Mẹ chồng, nàng dâu, chuyện muôn thuở
Mẹ chồng và em chồng cùng nhau ức hiếp tôi, cuối cùng, một câu nói của chồng khiến họ phải suy nghĩ lại.
Từ trước đến nay, quan hệ mẹ chồng, nàng dâu luôn là vấn đề tốn nhiều giấy mực, rất khó hòa hợp được, tôi còn thê thảm hơn khi còn có một cô em chồng ghê gớm. Cô ta luôn làm ầm mọi chuyện lên một cách vô lý.
Thật ra tôi không để ý nhiều đến cô em chồng bởi cô ta còn trẻ, suy nghĩ còn trẻ con, suốt ngày ăn không ngồi rồi, ngay cả quần áo của em tôi còn phải giặt, rồi dọn phòng cho nó. Càng ngày mẹ và cô em chồng càng quá đáng, cũng may là tôi còn có một ông chồng tốt.
Ban đầu, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũng không đến nỗi nào, nhưng từ khi cô em chồng tốt nghiệp đại học xong, quan hệ đó càng ngày càng xấu đi. Sau khi tốt nghiệp, cô em chồng suốt ngày ở nhà, không chịu đi tìm việc. Là chị dâu, tôi cũng muốn tốt cho em chồng, tôi khuyên em nên tìm một công việc để làm vừa kiếm thêm thu nhập, vừa đỡ nhàn rỗi, thế là cô em chồng mặt mày hậm hực, nổi giận đùng đùng.
Cô ta nói rằng có phải ý tôi là cô ta ở nhà khiến tôi thấy chướng mắt, có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng ra vẻ tốt bụng ngày nọ. Cô ta còn nói việc gì phải đi tìm việc, cứ ngồi đợi sau này chồng nuôi thôi. Thấy cô ta như thế, tôi cũng không thèm nói lại, tôi liền về phòng nghỉ ngơi bởi lúc đó tôi đã mang thai tháng thứ 7 rồi nên không muốn đôi co với cô ta nữa. Tối đến, mẹ chồng tôi về, chắc lại đánh thua mạt chược nên mang bộ mặt tức giận về nhà, nhìn đâu cũng ngứa mắt, luôn muốn kiếm chuyện để gây gổ.
Ban ngày, tôi ra chợ mua đồ chuẩn bị cho đứa con sắp ra đời, chưa kịp về thu dọn đồ ở trên sofa, mẹ chồng liền ngồi lên trên, làm vỡ hết đồ chơi trong đấy. Tôi liền hét to lên, lúc đó mẹ chồng tôi liền lên mặt dữ tợn, rằng bảo tôi mất dạy, tôi dám to gan chửi mắng bà ấy. Lại còn được cô em chồng nữa, thấy mẹ và tôi đang tranh cãi liền nhảy vào, nếu không phải tôi đang mang thai thì hai mẹ con họ đã đánh tôi một trận rồi.
Tôi tức giận liền đi về nhà mẹ đẻ. Hôm sau, chồng đến tìm tôi, vừa bước vào nhà liền bị bố mẹ tôi ngăn lại hỏi cho rõ nguyên nhân. Tôi kể hết mọi chuyện với chồng, anh ấy nói tôi hãy yên tâm theo anh về nhà, sau này mẹ chồng và em chồng sẽ không bắt nạt tôi nữa, anh nói hãy tin ở anh, còn nói rằng mẹ và em chồng đang chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để đón tôi về.
Video đang HOT
Chồng tôi nói với mẹ rằng: “Con gái có tốt mấy đi nữa thì cũng không sống được cả đời với mẹ, sau này người ở bên cạnh chăm sóc mẹ là con dâu chứ không phải con gái. Nay mẹ làm tổn thương đến lòng tự trọng của con dâu mẹ, sau này mẹ tuổi cao sức yếu, mẹ thử nghĩ xem làm sao cô ấy có thể phụng dưỡng mẹ được chứ.
Sau này nếu không có chuyện gì thì mẹ đừng làm khó cô ấy nữa, cô ấy không có huyết thống với mẹ, cô ấy có quyền lựa chọn đối xử tốt với ai và đối xử tệ với ai, chỉ có điều vì tôn trọng nên cô ấy mới đối xử tốt với mẹ thôi”.
Từ đó về sau, mẹ chồng ít gây chuyện với tôi hơn, ít nhất cô em chồng cũng bị chồng tôi bắt thóp bởi anh ấy đang nắm giữ kinh tế của cả nhà.
Người chồng đóng vai trò quan trọng trong việc hòa giải mối quan hệ mẹ chồng-nàng dâu
Có được một người chồng như thế, cô gái nào cũng mơ ước, những lời nói của người chồng có sức ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý mẹ chồng, rất nhiều người đàn ông không làm được điều này.
Thực ra, người chồng giữ vai trò rất lớn trong việc điều hòa mối quan hệ giữa mẹ và vợ, nhưng vì nhiều người chồng không hiểu được điều này nên bất kể ai đúng ai sai họ đều đổ lỗi lên đầu vợ. Hành động như thế làm tổn thương nghiêm trọng đến người phụ nữ, không những không cải thiện được quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà hôn nhân gia đình cũng có nguy cơ bị đổ vỡ.
Theo Nhipsongphunu
Cuộc sống như địa ngục vì chồng gia trưởng, ghen tuông
Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát mình khỏi người chồng gia trưởng, ghen tuông. Nhưng tôi chết đi thì sẽ là ích kỷ với các con.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 49 tuổi. Tôi lấy chồng năm 25 tuổi. Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi, là người cùng xã nhưng khác thôn. Chúng tôi đến với nhau không vì tình yêu mà qua mai mối. Về làm dâu nhà anh tôi mới biết mẹ anh không ưa gì tôi. Bà bảo tôi là dạng gái hư hỏng vì có cặp mắt "giắt trai lưng quần", người gì đâu mà mắt đen, môi đỏ. Chỉ vì thế thôi mà bà ghét tôi. Thế nên suốt 3 năm đầu sống chung với mẹ chồng, tôi cực khổ đủ điều, phải chịu bao sự cay nghiệt của bà, bữa nào cũng cơm chan nước mắt, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để sống trọn đạo làm dâu, không phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Sau 3 năm sống chung, vợ chồng tôi được ra ở riêng. Nhưng chồng tôi lúc nào cũng coi mẹ mình là nhất, bát kể chuyện gì anh cũng chỉ nghe theo mẹ, mẹ anh nói gì cũng đúng. Lại thêm tính gia trưởng, độc đoán, ghen tuông vô lý nên chồng tôi không cho tôi 1 tý tự do nào hết. Tôi đi đâu, làm gì, gặp ai, gặp người ta rồi nói những chuyện gì đều phải được sự đồng ý của anh. Anh chẳng bao giờ rời mắt khỏi tôi, đi đâu cũng phải có chồng đi cùng.
Chồng tôi không cho tôi mua sắm quần áo mới, không được dùng mỹ phẩm dù chỉ là 1 chút. Dù biết rõ trong nhà chẳng có những thứ đó nhưng thỉnh thoảng chồng tôi vẫn lấy tay miết vào mày, vào môi tôi để kiểm tra xem có dùng mỹ phẩm không. Tôi không bao giờ có được 1 nghìn đồng trong túi. Mỗi lần đi chợ chồng tôi lại đưa tiền cho tôi, rồi về kiểm tra xem tôi mua những gì? hết bao nhiêu tiền? Có lãng phí không? Nhiều khi muốn mua cho con cái gì hay là cho chúng nó 1 ít tiền tiêu vặt, tôi phải chắt bóp từng nghìn một để cho con.
Làm vợ của anh bao nhiêu năm, đã có với nhau 3 mặt con rồi mà chưa ngày nào tôi được sống đúng nghĩa. Lúc nào, làm gì và ở đâu tôi cũng bị kiểm soát chặt, cứ như thể mình là tội phạm vậy. Ngoài 3 đứa con ra, tôi chỉ biết làm bạn với ruộng đồng, bò, heo, gà vịt. Chồng tôi chưa bao giờ nhìn tôi với cái nhìn âu yếm, chẳng nói được 1 câu ngọt ngào, lúc nào cũng ném vào người tôi cái nhìn soi mói, đa nghi, miệt thị tôi đủ điều, dù tôi chẳng làm gì trái ý anh cả. Tôi có mong muốn gì quá đáng đâu, tôi chỉ mong chồng cho mình 1 chút tự do, được mua những gì mình thích cho mình và cho con, được gặp gỡ bạn bè, họ hàng, được đi dạo, đi tập thể dục... Thế nhưng tất cả những điều đó không bao giờ tôi có được. Tôi luôn phải sống trong nỗi buồn và nước mắt. Những khi không chịu đựng được, tôi lại vào nhà vệ sinh hoặc chạy ra cánh đồng vắng để khóc cho thoả mỗi khổ của mình. Những lúc như thế, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc, càng khóc càng thấy mình thật cô đơn và bất hạnh.
Rồi tôi lao vào làm việc như 1 con điên. Tôi chỉ còn biết lấy công việc để quên đi nỗi buồn của mình. Hàng xóm không biết cứ khen tôi chăm chỉ, chịu thương chịu khó, làm quần quật ngày đêm không biết mệt. Nhưng họ nào có biết tôi vừa mệt cả thể xác lẫn tinh thần đến như thế nào. Đã có lúc tôi nghĩ đến chuyện ly hôn để giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt này nhưng vì 3 đứa con nên tôi lại không nỡ làm thế. Cũng may là trời cho tôi 3 đứa con ngoan ngoãn, khoẻ mạnh và học giỏi.
Có lần con trai tôi bắt gặp tôi khóc ngoài cánh đồng. Nó bảo rằng nó đã biết chuyện tôi phải chịu đựng sống khổ sở bên bố nó bao năm qua như thế nào. Con trai tôi động viên tôi cố gắng chịu đựng thêm 1 thời gian nữa, đợi khi nào đứa út vào đại học thì nó sẽ đón tôi lên thành phố để mẹ con sống chung với nhau, cho bố nó ở nhà 1 mình, biết lỗi với vợ con rồi thì hãy về.
Đến khi con trai lớn của tôi vào đại học, kinh tế gia đình khó khăn hơn, tôi năn nỉ xin chồng cho mình đi làm công nhân để có thêm thu nhập. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh bảo rằng đàn bà đi làm công nhân 10 người thì trai gái hết 9 rồi. Trông tôi như thế này thì chắc chắn là không ngoại lệ.
Nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi lại năn nỉ, tỷ tê nên cuối cùng chồng tôi cũng đồng ý với 1 điều kiện là nếu anh mà nghe ai nói tôi có chuyện léng phéng với trai thì anh giết tôi luôn, không cần có bằng chứng.
1 năm tôi đi làm công nhân là 1 năm tôi được tự do nói cười với mọi người thoải mái mà không lo chồng mắng chửi. Chỉ đến tối về nhà tôi mới lại câm lặng trở lại cuộc sống ngột ngạt xưa kia.
Thế nhưng có lẽ đời tôi chưa hết khổ. Đầu năm nay, không hiểu có ai đọc mồm độc miệng lại đồn là tôi cặp kè với 1 cậu hàng xóm, kém tôi 5 - 7 tuổi gì đó. Cậu ta lại ốm tong teo, gầy như que củi. Tôi chẳng mấy khi được gặp gỡ, tiếp xúc với ai nên cũng chỉ biết qua về cậu ta thôi chứ nào có mấy khi nói chuyện, càng chẳng bao giờ có quan hệ gì. Thế mà giờ lại có tin đồn tày đình đó và đến tai chồng tôi. Và thế là tôi bị chồng chửi mắng, đánh đập không thương tiếc.
Dù tôi có thanh minh thế nào chồng tôi và gia đình nhà chồng cũng không nghe. Mẹ chồng tôi lột hết quần áo, lôi tôi ra đường bêu rếu cho nhục nhã. Anh trai của chồng tôi thì cấm tôi đến nhà, bảo là nếu tôi đến thì sẽ lây sự xấu xa cho chị dâu. Cả họ nhà anh không ai tin tôi cả. Chồng tôi vẫn chửi mắng và đánh tôi hằng ngày.
Tôi vừa đau khổ và thấy tủi nhục vì bị oan ức, vừa lo lắng 1 đứa con tôi năm nay đang học lớp 12, cứ đà này cháu sẽ không thể học hành gì được và sẽ trượt đại học mất thôi. Sau 1 thời gian dài tôi phải chịu đựng sự ghen tuông của chồng, vừa thanh minh, giải thích cho mình, cuối cùng chồng tôi cũng nói là tạm tin tôi, vì anh quản lý tôi quá chặt, chẳng có lúc nào để tôi dan díu với người khác. Nói là tạm tin vậy thôi nhưng anh vẫn gây sự để chửi mắng tôi hằng ngày.
Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát mình khỏi nỗi nhục nhã và đau khổ này. Nhưng nếu tôi chết đi thì sẽ là ích kỷ với các con, rồi người đời sẽ bảo rằng tôi quan hệ bất chính thật, giờ xấu hổ không chịu nổi nên phải tìm đến cái chết. Thế là tôi lại đành gắng gượng để vượt qua. Cũng may là các con hiểu cho tôi, chúng động viên tôi rất nhiều.
Chuyện oan ức này chưa qua thì tôi lại phải chịu sự hành hạ nữa của chồng khi anh để đâu mất 400 nghìn đồng. Anh đổ cho tôi lấy trộm rồi lại hành hạ tôi đủ kiểu khiến tôi càng thấy nghẹt thở. Cùng lúc phải chịu đựng 2 nỗi oan ức chẳng biết phải giải oan và thanh minh cho mình thế nào nên bây giờ hằng ngày tôi vẫn phải mang bộ mặt sưng húp sưng híp đi làm. Tôi thấy chán nản và tuyệt vọng vô cùng. Chẳng biết phải làm sao bây giờ đây?/.
Theo VOV
Ức chế với ông chồng quá ki bo và kẹt xỉn Mua một chiếc đệm về nằm cũng bị chồng mắng chửi tiêu hoang, sống hưởng thụ. Từ ngày lấy chồng đến giờ, tôi chưa bao giờ có được những phút giây vui vẻ, thoải mái bên chồng. Mọi người nhìn vào ai cũng khen gia đình chúng tôi hạnh phúc nhưng có ai hiểu được nỗi lòng của một người vợ bị "phụ...