Mẹ chồng – nàng dâu Việt: Giấc mơ của cô gái Bắc lấy chồng xa 2.000 km
‘Rồi lúc con đau ốm, mẹ làm sao ở cạnh bên mà nấu cho con bát cháo, nồi nước xông. Rồi khi mẹ chết, biết đâu con chẳng kịp về…’, mẹ vừa xếp đồ vào va li cho tôi vừa nức nở…
Ảnh minh họa
Ngày tôi đưa chồng tương lai về nhà ra mắt, bố mẹ tôi đều không chê anh điểm gì, thứ khiến cả bố và mẹ khóc nhiều nhất đó là: nhà anh ở xa quá.
Tôi ở một tỉnh thành miền Bắc, anh ở Sài Gòn, từ nhà anh về tới nhà tôi là gần 2.000 km. Trước ngày đưa dâu tôi, mẹ cẩn thận gấp từng món đồ vào chiếc va li cho con gái và cứ thế khóc nức nở: “Con ơi, giờ là con người ta rồi, con khó về với bố mẹ lắm biết không. Rồi lúc con đau ốm, mẹ làm sao ở cạnh bên mà nấu cho con bát cháo, nồi nước xông. Rồi khi mẹ chết, biết đâu con chẳng kịp về…”.
Tôi giấu đôi mắt mình trong lớp chăn bông, cắn chặt răng để những tiếc nấc nghẹn ngào không thể thoát ra. Nhưng, đó vẫn chưa phải là những ngày tôi thấm thía giọt lệ buồn của mẹ…
Lấy chồng rồi, là làm chủ cuộc sống của riêng mình, đói no tự chịu, khổ sở cũng không dám than vì sợ bố mẹ đau lòng.
Giờ đây, ở trong căn nhà có chồng, mẹ chồng nhưng tôi vẫn cảm thấy thật trống trải…ẢNH MINH HỌA: VĂN NGUYỄN
Mẹ chồng tôi không chăm cháu, bà nói ngay từ khi vợ chồng chúng tôi chưa có con. Con được 6 tháng, tôi bế con đi gửi nhà trẻ để đi làm. Mỗi sáng, nhìn bàn tay bé bỏng của con vẫy vẫy và tiếng khóc nỉ non “ma mi, ma mi”, tôi thương con thắt ruột mà miệng vẫn cứ cười tươi vẫy chào con ở lại “con ngoan nhớ ăn nhiều nhé. Mẹ yêu con, mẹ thương con”.
Video đang HOT
Giá như, mẹ đẻ ở gần, con tôi sẽ chẳng bao giờ thiếu thốn tình yêu thương, chẳng bao giờ tôi phải nơm nớp lo sợ rằng hôm nay con ăn gì, con có bị người ta mắng không, đánh không, quát nạt không…
Tôi nhớ những ngày ở trong vòng tay cha mẹ đẻ, những ngày cuối tuần về thăm nhà, mẹ lúc nào cũng hỏi “con thích ăn món gì”, thế rồi dù giữa trưa nắng gắt hay sáng mùa đông lạnh cắt da, mẹ cũng tỉ mẩn nhiều giờ liền trong bếp.
Về nhà chồng rồi, tôi tự lo bếp núc của mình. Mỗi buổi chiều, tôi mê mẩn phóng xe từ cơ quan về qua chợ, rồi đón con từ nhà trẻ. Chưa kịp thay bộ đồ đã bết mồ hôi, hai mẹ con tự xoay xở trong bếp. Con khóc không chịu ngồi trong cũi, tôi để con bò dưới chân mình và chơi đồ chơi của riêng con. Còn tôi hối hả với gạo, nước, rau, cá, mồ hôi rơi không kịp lấy tay lau. Lắm lúc tủi thân vì thấy chỉ có một mình, tôi ôm con trong lòng, hai mẹ con cùng khóc.
Tôi nhớ lời mẹ dặn ngày xưa, trước khi tôi đi lấy chồng xa “Con ơi, rồi khi con bận con mệt, ai sẽ đỡ đần con bếp núc, việc nhà? Mẹ chồng con có giúp con không? Chồng con có giúp con không? Ai sẽ thương con thay phần của mẹ…”.
Lấy chồng rồi, là xa nhà cả giỗ chạp, lễ, tết, thanh minh. Tôi sợ nhất những dịp đoàn viên, chẳng mấy khi dám vào facebook nhìn cảnh bạn bè khoe ảnh đoàn tụ với cha mẹ, anh em. Những ngày ấy, bố mẹ lúc nào cũng gọi điện hỏi thăm, tôi bảo: “Bố ơi, bố nhắn tin cho con nhé, con chăm em bé không nói chuyện được lâu”. Nhưng thật ra, tôi sợ mình khóc òa lên khi nghe tiếng bố, nghe tiếng mẹ và tiếng các cháu ríu rít ở đầu dây phía ấy. Xa nhà 2.000 km rồi, tôi lúc nào cũng ước ao, giá như chỉ là 20 km.
Nếu giờ này được ở quê nhà, mẹ sẽ nấu cho tôi một bát cháo trứng rắc rất nhiều hạt tiêu và bỏ rất nhiều hànhẢNH MINH HỌA: VĂN NGUYỄN
Hơn tất cả, những ngày u ám nhất với tôi, đó là khi bị ốm. Nếu ngày thường, sự hối hả bận bịu với trăm ngàn công việc cuốn tôi khỏi những nỗi buồn thì khi bị ốm, con người mạnh mẽ trong tôi lại biến mất.
Nằm đó, giữa một căn phòng xa lạ, im ắng, qua ô cửa sổ tôi thấy bầu trời rất xanh và nắng rất trong, những con chim trong chiếc lồng sắt của ông hàng xóm cất những tiếng kêu thảng thốt.
Theo Thanhnien
Tôi bị người đàn ông có vợ phụ tình, bị chính bố mẹ đẻ bán đi đứa con ruột của mình
Tôi không thể tin vào sự thật. Việc tôi bị anh bỏ rơi, tôi đau lòng một, còn hành động của bố mẹ chỉ khiến tôi muốn chết quách đi vì không thể tuyệt vọng hơn được nữa.
Năm ngoái, tôi có chuyến đi chơi xa với đồng nghiệp cùng công ty. Trong lúc leo núi tôi không may bị trượt chân, do cú ngã hơi mạnh nên tôi không thể đi tiếp. Lúc đó, trưởng phòng đột nhiên bảo anh có việc phải quay về công ty gấp, tiện đường sẽ đưa tôi về nghỉ ngơi. Vì muốn cố cũng không thể cố được nên tôi đành chấp nhận theo trưởng phòng ra về.
Lúc đi xuống chỉ có hai người, anh tinh ý thấy tôi khập khiễng nhích từng bước liền chủ động quỳ xuống trước, nhẹ nhàng bảo tôi lên lưng anh cõng. Tôi tính từ chối thì anh giục nhanh lên vì anh còn có công chuyện khác. Tôi tự cười mình tưởng bở anh quan tâm mình, liền lật đật trèo lên lưng anh.
Suốt quãng đường đó, tôi thấy tim mình đập mạnh. Lần đầu tiên tôi nhìn anh với khoảng cách gần đến thế. Bình thường, tôi là nhân viên, còn anh là trưởng phòng, hai chức vụ khác nhau khiến chúng tôi tự tạo ra khoảng cách, thậm chí tôi còn có phần sợ anh những lúc bị anh quở trách vì sai sót trong công việc.
Tôi bắt đầu có cảm tình từ lần anh cõng tôi. (Ảnh minh họa)
Kể từ đó, tôi chủ động tiếp cận anh. Tôi cố gắng quan tâm anh từ những thứ nhỏ nhặt nhất, khiến anh cảm động mà chấp nhận tiến đến với tôi. Dù anh chưa từng nói ra việc thích tôi hay không, nhưng tôi có thể cảm nhận được chút gì đó từ những lần anh giải vây giúp tôi khỏi những trò đùa tai quái của đồng nghiệp.
Cho đến một hôm, tôi biết tin anh ốm nặng không thể đi làm. Ngay khi tan tầm, tôi vội tạt qua nhà anh. Anh sốt cao mà không có ai chăm sóc, vì thế nhiều ngày liền, tôi cứ rảnh là lại đến chỗ anh. Dần dà, điều đó tạo nên thói quen khiến tôi cảm tưởng mình đã là người phụ nữ chính thức của ngôi nhà ấy.
Và rồi chuyện gì đến thì cũng phải đến. Trước mặt mọi người chúng tôi vờ như quan hệ cấp trên - cấp dưới để tránh lời đàm tiếu, sau lưng chúng tôi ăn ở với nhau như vợ chồng.
2 tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Trái với suy nghĩ của tôi, anh nhìn tôi với khuôn mặt lạnh tanh. Anh bắt đầu né tránh. Không bao lâu, tôi nghe đồng nghiệp bảo nhau phòng sắp có nhân sự mới vì trưởng phòng sẽ chuyển sang chi nhánh bên Mỹ để làm việc. Tôi bàng hoàng, còn cái thai trong bụng tôi thì sao?
Anh né tránh rồi lại chủ động về bên tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi lủi thủi ôm bụng bầu về thưa chuyện với bố mẹ. Bố mẹ tôi tức không để đâu cho hết, đuổi tôi ra khỏi nhà, kiên quyết không thèm nhìn mặt tôi. Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái trầm cảm. Đúng lúc này, anh lại xuất hiện và an ủi tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Việc anh bỏ đi rồi quay lại khiến tôi như kẻ sắp chết đuối vớ được phao, tôi nung nấu suy nghĩ tuyệt đối không cho phép anh rời xa tôi nữa.
Anh ân cần chăm sóc tôi cho đến khi đứa bé được sinh ra. Chúng tôi cùng nhau nuôi con khôn lớn. Đến khi con được 2 tuổi, anh bảo rằng việc thuyên chuyển công tác của anh không thể kéo dài thêm được nữa, vì thế anh sẽ mang con sang Mỹ trước, còn tôi ở lại, chỉ cần đợi vài tháng nữa thôi, anh chắc chắn sẽ sắp xếp đưa tôi sang cùng.
Tôi giãy nảy đòi bỏ việc rồi theo anh sang luôn, nhưng anh ngăn cản tôi. Anh nói, sang Mỹ rồi chi phí sinh hoạt đắt đỏ, giờ chúng tôi còn có con, làm gì cũng phải nghĩ cho đứa bé. Với tiền lương của anh, anh không thể xoay sở cho cuộc sống của cả 3 người được.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy lời anh nói rất có lí. Tôi chấp nhận ở lại còn anh đưa con đi trước. Thế nhưng, sau tuần đầu tiên, anh đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Tôi lo sợ anh xảy ra chuyện gì không hay, liền chạy về thưa chuyện với bố mẹ. Trước bố mẹ tôi không thèm nhìn mặt, nhưng sau khi đứa bé sinh ra, họ cũng dần chấp nhận được mọi chuyện. Tuy nhiên, nghe xong những lời tôi nói, họ lại tỏ ra vô cùng bình thản, cứ như ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện rồi.
Tôi không thể tin mình bị tất cả lừa sau lưng như vậy. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi thở dài, khuyên tôi đừng mất công nữa. Mẹ nói anh là người đã có gia đình. Vì anh kết hôn bên Mỹ nên mọi người trong công ty mới không biết chuyện này, mà dù có biết đi chăng nữa thì họ cũng chẳng ngờ anh đang cặp kè với tôi để mà nói cho tôi biết sự thật. Tôi gào lên, còn con tôi thì sao? Ít nhất tôi cũng phải đòi thằng bé lại.
Hóa ra anh đã lên kế hoạch, từ đầu đến cuối. Vợ anh bị vô sinh, anh đến với tôi chỉ vì muốn tôi sinh con cho anh chứ không hề có chút cảm xúc gì với tôi. Trước khi đi, anh đã đến gặp bố mẹ tôi thưa chuyện, xin lỗi và đưa cho họ một khoản tiền đền bù. Vì bố mẹ tôi vốn dĩ không ưa đứa bé đó nên họ đồng ý mà chẳng thèm hỏi qua ý kiến của tôi. Tôi bị người đàn ông đó phản bội, bị chính bố mẹ ruột bán đi đứa con mà tôi đã mang nặng đẻ đau. Bị phụ tình cũng được, tôi chấp nhận, nhưng xin hãy trả lại đứa bé cho tôi...
Theo Afamily
Nhận lời ngủ lại nhà người yêu ngay buổi ra mắt do "mẹ chồng tương lai" giữ lại và cái kết chẳng ngờ Tối ấy, Nhi xin phép bắt xe trở về nhà thì được "mẹ chồng tương lai" giữ lại... Nhi và Hùng quen nhau từ những ngày bắt đầu chập chững ra trường, làm việc gần công ty lại thuê trọ gần nhau. Cuối cùng họ cũng trở thành một cặp sau những tháng ngày thầm thương trộm nhớ. Hợp tính nết là vậy,...