn bỏ cuộc để bắt đầu sống và tìm người đàn ông khác. Song chồng tôi vẫn cứ quyết tâm sống bên tôi cho bằng được. Và chúng tôi lên kế hoạch có bầu trước khi cưới để ép mẹ anh phải rơi vào thế “mặc nhiên chấp nhận”. Song khi tôi mang thai đến tháng thứ 5, mẹ anh vẫn kiên quyết không chấp nhận cho 2 đứa kết hôn. Vì vậy, tôi và chồng đã phải đi đăng ký kết hôn mà không có sự đồng ý từ phía gia đình anh.
Thời điểm sau khi biết chúng tôi đã đăng ký kết hôn, chính thức là vợ chồng, mẹ anh càng tức giận và đuổi anh ra khỏi nhà. Bà cũng nói từ mặt chồng tôi từ ngày ấy. Từ đó, tôi và chồng ra thuê nhà riêng, bắt đầu cuộc sống vợ chồng hạnh phúc.
Khi con trai nhỏ của chúng tôi chào đời, mẹ chồng tôi cũng không hề ỏ ê và coi như không có tôi, không có cháu trong cuộc đời này. Những lần mẹ chồng gọi con trai về nhà có việc, tôi cũng có theo về nhà chồng cùng anh. Song nhất định bà xua đuổi, bắt tôi đứng ngoài ngõ chờ chồng. Bởi bà bảo, bà chưa bao giờ chấp nhận tôi là con dâu nên tôi không được bước vào cái nhà này khi chưa có sự cho phép của bà. Sau 1,2 lần như thế, tôi cũng chẳng có ý nghĩ bước chân về nhà chồng tôi để mà phải chịu sỉ nhục như vậy.
Khi con tôi 9 tháng tuổi, bố mẹ chồng vẫn không chịu đồng ý nhận mặt con cháu. Bố mẹ đẻ tôi lần nào sang chơi với hai vợ chồng cũng sốt ruột. Bởi họ muốn cho cháu họ một cuộc sống hạnh phúc bình thường có đầy đủ ông bà yêu thương như bao đứa trẻ khác. Thương con cháu, bố mẹ tôi đã giấu con gái và bảo con rể đưa ông bà một lần về nhà chồng gặp bố mẹ chồng tôi.
Tại buổi gặp gỡ đầu tiên này, ban đầu nghe chồng tôi kể, bố mẹ anh còn có ý không muốn tiếp. Anh phải thuyết phục mãi ông bà mới chịu ra ngồi tiếp chuyện bố mẹ tôi. Mẹ tôi, trong cuộc nói chuyện này đã tự nguyện quỳ xuống lạy lục mẹ chồng tôi để bà chấp nhận con dâu và cháu nội. Song mẹ chồng tôi dửng dưng bảo và ra yêu cầu rất chướng tai gai mắt rằng: “Kìa, bà đứng lên đi, bà có làm gì nên tội mà phải lạy lục tôi. Nếu bà muốn con gái bà được bước vào cái nhà này, bà phải bảo bà nội nó đến quỳ lạy tôi thì may ra tôi mới nghĩ lại”.
Sự việc này đã qua 2 hôm rồi mà tôi vẫn tức nghẹn cổ. Sao lại có bố mẹ chồng quá đáng đến như vậy chứ? (Ảnh minh họa)
Diễn biến của buổi gặp này tôi chỉ được nghe chồng tôi về tường thuật lại. Song nghe anh kể lại, tôi rất bực mình. Tôi đã đến bảo bố mẹ tôi rằng, tôi không cần họ phải chấp nhận tôi và con tôi. Vì thế, bố mẹ nhất định không được chịu nhục để bảo bà nội đã 92 tuổi đến nhà chồng tôi nữa. Chồng tôi vì cũng hiểu vợ, hiểu bố mẹ mình nên cũng ủng hộ tôi. Còn bố mẹ tôi thì nghe con gái nói vậy vẫn im im.
Sự việc này đã qua 2 hôm rồi mà tôi còn mang nguyên nỗi ấm ức. Tôi không hiểu sao bố mẹ chồng tôi lại có cách hàng xử quá đáng như vậy!? Tôi cũng đang lo bố mẹ tôi cứ im im như vậy nhưng có khi vì thương con, thương cháu không chừng hôm nào đó họ lại bảo bà nội 92 tuổi của tôi sang nhà chồng thật. Tôi phải làm thế nào tốt nhất lúc này để không tái diễn cảnh bố mẹ đẻ vì thương con thương cháu phải tự nguyện đáp ứng yêu cầu rất oái oăm kia?
Theo Afamily
Đơn giản thôi mà...
"Lớn đầu rồi mà chuyện gì cũng chạy về méc mẹ là sao? Hãy tập giải quyết chuyện của mình vì mẹ chẳng sống đời để mà lo lắng mãi cho con...". Câu nói của ba nửa như trách móc nửa như khuyên răn khiến em bỗng thấy buồn. Mẹ đang bệnh, thế mà em cứ mang chuyện giận hờn của tụi mình ra khóc kể...
Mà nghĩ cho kỹ thì có chuyện gì đâu! Vợ chồng cãi nhau chỉ vì anh thích ăn cá kho, còn em thì thích chiên giòn. Mâm cơm dọn lên, nói qua, nói lại riết rồi quy thành quan điểm, nhận thức, thế là giận hờn, bỏ cơm, chạy về nhà mẹ. Những lần trước, mẹ nghe rồi tỉ tê khuyên giải. Em biết mình đúng chỗ nào, sai chỗ nào, phải hóa giải ra sao... Cứ như vậy mà em không chịu lớn lên cùng với cuộc hôn nhân của mình.
Lấy chồng 2 năm nhưng chưa bao giờ em có cảm giác mình là một bà chủ trong gia đình. Thậm chí, em chẳng nghĩ đến chuyện phải sinh con vì sợ phải bầu bì, mang nặng đẻ đau rồi xấu xí. Em nghĩ lấy chồng cũng giống như ăn cơm, uống nước. Nghĩa là đến một độ tuổi nào đó thì phải lấy chồng. Chính vì vậy mà em không hình dung được những vấn đề phức tạp của hôn nhân khi hai con người phải sống cùng nhau, phải ngày ngày chứng kiến và chấp nhận những sự khác biệt.
Đôi lúc em tự hỏi tại sao khi yêu nhau, em chẳng nhận ra anh có những tật xấu rất khó chấp nhận? Còn anh cũng không thấy em có những điều khó ưa đến đáng ghét? Chúng mình chẳng kịp nhìn thấy rõ nhau thì đã đòi cưới xin, chồng vợ. Phải chi được làm lại từ đầu, em sẽ chờ thêm vài năm nữa để mình thật sự trưởng thành, thật sự sẵn sàng cho một cuộc sống "độc lập, tự do"...
Nói gì thì nói, từ giây phút này, em sẽ "tự giải quyết" những vấn đề giữa chúng ta, sẽ bắt đầu suy nghĩ "từ chính tổ ấm" của mình. Đơn giản thôi mà, từ nay, trên mâm cơm sẽ có cả cá kho và cá chiên giòn. Thế là ổn chứ gì, phải không chồng?
Theo VNE
Có cái gọi là "cung cô độc", "tướng ế chồng"? Trước đây tôi không tin vào tướng số nhưng nay thì đã nhìn nhận lại từ kinh nghiệm của chính bản thân. Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, ngoại hình khá, nếu không nói là cũng khá xinh đẹp. Thế nhưng đến giờ tôi vẫn "phòng không chiếc bóng". Tết vừa rồi, tôi đi xem bói, thầy phán rằng, tôi cao số,...