Mẹ chồng – người bạn lớn của tôi
Cho đến bây giờ, con gái tôi đã được ba tuổi, gia đình tôi là một tổ ấm hạnh phúc mà không ít người mơ ước. Bạn bè, đồng nghiệp đều khen tôi là người may mắn, tốt số vì có bố mẹ chồng hiền lành, tâm lý, nhất là mẹ chồng tôi.
Ảnh minh họa
Lúc mới mới yêu nhau, tôi cũng co chút băn khoăn vì không biết mẹ anh có khó tính, hay bắt bẻ như các bà mẹ chồng khác mà tôi thường nghe, thường thấy nơi tôi sinh sống, hay như các bà mẹ chồng của bạn bè tôi. Mặc dù, chồng tôi đã từng nói là mẹ anh rất hiền lành va giản dị.
Quả thật, mẹ là người sống giản đơn nhất mà tôi từng thấy, không câu nệ lời ăn tiếng nói. Mẹ bảo, cả đời mẹ khổ nhiều rồi mẹ chỉ mong các con sống hạnh phúc, yêu thương nhau là mẹ mãn nguyện rồi. Khi về làm dâu, tôi cũng không ở được mấy ngày với mẹ vì bận làm ăn xa. Chỉ có một dịp được ở cùng mẹ là lúc tôi về quê sinh cháu. Sợ tôi bụng mang dạ chưa nên mẹ đã dành hết việc nhà, chợ búa. Mẹ lo lắng chăm sóc cho mẹ con tôi thật chu đáo từ việc ăn uống chất gì, đi đứng thế nào, nghỉ ngơi ra sao để “hai mẹ con được khỏe mạnh”.
Video đang HOT
Khi tôi đến ngày khai hoa, đã quá 10 ngày không có dấu hiệu sinh. Mẹ đi ra đi vào lo lắng, mẹ thúc giục đi khám ngay yêu cầu mổ lấy thai. Tôi sinh mổ thành công nhưng đến lúc tôi sang phòng hồi sức, tôi không thể thông tiểu, mặt mày, tay chân tím tái, co giật. Lúc đó, mẹ động viên tôi cố gắng trấn tinh, thở nhẹ thoải mái để mẹ đi tìm bác si. Nhưng mẹ quay về vì bác si bảo một lúc sau nó sẽ tự thông. Thế nhưng tôi càng lúc càng bí tiểu, bụng căng như bong bóng mà bác si cũng không đến can thiệp mặc dù mẹ đã gọi đi gọi lại mấy lần. Thấy tôi tím tái, la hét, mẹ không biết làm sao một tay bế cháu một tay vỗ về tôi rồi bật khóc. Giây phút đó có lẽ tôi không bao giờ quên được trong cuộc đời. Lúc ấy, có lẽ ông trời đã thương cho tình cảm của mẹ dành cho tôi mà tôi bỗng nhiên tự thông tiểu. Thở phào nhẹ nhom mẹ gạt nước mắt mừng cho tôi.
Một tuần nằm viện là một tuần mẹ luôn túc trực bên tôi, bên cháu. Mẹ trải một manh chiếu nhỏ nằm ngay dưới giường tôi. Về nhà, mẹ chăm sóc tôi chu đáo, cẩn thận của một người mẹ. Khi con tôi tròn 4 tháng tuổi, lúc ấy tôi mới tập giặt đồ cho con.
Ba năm đã trôi qua nhưng trong tâm trí tôi hình ảnh người mẹ chồng luôn là một người phụ nữ dịu dàng, chịu thương chịu khó, rất mực yêu thương chồng con. Khi có dịp về thăm mẹ, ngồi bên mẹ và tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện vui buồn nơi đất khách. Mẹ luôn lắng nghe và cũng khuyên tôi những điều rất bổ ích. Lúc này, mẹ không là mẹ chồng tôi nữa mà mẹ là “người bạn lớn”. Thỉnh thoảng, tôi gọi điện hỏi thăm sức khỏe và “buôn” chuyện với mẹ. Lúc ấy, chồng tôi lại bảo: “Ríu rít như mẹ và con gái rồi”.
Theo Vietnamnet
Bao giờ em mới quên được anh?
Em mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh nghĩ về người đàn ông mà em đã dành trọn trái tim mình.
5 năm rồi, 5 năm qua, trải qua bao sóng gió, bao thăng trầm, cuộc sống của em cũng luôn biến động, chỉ có một điều, hình ảnh của anh không phai mờ trong trái tim em. Em vẫn một lòng một dạ nhớ về anh như ngày xưa vậy.
Với người khác, có thể họ sẽ cho em là kẻ ngu ngốc khi ôm mộng mãi một mối tình như vậy. Nhưng anh à, chỉ có ai từng yêu, từng trải qua những cuộc tình chân thành mới cảm nhận được sự khổ đau của người con gái như em. Em đã yêu anh quá nhiều để rồi, khi anh phản bội em, em chẳng thể nào mở lòng với ai được nữa.
Suốt thời gian chia tay nhau, em đã khóc ròng rã 3 tháng trời, em đóng kín cửa, giam mình trong phòng, không tiếp xúc với một ai. Vì em không muốn nhìn thấy người khác và cũng không muốn họ thấy khuôn mặt ỉu xìu, khó chịu của em. Em thật lòng không thể tiếp chuyện được ai, không thể nào cười được. Chỉ cần em thức là em nghĩ tới anh, là em lại đau lòng và khóc. Anh không thể cảm nhận được tình yêu của em, không thể cảm nhận được em yêu anh nhiều thế nào đâu. Vì khi anh ra đi, anh đã không còn yêu em nữa.
Anh đã dành tình cảm cho người con gái khác, người con gái xinh đẹp và giàu có hơn em. Trong mắt anh, em chỉ là một kẻ qua đường, em không còn giá trị nào nữa khi anh đã buông bao nhiêu lời yêu thương, hạnh phúc. Em đã níu kéo anh, van xin anh, dù biết đó là hành động đớn hèn, nhưng em không thể làm khác. Vì em cảm thấy, mình không thể nào sống thiếu anh.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. (ảnh minh họa)
Và rồi, thời gian trôi đi, mãi tới mấy năm sau em mới dám tin là anh đã có vợ. Anh cuối cùng cũng cưới người con gái đó. Vì đó là người mang lại cho anh hạnh phúc, ấm no, mang lại cho anh cuộc sống giàu sang, không như những gì anh sẽ có với em. Em biết, ai cũng mong muốn cho mình có một cuộc sống hạnh phúc, giàu có nhưng một người đàn ông mà dựa vào người phụ nữ của mình để phất lên thì thật không đáng mặt đàn ông đâu anh ạ. Biết vậy mà em không thể nào quên được anh.
Nhiều khi em còn tưởng anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để đến 5 năm qua, em vẫn mang hình bóng của anh. Nhiều khi muốn quên mà không thể nào quên được. Em nhớ anh đến quay quắt con tim. Em không dám tin là em đã mất anh mãi mãi.
Anh có vợ, có con, còn em vẫn cô đơn một mình. Tìm một người đàn ông để em yêu hết lòng, dành trọn trái tim mình thật sự là quá khó. Nhưng, em phải lấy chồng, còn phải sinh con, làm sao bây giờ anh? Chẳng lẽ ông trời lại khiến em trở thành người không ra gì sao, lại khiến em sống một cuộc đời không hạn phúc, toàn là khổ đau và nước mắt sao? Anh à, bao giờ anh mới ra khỏi trái tim em, bao giờ hình bóng anh mới thôi lảng vảng bên cạnh em. Em thật lòng mệt mỏi quá rồi, em muốn quên anh, quên mãi mãi, để em có thể mở lòng yêu thương một ai đó và bên người đó trọn đời! Làm ơn hãy ra khỏi trái tim em đi anh, 5 năm rồi, quá đủ để em quên một người, đừng hành hạ em thêm nữa!
Theo VNE
Ngán... Tết đến tận cổ! Những ngày Tết là niềm vui đối với người này nhưng lại là nỗi ám ảnh của người khác. Người lớn mong đến Tết để được ăn ngon, mặc đẹp, có thời gian nghỉ ngơi, du lịch. Trẻ con mong Tết để được đi chúc ông bà, cô chú... rồi nhận lì xì. Tuy nhiên, với nhiều người, Tết là nỗi ám ảnh,...