Mẹ chồng ngoại tình, lấy tiền của con dâu bao bồ trẻ
Gần đây, tôi choáng váng khi phát hiện mẹ chồng mình đang qua lại với người đàn ông khác. Số tiền tôi giúp đỡ bà trước đây thực chất là bà mang đi cho người tình trẻ.
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng được 3 năm, khi mới yêu nhau tôi được chồng yêu thương, chăm sóc hết mực nhưng kể từ ngày kết hôn, chồng tôi bỗng nhiên trở thành con người hoàn toàn khác.
Mọi việc cũng xuất phát từ những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Chồng tôi thay vì hóa giải những va chạm đó lại chỉ bênh vực mẹ.
Tôi xuất thân từ gia đình công nhân, bố mẹ tôi nghèo nhưng rất hiểu biết, dạy dỗ con cái cẩn thận, nề nếp.
Ngay từ nhỏ, ngoài việc giáo dục về văn hóa, bố mẹ tôi cũng chú trọng đến việc rèn cho con cách sống mẫu mực, giản dị, kính trên nhường dưới.
Bước vào đời với tấm bằng đại học loại ưu và nền tảng bố mẹ giáo dục nên tôi dễ dàng tìm được cho mình công việc ưng ý, mức lương cao.
Tuy nhiên, khi về làm dâu nhà anh, mẹ chồng coi thường tôi ra mặt. Bà cho rằng bố mẹ tôi làm công nhân không xứng với gia đình bề thế của bà. Trong mắt mẹ chồng, tôi không khác một người giúp việc là bao.
Mẹ chồng ghét tôi ra mặt, hễ tôi làm gì sai bà đều dùng lời lẽ nặng nề thóa mạ, mang gốc gác của tôi ra đay nghiến, chì chiết.
Sinh con được 10 ngày, tôi phải nấu cơm, giặt giũ quần áo cho cả nhà chồng mà không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào, kể cả chồng.
Có hôm, con tôi sốt, quấy khóc, bắt mẹ bế liên tục, tôi phải đợi con ngủ say mới có thời gian đi nấu cơm. Do vậy hơn 1 giờ tôi mới nấu xong bữa trưa.
Mẹ chồng tôi tức giận, mắng nhiếc con dâu, đã vậy bà còn hắt cả bát nước canh nóng vào chân khiến tôi bị bỏng, phải chữa hàng tháng trời mới khỏi. Nỗi thống khổ đó tôi không biết kêu ai, chỉ giữ chặt trong lòng, dày vò bản thân mình.
Video đang HOT
Có lần, mẹ chồng tôi bực bội chuyện làm ăn, bà &’giận cá chém thớt’, trút giận lên đầu tôi. Thấy nhà cửa bẩn bà lấy cớ nói tôi lười biếng.
Tôi giải thích với mẹ chồng việc con tôi đau bụng, phải vào bệnh viện cả sáng, bà không thông cảm còn tát tôi một cái nổ đom đóm rồi bảo tôi láo hỗn với bà.
Uất ức dồn nén, tôi bật khóc tức tưởi rồi bỏ về phòng ngồi. Đêm hôm đó, chồng tôi đi chơi về, thấy vợ khóc cũng hỏi han nhưng khi biết do mẹ đánh, anh chỉ nói vài câu xoa dịu rồi bảo tôi là tính nết trẻ con, chấp nhặt với người già.
Tôi đề nghị chồng ra ở riêng, anh không đồng ý. Chồng tôi nói: “Cô muốn ở riêng thì tự dọn đi, tôi ở nhà chứ không đi đâu hết. Mẹ tôi là trên hết”.
Thấy vậy, tôi bảo: “Hai vợ chồng mình dọn ra ngoài, khi nào nhớ mẹ anh có thể về thăm mà”. Anh nghe vợ nói như vậy, chẳng nói chẳng rằng, quay ra tát tôi liên tiếp.
Đau quá tôi phải vùng chạy ra ngoài đường để thoát thân. Mẹ chồng biết con trai đánh vợ cũng chẳng ra can ngăn mà còn “đổ thêm dầu vào lửa”, mắng nhiếc tôi rằng chỉ có hư hỏng mới bị chồng đánh.
Bao dồn nén khiến tôi kiệt sức, ngất đi bên đường. Người dân quanh đó vội đưa đi bệnh viện cấp cứu. Tôi nằm viện suốt một tuần trời chỉ có bố mẹ đẻ ra vào chăm sóc. Gia đình chồng không một ai qua lại hỏi thăm.
Từ hôm tôi đi viện, mẹ chồng tôi còn bắt chồng tôi đưa con về nhà ngoại vì ở bên nội không có người chăm.
Gần đến ngày ra viện, chồng tôi bất ngờ nhắn tin hỏi xem tôi về nhà mẹ đẻ hay về nhà chồng. Nếu không về nhà chồng thì tôi không có cơ hội về nhà anh nữa.
Nhận được tin nhắn vô tình, lạnh lùng đó lòng tôi thêm tan nát. Tôi đã hi sinh, cố gắng rất nhiều để có mái ấm cho con, vậy mà nhận lại toàn quả đắng.
Trước đây, khi mới về làm dâu, có đợt mẹ chồng tôi kêu khó khăn. Thương bà, bao nhiêu vòng vàng, tiền tiết kiệm tôi đều đưa hết cho bà trả nợ. Chưa hết, ngày đó chồng tôi còn thất nghiệp, chính bố tôi phải nhờ bạn bè xin giúp.
Những tưởng anh đi làm, có lương sẽ phụ giúp vợ việc sinh hoạt nhưng tôi đã lầm. Bao nhiêu tiền kiếm được anh nướng sạch vào cờ bạc và nhậu nhẹt.
Mọi chi tiêu sinh hoạt, đóng góp ăn uống hàng tháng cho mẹ chồng đều từ đồng lương của tôi. Lúc mang thai và sinh con, sức khỏe yếu ớt, tôi nghỉ ở nhà. Bố mẹ tôi phải gửi tiền mua sữa và bỉm cho cháu. Vậy mà…
Gia đình tôi bảo sẽ đưa việc chồng tôi đánh vợ ra pháp luật nhưng tôi không muốn làm to chuyện nên khuyên bố mẹ thôi. Một phần vì tôi sợ ảnh hưởng đến đứa con bé bỏng của mình.
Xuất viện, bố mẹ đón tôi về nhà, ông bà khuyên tôi chấm dứt với người chồng tệ bạc đó, làm lại cuộc đời.
Gần đây, tôi choáng váng phát hiện mẹ chồng mình ngoại tình với người đàn ông khác, bỏ mặc bố chồng tôi đau ốm ở nhà. Số tiền tôi giúp đỡ trước đây thực chất là bà mang đi cho người tình kém bà cả chục tuổi.
Đau đớn hơn, mặc dù vợ chồng tôi chưa ly hôn nhưng bà đã đánh tiếng, mai mối tìm vợ mới cho anh. Theo người họ hàng bên chồng kể, bà tuyên bố sẽ lấy vợ mới giàu có cho con trai mình.
Tôi quá sốc. Nhưng có lẽ đã đến lúc tôi cần phải buông tay, chấm dứt cuộc hôn nhân quá mệt mỏi này. Tôi hi vọng, con tôi sau này lớn lên sẽ hiểu cho quyết định của tôi.
Theo Vietnamnet
Tâm sự chát đắng của người đàn ông U50 khi biết sự thật về cuộc đời của người tình trẻ
Tôi yêu Hương và đã tính đến chuyện cưới hỏi nhưng tôi thực sự đã bị "sốc" nặng khi nghe em kể về người mẹ đã bỏ rơi em trước đây.
- Nếu đưa em ra khỏi nơi này, phải có điều kiện gì?
- Có lẽ phải nộp cho mụ chủ không dưới 10 triệu.
- Sao em biết khoản tiền đó, hay chỉ phỏng đoán?
- Tháng trước cái Tuyết phải nộp như thế mới ra được.
Tôi hỏi Hương với ý định bằng mọi giá sẽ tìm cách chuộc lại em. 10 triệu chứ 100 triệu tôi cũng sẵn sàng. Nhưng với em, số tiền nộp cho mụ chủ chắc chắn phải hơn, vì em được coi là xinh đẹp, hấp dẫn nhất trong số gần hai chục ca-ve làm việc ở nhà hàng này. Đúng như vậy, ngay ngày hôm sau Hương cho biết, mụ chủ đòi 30 triệu. Tôi đồng ý ngay, không lưỡng lự, mặc cả. Và thế là Hương đã là của tôi về bản chất, kể từ sau cái phút tôi đưa tập tiền cho mụ ta.
Từng một vài lần yêu trước khi lấy vợ, rồi cuộc hôn nhân không tồn tại được lâu, sau khi ly hôn, cũng có vài ba mối tình khác, lại có dịp thưởng thức vui vẻ với hàng chục em ca-ve trong các nhà hàng từ Bắc vào Nam nhưng chưa bao giờ tôi mê mẩn như khi gặp Hương. Em xinh đẹp, hấp dẫn kỳ lạ. Nhưng có lẽ tôi bị hớp hồn ngay phút đầu nhìn thấy em là do em có đôi mắt đầy bí ẩn và một thân hình nõn nà, rực lửa, khi gần gũi đã khiến tôi không sao làm chủ được bản thân, chỉ biết buông thả tận hưởng những phút giây cực lạc do em mang laị.
Rõ ràng em là một ca-ve chuyên nghiệp tới mức điêu luyện với "tay nghề" siêu đẳng - có nghĩa không thể đếm xuể những người đàn ông đã từng chung chạ với em. Vậy mà không hiểu sao, em lại đem đến cho tôi cảm giác như đến với một cô gái con nhà lành, đã đến với tôi như đến với một tình yêu đầu đời. Thường thì sau những phút truy hoan, nhìn những cô ca-ve vừa ăn nằm với mình, tôi bỗng thấy rùng mình, ghê ghê. Nhưng với Hương thì không. Tôi vẫn thấy sạch sẽ, tinh tươm, thậm chí còn có cảm giác như được hít thở một hương thơm ngào ngạt giữa cánh đồng lúa bát ngát đang lúc trổ bông. Và cũng chẳng hiểu sao, chỉ sau vài lần vào nhà hàng này với Hương, nghe cô nói có nguỵên vọng muốn "hoàn lương", tôi cũng dễ dàng tin ngay.
Cô đã bộc lộ rằng nếu được yêu và làm vợ tôi, sẽ là một người vợ đảm đang, tận tuỵ hết mình với chồng. Khi làm mẹ, cô sẽ là một người mẹ như những người mẹ nhân hậu, hy sinh cho con cao cả nhất trên thế gian này. Tôi cũng lại dễ dàng tin, không mảy may nghi ngờ. Một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi như tôi, thành đạt trong sự nghiệp, từng nếm trải nhiều ngọt bùi cay đắng trong đời, dĩ nhiên phải đặt ngay câu hỏi: Liệu cô ta có lừa, có lợi dụng mình để chỉ cần ra khỏi đây, rồi phải vờ yêu thêm một thời gian, tận dụng khai thác đào mỏ để kiếm được một khoản tiền rồi "cao chạy xa bay"? Vậy mà tôi đã không nghĩ như thế. Chính xác hơn là tôi cũng có lường tới nhưng lại xua đi ngay với ý nghĩ: Không, nàng yêu ta thực sự.
Trong mọi lời nói, cử chỉ, nhất là trong ánh mắt sâu thẳm của nàng không một chút thể hiện sự gian dối. Không hẳn chỉ vì nàng đã nói rất chân thành với tôi: "Anh có thể không tin em. Nhưng em lại tin rằng một người hiểu biết rộng, từng trải như anh chắc chắn phải đọc được đúng ý nguyện của em. Em thực sự muốn làm vợ và làm mẹ, chấm dứt cuộc sống nhơ nhớp này. Nhưng gắn bó với ai thật không dễ dàng. Người sẵn sàng chuộc em ra như anh thì trái tim em không rung động. Còn người có thể đảm bảo cho em cuộc sống bình yên thì lại không đủ niềm tin nơi em. Chỉ có anh mới có được điều kiện đó". Hương đã nói chân thành. Cô bảo nếu làm vợ tôi, cô sẽ là một thư ký với đúng nghĩa cho tôi, vì cô đánh vi tính thành thạo. Điều đó quả rất cần cho công việc của tôi.
Chuyện éo le khiến người đàn ông 50 tuổi như tôi cũng bế tắc không biết nên làm thế nào (Ảnh minh họa)
Tạm thời tôi thuê cho cô một căn hộ nhỏ khép kín đầy đủ tiện nghi để cô ở, trước khi chúng tôi chính thức lấy nhau. Mỗi tháng tôi đưa thêm cho cô 5 triệu để cô chi tiêu mọi khoản. Công việc của cô là đánh vi tính những tài liệu tôi soạn thảo và giúp mọi việc khác mà tôi không có thời gian để làm. Tôi hoàn toàn có thể đưa cô về ở nhà mình, nhưng để giữ tiếng với hàng xóm, và lại do mới đưa người bố già ở quê lên ở cùng, nên Hương đã vui vẻ chấp nhận. Tất nhiên là tôi thường xuyên lui tới và nhiều đêm ở lại cùng cô.
Điều tôi rất yên tâm là trong những ngày ở một mình, tôi không hề thấy Hương có biểu hiện gì gọi là "ngựa quen đường cũ". Cô đã thực sự "lột xác" để trở thành một cô gái lương thiện như mọi cô gái khác, từ cách ăn mặc đến mọi lời nói, hành vi. Càng ngày tôi càng khẳng định niềm tin nơi cô. Cũng có một vài ánh mắt tò mò xăm xoi của những kẻ hàng xóm nơi Hương ở khi thấy một người đàn ông đáng tuổi cha lui tới ái ân với một cô gái trẻ đẹp. Nhưng tôi phớt lờ, vẫn đàng hoàng xuất hiện. Cô còn rất thông minh khi tự động ra công an phường khai báo tạm trú và nói rõ có chồng chưa cưới là tôi thỉnh thoảng đến thăm. Vậy nên người công an hộ tịch đã tỏ ra có thiện cảm. Từ đó, đám hàng xóm rỗi hơi cũng bớt nhòm ngó.
Chúng tôi đang bàn đến chuyện về chung sống hẳn với nhau vào cuối năm nay. Khi hỏi về những thủ tục ra mắt "nhà gái", cô rất buồn, chỉ nói vắn tắt: xin anh hãy coi em như mồ côi. Sự thật em còn mẹ nhưng bà "từ" em từ lâu. Chính vì vậy nên em mới phải sa chân vào chốn bùn lầy như anh đã thấy. Lấy nhau, chúng ta chỉ cần đăng ký, không cần bất cứ thủ tục gì. Hiện tại, mẹ em và tất cả họ hàng nội ngoại không hề biết em làm gì, ở đâu, thậm chí có còn sống nữa không. Họ đã hoàn toàn bỏ rơi em từ lâu, nên anh yên tâm, không phải lo gì".
Hương nói thật dễ hiểu. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn biết rõ mọi chuyện. Gặng hỏi mãi, cô mới kể rõ. Nghe hết chuyện, tôi vô cùng bàng hoàng khi biết: Cô chính là đứa con riêng của người đàn bà từng là vợ tôi mấy năm.
Ngày ấy - cách đây đã mấy chục năm - tôi mê và đem lòng yêu Thu - tên mẹ của Hương. Lúc đó, Thu goá chồng, một mình nuôi đứa con nhỏ lên 2 tuổi - là Hương. Tôi khi ấy là trai tân, đã sẵn sàng lấy Thu làm vợ. Nhưng sau 3 năm chung sống, Thu đã phản bội tôi để chạy theo kẻ khác tuy thất học nhưng giàu có. (Tôi khi ấy chỉ là một cán bộ nhà nước, nghèo).
Người chồng sau của Thu đã hành hạ Hương tàn tệ khiến cô bé phải bỏ nhà đi lang thang tự kiếm sống năm 10 tuổi. Mải lo cho hai đứa con chung với gã chồng kia, Thu chẳng đoái hoài đến Hương, cũng đang tâm để Hương bỏ đi. Thế là cuộc đời xô đẩy Hương vào chốn bùn lầy để sau này trở thành ca-ve siêu hạng. Tôi thì từ đó ở vậy, mải mê lao vào sự nghiệp và thành đạt. Là trưởng phòng nghiệp vụ ở một cơ quan lớn, có tiếng tăm trong lĩnh vực hoạt động.
Vậy là tôi sắp trở thành chồng đứa con riêng của người đàn bà đã từng là vợ tôi dẫu chỉ vài năm. Nhớ lại hồi đó, tôi thực sự yêu thương Hương, coi như con mình dứt ruột đẻ ra. Cuộc đời quả là ngẫu nhiên, ngang trái. Tất nhiên là Hương không thể nhận ra tôi, vì gần 30 năm và khi ấy cô mới là đứa bé lên 3 tuổi.
Sau khi rõ ngọn ngành, tôi thực sự hoang mang vì có cảm giác như mình đang sắp làm điều tội lỗi. Về phía Hương thì vẫn vô tư, đang chuẩn bị tất cả để làm vợ trong cuộc đổi đời. Nhưng tôi cắn dứt khôn nguôi.
Tôi nên hành động thế nào? Có nên tiếp tục xúc tiến mọi việc theo kế hoạch đã định hay nói rõ sự thật với Hương? Thú thực là hiện tại, tôi rất yêu và thương Hương, không thể sống thiếu cô. Ngược lại, tôi biết chắc chắn là cô cũng sẽ rất đau khổ trước bất cứ một biểu hiện nào mang tính chất "lảng ra" của tôi.
Theo GĐVN
Chồng tuyệt vời mà chị gái tôi vẫn ly hôn để theo người tình trẻ Chúng tôi ra sức khuyên can, mẹ khóc không biết bao lần, còn bố tuyên bố từ mặt, không có con như chị. ảnh minh họa Tôi là phụ nữ đã có gia đình và đang rất hài lòng với cuộc sống của mình. Thật tình, tôi có chút ít tâm trạng liên quan đến câu chuyện ngoại tình, nhưng là chuyện của...